Chương 132: “Sao thế, cô Trương định tập kích ban đêm à?”
*
Ôn Tễ và Trương Sơ Việt đi công tác ở Hương Cảng ba ngày, trước khi về còn đặc biệt ghé trung tâm thương mại xuất nhập khẩu mua quà cho Trương Thu Lễ.
Là một chiếc đồng hồ hoạt hình màu lam hồng.
Trước kia hai người đi đâu chơi cũng chỉ lo ăn no là được, chẳng nói đến quà cáp, ngay cả đặc sản cũng lười xách về.
Trương Sơ Việt không bao giờ để Ôn Tễ có cơ hội lén chạy ra ngoài.
Ngược lại, hồi anh đi công tác nước ngoài, lần nào cũng khởi đầu từ ba tháng, để dỗ Ôn Tễ vui thì vali của anh luôn được nhét đầy ắp.
Phòng khách ở Bắc Thành đèn đuốc sáng trưng, Tạ Lan ngồi trên tấm đệm mềm cạnh bàn trà, ôm cháu gái cùng vẽ tranh: “Mình chọn bút màu hồng này có được không?”
Trương Thu Lễ lắc đầu, bà nội hỏi: “Màu lam tô bầu trời mới đẹp.”
“Cháu thích màu xanh lá và đỏ cơ.”
Lúc này Trương Tấn Lâm đang xem tin tức bên cạnh bật cười: “Đỏ với xanh, đẹp như… chó í.”
Tạ Lan lập tức quay đầu lườm ông: “Không nói được lời hay thì im giùm đi.”
Trương Thu Lễ thấy bà nội và ông nội lại sắp cãi nhau, liền cầm bút vẽ một đám mây trên giấy, nói: “Nhìn nè, cháu vẽ ‘chó í’ đấy.”
“Ha ha ha ha ha!”
Khi Trương Sơ Việt và Ôn Tễ bước vào nhà, liền nghe thấy tiếng cười giòn giã của cả nhà.
Ánh đèn ấm áp chan hòa, Ôn Tễ đặt túi xách xuống, ngồi xổm xuống trước mặt Trương Thu Lễ, đưa tay làm động tác ôm.
“Mẹ ơi!”
Cô bé mặc váy hoa nhí, thân hình mềm mại như cái gối, Ôn Tễ ôm lấy con, dụi mặt vào má con: “Có nhớ mẹ không nào?”
“Siêu siêu siêu nhớ mẹ luôn!”
Ôn Tễ ôm chặt không rời tay, lúc này Trương Sơ Việt đứng bên cạnh buông lời châm chọc: “Nhớ mẹ trước à?”
Bậc thang đã dọn sẵn, Trương Thu Lễ xoay người, lấy từ trên bàn trà một tờ giấy vẽ đưa cho bố xem, Trương Sơ Việt lúc này cũng ngồi xổm xuống, hỏi con: “Con vẽ bố hả?”
“Con vẽ ‘chó í’.”
Lần này đến lượt Ôn Tễ bật cười thành tiếng, Trương Thu Lễ còn rất nghiêm túc hỏi bố: “Bố ơi, con vẽ có đẹp không?”
Trương Sơ Việt cười mà như không cười.
Anh lấy ra một hộp quà nhỏ từ túi xách tay, đưa cho con: “Phần thưởng cho con vì đã chăm học.”
Thấy bố cầm quà, Trương Thu Lễ vui sướng nhảy cẫng lên hai cái, nói: “Con cảm ơn bố!”
“Ồ, thế mẹ thì sao?”
“Con với mẹ thì đâu cần khách sáo thế.”
Ôn Tễ đưa tay xoa trán, không hiểu ba ngày nay con bé xem những bộ phim truyền hình gì nữa.
Cô lần lượt đưa quà đặc sản cho Tạ Lan và Trương Tấn Lâm — một chiếc vòng tay vàng và một chiếc đồng hồ hàng hiệu.
Hai ông bà vui mừng đến mức đeo ngay tại chỗ. Lúc mua, Trương Sơ Việt còn nói: “Đảm bảo mai thôi, ngay cả con chó nhà bên cũng biết là con dâu tiến sĩ mua cho.”
Miệng ra lời vào đều không quên trêu người khác học vấn thấp.
Lúc này Trương Thu Lễ mở quà của mình ra, Tạ Lan nghiêng mắt nhìn sang: “Là gì vậy cháu?”
Trương Thu Lễ giơ lên cho bà xem: “Đồng hồ ạ.”
Tạ Lan thấy là màu lam hồng, ánh mắt không nhịn được liếc nhìn con trai. Đến con gái mình thích kiểu gì cũng không biết, đang định lát nữa phải dỗ dành đỡ lời thì nghe Ôn Tễ hỏi: “Lễ Lễ có thích không? Đây là quà nhập học của con đó.”
Trương Thu Lễ gật đầu: “Thích ạ.”
Trương Tấn Lâm lại định lấy danh nghĩa người lớn để sắp xếp cho người khác: “Thôi được rồi, tối lắm rồi, hai đứa lên lầu nghỉ đi, bố mẹ phải đưa Lễ Lễ đi ngủ.”
Đợi Ôn Tễ và Trương Sơ Việt lên tầng, Tạ Lan nghe cháu gái mình thở dài một hơi, không nhịn được xoa đầu con bé rồi mỉm cười. Trương Tấn Lâm thì nói: “Cháu gái nhà mình vì cái nhà này mà cũng vất vả thật.”
Về đến nhà, Trương Sơ Việt cũng trở nên tự nhiên hơn.
Rửa mặt xong, anh lật chăn Ôn Tễ rồi đè lên người cô.
“Hôm nay là ngày rụng trứng của em.”
Anh nói: “Tự giác chút đi.”
Chưa được bao lâu, mặt Ôn Tễ đã đỏ bừng: “Em có định sinh đâu mà…”
“Thế thì thôi, anh không làm nữa.”
Ôn Tễ: ????
Anh nằm sang một bên, cơ thể vạm vỡ nổi lên từng đường nét trong bóng tối.
Ngủ đến nửa đêm, người đàn ông bên cạnh bắt đầu thở gấp sát bên tai, Ôn Tễ nửa mê nửa tỉnh, vô thức nép sát lại gần anh.
Chuyến đi đã bù lại phần nào cơn mệt trong nửa đầu đêm, cô lại chịu ảnh hưởng của nội tiết tố, không thể làm chủ bản thân.
Nhớ lại năm đó, trên núi, suốt ngày đối mặt với người đàn ông cứ hở ra là cởi áo đi làm đồng, nội tiết vừa dâng lên, cô vừa đẩy vừa thuận theo.
Rốt cuộc thì mơ mơ hồ hồ cũng bị anh chiếm được rồi.
Trương Sơ Việt trong đêm túm lấy cổ tay cô, giọng nói trầm khàn như có bong bóng trôi nổi lên xuống: “Sao thế, cô Trương định tập kích ban đêm à?”
Ôn Tễ “ừm” một tiếng, anh liền lao thẳng vào người cô như thổ phỉ cướp đường.
Không ai nhịn nổi, nhất là ban đêm. Chưa kịp nói gì đã mồ hôi đầm đìa như thuở ban đầu.
Trương Sơ Việt “câu” cô suốt nửa đêm, đúng như câu “món ngon không sợ muộn”, nửa đêm sau đun kỹ thì càng sánh đặc tràn trề nước ngọt.
Đến sáng hôm sau, Ôn Tễ phải vịn hông mà bò dậy.
“Lễ Lễ đâu rồi anh?”
Cô còn ngái ngủ, ngồi trên giường gọi Trương Sơ Việt.
“Nhập học rồi, bố mẹ đưa con đi.”
Ôn Tễ: ????
“Gì cơ! Nhập học á? Trương Sơ Việt, chuyện quan trọng thế này!”
“Bài học đầu đời của con là hiểu sự vất vả của bố mẹ. Em định chiều nó đến mấy tuổi.”
Ôn Tễ chẳng thèm nghe lý lẽ của anh, mắng Trương Sơ Việt suốt cả ngày, lời tối qua chưa kịp nói đều đem ra xỉa xói.
Tạ Lan và Trương Tấn Lâm cả ngày không về, Ôn Tễ sốt ruột không yên, nói muốn đến trường mẫu giáo xem.
Thực ra trường nằm ngay gần khu nhà, chỉ cần đi vài bước là đến.
Trương Sơ Việt không đi, Ôn Tễ bảo tự cô đi một mình, anh liền bảo: “Lát nữa mà em khóc thì đừng trách anh không ngăn lại.”
Ôn Tễ khựng người.
Ngồi trên ghế thay giày, cô suy nghĩ một lúc, rồi quay đầu nhìn anh, giọng u uẩn: “Là anh sợ khóc thì có, anh là một tên… đàn, ông, lớn, rồi.”
Trương Sơ Việt không nói đúng sai, dù sao đến chiều khi Trương Thu Lễ được đưa về, mắt Tạ Lan đỏ hoe.
Buổi tối nấu canh bồi bổ cho cháu gái đã vất vả cả ngày, hỏi cô bé có chuyện gì vui ở trường, còn chưa kịp để Thu Lễ trả lời thì Tạ Lan đã nói luôn: “Chơi trò chuyền khăn vui lắm đúng không, Lễ Lễ nhà ta chạy nhanh nhất luôn.”
Ôn Tễ ngớ người: “Mẹ, sao mẹ biết ạ?”
Trương Tấn Lâm đáp: “Nhìn từ phía lưới sắt bên cạnh chỗ để mèo cả ngày đấy.”
Ôn Tễ, Trương Sơ Việt: “…”
Sau khi nhập học sẽ có ngày hội mở cửa, để phụ huynh hiểu rõ hơn về nhà trường, thời gian được sắp xếp vào Chủ Nhật sau tuần đầu tiên.
Thịnh Toại cũng học ở lớp cao cấp mẫu giáo, hôm nay được mẹ dắt tay đến, đứng ở cổng chờ người.
Trương Thu Lễ gọi một tiếng “Anh ơi”, cậu bé lạnh lùng gật đầu.
Rồi lại tiếp tục ngóng nhìn ra ngoài. Ôn Tễ chào hỏi với Tô Mĩ Vân, nói: “Con chị năm sau lên tiểu học rồi ha, lúc đó phải để em học hỏi kinh nghiệm với, đỡ đi đường vòng.”
Trương Thu Lễ nói: “Mẹ ơi, con mới học mẫu giáo thôi mà! Mẹ đừng nôn nóng thế chứ!”
Trương Sơ Việt đứng bên bật cười: “Con còn chưa ra khỏi bụng mẹ thì mẹ con đã bắt đầu dạy con đánh bông (*) rồi.”
Ôn Tễ khẽ ho một tiếng: “Thế nên anh xem, Lễ Lễ mới chịu học đấy chứ.”
Trương Sơ Việt quay sang hỏi con: “Có muốn học không? Không muốn thì thôi.”
Lúc này Thịnh Toại bỗng dưng quay sang nhìn Trương Thu Lễ, thấy cô bé gật đầu: “Muốn ạ, con thích đánh bông nhất luôn.”
Vừa nói xong, gương mặt nghiêm nghị của cậu bé lập tức rạng rỡ.
Ngay sau đó, Tô Mĩ Vân kéo tay con trai nói: “Bố đến rồi.”
Lúc Thịnh Chiêu Hi đến nơi thì hoạt động đã bắt đầu, Thịnh Toại có hơi không vui, miễn cưỡng nói: “Bận thì khỏi cần đến.”
Trương Thu Lễ lại nói: “Anh rõ ràng vui lắm mà, vừa nãy còn cười nữa cơ.”
Thịnh Toại lập tức phản bác: “Anh cười vì em nói đánh bông đấy!”
Trương Thu Lễ thấy cậu gấp gáp giải thích như vậy, cô bé rụt cổ lại, vô tội hỏi: “Có gì buồn cười đâu, anh không đánh à?”
“Cái đó gọi là đàn piano!”
“Em biết nó gọi là piano, chứng tỏ chính em là người đánh bông!”
Thịnh Toại tức đến mức mặt đỏ bừng: “Anh không nói chuyện với em nữa!”
Ôn Tễ thấy hai đứa nhỏ cắn qua cắn lại như chó với mèo, vội kéo Tô Mĩ Vân tách ra, nói: “Chúng ta mau vào đi! Tuế Tuế, cháu đăng ký hoạt động gì vậy?”
“Đánh tennis ạ.”
Ôn Tễ: “…Rất tao nhã đấy.”
“Còn Lễ Lễ thì sao?”
Trương Sơ Việt nhìn con gái, nghe thấy cô bé hỏi lại: “Tennis là gì ạ?”
Trương Thu Lễ đang học lớp mẫu giáo nhỏ, còn chưa biết “đăng ký” là gì, bố mẹ dắt đi tham gia các trò chơi thi đấu để giành phần thưởng.
Thế là Ôn Tễ liền dắt tay con gái đến xem trận đấu của bố Thịnh Toại. Hai bà mẹ gặp nhau lại có hàng đống chuyện để nói, Trương Sơ Việt đứng một bên nhìn, ánh mắt của cô Trương thì không rời nổi khỏi sân bóng.
Anh đi tới bên con gái, nói: “Lễ Lễ, đi đăng ký cho bố đi.”
“Con muốn xem chú Thịnh đánh bóng! Bố tự đi được không?”
Trương Sơ Việt thấy hai mẹ con cứ dán mắt nhìn sân đấu, anh hít sâu một hơi rồi quay đầu bỏ đi.
Thịnh Toại chú ý tới, quay sang nói với Trương Thu Lễ: “Bố em đi rồi đấy, giờ em tính sao?”
“Em còn có mẹ mà!”
“Nhưng bố em tham gia thi đấu cơ mà, bố đi rồi là em không lấy được phần thưởng đâu đấy?”
Lời nhắc nhở ấy khiến Trương Thu Lễ hoảng hồn, cô bé lập tức lao vào lòng Ôn Tễ: “Mẹ ơi mẹ ơi, bố biến mất rồi!”
Ôn Tễ bình tĩnh nói: “Con xem chú đánh tennis đi, nếu thích thì mẹ cho con đi học.”
Trương Thu Lễ kích động lắc đầu: “Bố… bố con…”
Cô bé còn nhỏ quá, hễ căng thẳng là nói năng lắp bắp. Đúng lúc đó, sân đấu vang lên tiếng còi, đến lượt thay người, Thịnh Toại hô lớn: “Chú Trương! Lễ Lễ, bố em kìa!”
Ôn Tễ ngẩng đầu lên, liền thấy một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác gió đen đang đứng trên sân bóng.
Trương Sơ Việt biết chơi tennis từ bao giờ vậy?!
Còn chưa kịp để Ôn Tễ nghĩ kỹ, hoạt động vui chơi đã bắt đầu, Trương Thu Lễ kéo giọng hét to: “Bố cố lên! Bố cố lên!”
Thịnh Toại ở bên cạnh nhịn không được, nói nhỏ: “Em nhỏ tiếng thôi.”
“Anh không cổ vũ thì bố anh thua mất đấy!”
Trương Thu Lễ hất cằm đầy đắc ý, Thịnh Toại cố nhịn đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng khi Thịnh Chiêu Hi ném cú bóng cuối cùng, cậu cũng hét toáng lên: “Bố phải thắng nha!”
Trương Sơ Việt vung vợt về phía Trương Thu Lễ, cô bé lập tức hét to hơn!
Hai đứa trẻ thay phiên hò hét, giọng vang dội cả sân, trận đấu cuối cùng cũng không phân thắng bại, hai ông bố bàn nhau hòa một trận, cùng nhau lấy phần thưởng.
Trương Thu Lễ ôm được ổ bánh mì sữa hình trái tim, vừa nhảy vừa chạy về phía Ôn Tễ.
Đến khi hoạt động ở trường kết thúc, cả nhà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trên đường về, khi đi ngang qua cổng nhà hàng xóm, nghe thấy tiếng chó Samoyed “gâu gâu gâu”.
Trương Thu Lễ chạy lại hàng rào gọi to: “Đô Đô ơi, chị có phần thưởng rồi!”
Cô bé hí hửng mở bánh mì khoe với chú chó, chú chó trắng toát chạy nhào tới, lè lưỡi cười hớn hở.
Ngay sau đó, Trương Sơ Việt thấy con gái xé ổ bánh mì, liếc mắt nhìn cô bé: “Phần thưởng bố thắng được, con mang cho chó ăn à?”
Trương Thu Lễ bị nhắc, liền xé miếng đầu tiên đưa cho Ôn Tễ: “Mẹ ăn nè!”
Trương Sơ Việt đứng một bên nhìn cô bé xé miếng thứ hai, ngón tay nhỏ nhắn chỉ bẻ ra được một mẩu bé xíu, so với miếng của Ôn Tễ thì nhỏ hơn hẳn, Trương Thu Lễ nhìn một lúc rồi đưa cho bố.
Trương Sơ Việt nói: “Cho bố miếng nhỏ thế à?”
Trương Thu Lễ lại bẻ thêm một miếng bỏ vào miệng mình, Ôn Tễ hỏi cô bé: “Phần thưởng của bố ngon không?”
Trương Thu Lễ gật đầu: “Cảm ơn bố!”
Cô bé vừa nói vừa đưa phần bánh to nhất còn lại cho Trương Sơ Việt, người đàn ông trong lòng chợt ấm áp, cảm động hỏi: “Đưa hết cho bố à? Không cho mẹ à?”
Ngay lúc Ôn Tễ còn đang “ghen”, thì nghe Thu Lễ lắc đầu: “Mẹ dặn không được đưa tay vào miệng chó, nên bố giúp con cho chó ăn nhé.”
Tác giả có lời muối nói:
Trương Sơ Việt: Nhất định là vì bánh dở nên Lễ Lễ mới cho miếng to nhất cho chó ăn đúng không, cô Trương.
Ôn Tễ: Em thấy ngon mà, hay tại miếng của anh bị hở gió rồi?
Chú thích:
“弹棉花” (pinyin: tán mián hua) nghĩa đen là “đánh bông” hay “đập bông gòn” – một nghề thủ công truyền thống ở Trung Quốc.
Đánh bông là quá trình dùng một cây cung lớn để đập và đánh tơi những búi bông, khiến bông trở nên mềm mịn, bông xốp để làm ruột chăn, đệm, gối.
Ngoài ra, đánh bông trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc còn chỉ việc làm nhàm chán, lặp đi lặp lại hoặc đôi khi còn được ẩn dụ cho hoạt động sinh lý (tự xxx).
Editor có lời muốn nói:
Ngày mai hoàn truyện nhé ~