Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 134

Chương 134: “Bận một chút cũng tốt, đừng có ảnh hưởng đến đời sống hôn nhân của bố mẹ con bé.”

*

Ôn Tễ về đến nhà thì Trương Thu Lễ vẫn chưa chịu ngủ.

Cô bé cứ nằng nặc đòi phải thấy mẹ rồi mới yên tâm chui vào chăn, khiến cả nhà phải ngồi chờ ở phòng khách, lòng Ôn Tễ như mặt nước bị khuấy lên, vừa tức lại vừa phải cố nén xuống.

Trương Sơ Việt thì vẫn điềm nhiên như không, tối nay còn vui vẻ để con gái ngủ chung phòng với họ.
Bên cạnh chiếc giường lớn kê thêm một chiếc giường gỗ nhỏ có thanh chắn dành cho trẻ con, họ đặt con bé lên đó xong, sợ đánh thức nó nên cũng không bật đèn.

Trương Thu Lễ ngủ rất yên, tay nắm chặt chiếc khăn tay nhỏ để an tâm.

Trong phòng tắm, Trương Sơ Việt đang giúp Ôn Tễ rửa sạch “vật chứng phạm tội”. “Xe bẩn thì rửa, em giấu bao nhiêu thứ trong đó làm gì chứ?”

Ôn Tễ ngồi bên bồn tắm, với tay định kéo cánh tay anh, nhưng kéo không nổi, như tay sắt vậy. Vòi sen xả thẳng xuống, Ôn Tễ lại chẳng dám lên tiếng, dù cửa đã khóa kỹ, cô vẫn sợ làm phiền đến con gái đang ngủ ngoài kia.

Trái tim cô lúc này cứ bập bềnh bất định, tựa như khung cửa sổ xe chòng chành đêm nay. Sợi dây chuyền kim cương Trương Sơ Việt tặng cô vẫn đang đeo trên cổ, chỗ đó còn in vết dâu tây, nên cô quàng thêm một chiếc khăn lụa xanh nhạt, ai hỏi thì cô nói: “Đeo dây chuyền nên phải che lại.”

Thế là chẳng ai phát hiện ra dấu tích sa ngã của cô đêm qua.

Từng xấp hồ sơ dự thầu của bên B trong dự án được gửi tới, Ôn Tễ bắt đầu tăng ca liên tục, còn Trương Sơ Việt thì mỗi tối đều tới đón cô, hơn nữa còn chẳng hề giấu giếm, đứng ngay ở cổng chờ.
Đến mức một tuần sau, tổng công trình sư đích thân tìm cô nói: “Có chuyện gì để mai hẵng nói, chồng cô ngày nào cũng đứng trước cửa viện nghiên cứu, khiến ai nấy đều hoảng cả lên.”

Viện nghiên cứu là nơi nghiên cứu cơ mật của nhà nước, Cục bảo mật nơi Trương Sơ Việt công tác nếu không vui, hoàn toàn có thể triệu tập bất cứ ai ở đây. Lúc Ôn Tễ từ cổng lớn bước ra thì đã nghĩ thông tất cả, liền nói thẳng với anh: “Lần sau anh đừng đến đón em nữa.”

Tối đến mà đứng sừng sững trước cổng viện thế kia, ai mà không sợ anh muốn ra tay?

“Ồ? Tìm được người mới rồi à?”

Ôn Tễ: “……”

“Anh thấy dạo này em suốt ngày dán mắt vào điện thoại, chắc đang yêu đương gì rồi đấy.”

Ôn Tễ: ???

“Trương Sơ Việt, anh phát rồ gì đấy!”

Trương Sơ Việt đút tay vào túi, tay áo sơ mi trắng được xắn lên: “Lần nào chẳng đợi em làm xong việc công rồi mới đến lượt chuyện của bọn mình? Anh chờ em mấy ngày rồi, chưa thấy ông chồng nào tốn công tốn sức đón vợ thế này đâu, em liệu mà biết điều.”

Ôn Tễ vừa bực vừa buồn cười: “Anh biết trong viện em người ta sợ anh đến mức nào không! Anh còn đứng đây thì còn ai dám làm việc nữa?”

“Kẻ khắc tinh?”

Trương Sơ Việt mở cửa xe: “Anh khắc tinh của ai?”

Giọng anh có phần không vui, Ôn Tễ vội vàng giải thích: “Ý em là giống như luật chơi cờ tướng, ai ăn được ai, thì anh là bên ăn bọn em ấy.”

Đợi Ôn Tễ ngồi lên xe xong, Trương Sơ Việt giúp cô cài dây an toàn, ngang nhiên nói: “Ngày nào em cũng đối mặt với anh sớm tối, anh khắc em chắc? Em sợ anh thật à?”

“Nói không thông.” Ôn Tễ cáu kỉnh nói: “Thế sao giống được? Em là vợ anh, em mà sợ anh thì còn cưới gì nữa?”

“Em trong lòng quang minh chính đại thì đương nhiên dám đối mặt với anh, còn mấy người trong bụng có quỷ, thấy anh tất nhiên chột dạ, em để ý họ làm gì?”

Ôn Tễ lại bị anh nói mấy câu nhẹ nhàng thuyết phục đôi chút, bèn bảo: “Vậy lần sau anh đừng đứng ngoài đón em nữa, đi xuống bãi xe đi, thế này lộ quá.”

“Sao hôm nay em tan làm đúng giờ vậy?”

Trương Sơ Việt nổ máy xe, Ôn Tễ hừ nhẹ một tiếng: “Còn không phải vì anh đứng chình ình ngoài cửa như thần giữ cửa, lãnh đạo bảo em về nhà nghỉ ngơi trước.”

Người đàn ông nhướng mày, phản bác lại: “Vậy càng phải đứng đợi cô Trương ngoài cổng rồi.”

Ôn Tễ: “……”

Nhờ phúc của Trương Sơ Việt, tối nay Ôn Tễ có thể ăn tối cùng Thu Lễ.

Ở trường cô bé đã bắt đầu tập vẽ bức tranh hoàn chỉnh, gần đây còn có cuộc thi nghệ thuật mầm non, Trương Sơ Việt khuyến khích Thu Lễ tham gia, Ôn Tễ còn nói anh: “Trước anh chẳng phải chủ trương để con vui vẻ lớn lên sao? Em mới cho con học piano anh đã có ý kiến rồi.”

Trương Sơ Việt thấy con gái vừa ăn xong đã định chạy vào thư phòng vẽ đông vẽ tây, có cảm giác mình rốt cuộc cũng ngoi lên được mặt nước, anh ngửa cổ duỗi gân cốt, nghiêng mắt sang Ôn Tễ nói: “Bận một chút cũng tốt, đừng có ảnh hưởng đến đời sống hôn nhân của bố mẹ con bé.”

Trương Thu Lễ mà bận là có thể tập trung rất lâu, Ôn Tễ ngồi trong thư phòng chơi cùng con, Trương Sơ Việt thì ngồi sofa xem tài liệu, ban ngày Tạ Lan và Trương Tấn Lâm trông cháu, buổi tối đương nhiên vợ chồng họ phải san sẻ một phần công việc.

“Con vẽ xong rồi ạ!”

Khi Ôn Tễ đang ngáp, Trương Thu Lễ bỗng phấn khích hét lên một câu, Trương Sơ Việt là người đầu tiên nhìn thấy thành phẩm, Ôn Tễ đi tới còn mong trong mắt anh sẽ có sự ngạc nhiên.

Thế nhưng, người đàn ông im lặng hồi lâu.

Ôn Tễ đưa mắt nhìn sang. Trương Thu Lễ vẽ một nhân vật hoạt hình, bốn con mắt, hai búi tóc, hai tay khoanh trước ngực, trên đầu có mây, trước mắt là…

“Lễ Lễ, cái này là… gì vậy?”

“Là biển lớn ạ, ánh sáng chiếu xuống thì sẽ lấp lánh!”

Trương Thu Lễ thấy biển là khi lái xe từ Nam Thành về Bắc Thành, để con bé không đi sâu vào vùng nước nguy hiểm, Trương Sơ Việt còn hứa nếu cô bé làm được thì tối sẽ cho ngủ với mẹ. Chỉ là lần này, để tạo ra biển lấp lánh, con bé đã tô đầy chấm trên giấy vẽ.

“Mẹ bảo sao trời đầy sao giống kim cương vậy, nên bầu trời phía trên cũng phải có chấm!”

Ôn Tễ hít sâu hai cái, uyển chuyển hỏi con bé: “Sao lại có bốn con mắt thế?”

“Họ bảo ai đeo kính thì gọi là bốn mắt, con vẽ cái này là kính râm cơ!”

Ôn Tễ đưa tay ôm trán.

Tối hôm đó vẽ tranh xong, Trương Thu Lễ mệt quá, vừa lên giường đã ngủ say.

Trương Sơ Việt và Ôn Tễ ngồi xổm bên giường con có thanh chắn, ngắm Trương Thu Lễ đang ngủ.
Cảm giác này đã là chuyện của mấy năm trước rồi, lúc đó Trương Thu Lễ mới vài tháng tuổi, Trương Sơ Việt ra ngoài không đẩy xe, tay xách giỏ xách tay, đặt con gái vào trong, mặc áo khoác da đi trên phố, Ôn Tễ ngày đó còn bị anh làm cho say mê đến quên cả đường về.

Ai mà ngờ được người cha ngầu lòi năm ấy, giờ cũng có lúc u sầu.

“Anh nói nếu sau này Lễ Lễ học hành không giỏi thì phải làm sao?”

Ôn Tễ cẩn thận hỏi.

Trương Sơ Việt giơ tay xoa sống mũi, đáp: “Ngoài phương án đẻ thêm đứa nữa thì phương án nào cũng được.”

Ôn Tễ vòng tay ôm gối ngồi trên thảm: “Em là tiến sĩ viện nghiên cứu, trưởng phòng kỹ thuật. Còn anh là cán bộ cấp phòng.”

Câu này vừa dứt, lực tay Trương Sơ Việt xoa huyệt thái dương càng mạnh hơn.

Năm Trương Thu Lễ ba tuổi, Ôn Tễ và Trương Sơ Việt bắt đầu lo lắng về chuyện học hành sau này của con bé.

Những lúc tâm trạng không tốt, anh lại muốn trút giận với Ôn Tễ, sợ làm ồn đến con gái nên xuống tầng hầm.

Ôn Tễ chống hai tay lên mép bàn gỗ dài, để Trương Sơ Việt bận rộn ra vào phía sau lưng mình, hàm răng cắn chặt môi dưới, có một luồng hơi phả ra – đó là tiếng của cô.

“Có phải nên khai phá sở thích của Lễ Lễ không…”

“Em thấy con bé thích vẽ, vẽ có ra hồn không?”

“Có thể bồi dưỡng thêm mà…”

“Được, mai tìm giáo viên dạy thử xem.”

Ôn Tễ “ừ” một tiếng, dưới chân cô giẫm lên chiếc ghế gỗ thấp, là Trương Sơ Việt đo theo chiều cao chênh lệch giữa hai người mà đóng riêng cho cô, Ôn Tễ sợ giẫm không vững nên kiễng đầu ngón chân, không dám dịch chuyển: “Tự mình dạy không được à? Không biết có đắt không…”

Hơi thở anh cọ xát sau lưng cô: “Anh dạy em bao nhiêu năm rồi, chân còn chưa run được một lúc đã không chịu nổi.”

Cả Trương Sơ Việt lẫn Ôn Tễ đều không có thiên phú nghệ thuật, bảo hai người dạy giáo dục thẩm mỹ cho Thu Lễ thì gần như là bất khả thi.

Mà Tạ Lan với Trương Tấn Lâm thì sao, chỉ cần Thu Lễ làm gì cũng khen hết lời.

Mù quáng, chiều chuộng.

Ôn Tễ nhờ Tô Mĩ Vân giới thiệu giáo viên mỹ thuật, đưa con gái đến học chung lớp giáo dục thẩm mỹ với Thịnh Toại. Thiên phú nghệ thuật của Thịnh Toại dưới sự đối lập của Thu Lễ lại càng thêm nổi bật.

Ôn Tễ hỏi Trương Thu Lễ có thích vẽ tranh không, Trương Thu Lễ lại hỏi ngược: “Mẹ có thích không ạ?”

Ôn Tễ và con gái ngồi trên bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn trời, đến khi Trương Sơ Việt đến đón, cô mới từ từ nhớ lại: “Không biết nữa, hồi nhỏ mẹ chưa từng học vẽ.”

“Thế mẹ hy vọng con học ạ?”

Không biết là Thu Lễ có chính kiến hay không, nhưng lại hỏi trước ý kiến của Ôn Tễ.

Ôn Tễ nhìn con gái, chống tay lên cằm, giọng nói nhẹ nhàng: “Mẹ hy vọng con có thể có được tất cả mọi thứ.”

Bao gồm cả những điều mà mẹ từng không có, con đều có thể được trải nghiệm.

Trương Thu Lễ đứng dậy, bỗng nhiên nhào vào lòng Ôn Tễ, ôm chầm lấy cô.

“Mẹ ơi, con cũng không biết mình có thích không, nhưng những gì bố mẹ thích thì con cũng thích.”

Ôn Tễ không nhịn được cong môi mỉm cười, cô nhắm mắt lại ôm chặt con gái: “Không sao cả, bố yêu mẹ, mẹ yêu bố, còn Lễ Lễ thì không có trách nhiệm nào hết, con có thể tự đi tìm điều mình thích, không cần phải nghĩ bố mẹ có thích con học vẽ hay không.”

Lời cô nói có phần hơi sâu sắc, đầu óc Trương Thu Lễ vẫn chưa hiểu hết.

Trên đường từ phòng vẽ về, Trương Sơ Việt đến đón hai mẹ con.

Cuối tuần, lối đi xanh đầy người dạo chơi, Trương Sơ Việt bế con gái lên, Ôn Tễ mặc chiếc váy liền màu trắng ngà đi bên cạnh, nói: “Lễ Lễ lại lên cân rồi phải không? Bố bế có thấy nặng không đấy?”

Trương Sơ Việt khẽ cười thành tiếng: “Con bảo với mẹ con là, bố bế mẹ vẫn thừa sức đấy.”

Trương Thu Lễ ôm cổ bố bằng cả hai tay, nói: “Anh Thịnh Toại bảo bố anh ấy không bế anh ấy, nên anh ấy phải nhanh chóng cao lớn, như thế mới nhìn được xa hơn.”

“Vậy Lễ Lễ có muốn nhanh chóng lớn lên không?”

Ôn Tễ vừa dứt lời thì thấy con gái lắc đầu, đầu dựa lên vai bố, khe khẽ nói: “Muốn mãi mãi như thế này thôi.”

Khi Trương Sơ Việt nhìn vào mắt Ôn Tễ, anh phát hiện lông mi cô đỏ hoe.

Buổi tối, Trương Thu Lễ ngồi trong phòng khách xem thời sự cùng ông nội, Ôn Tễ pha một bình trà Thiết Quan Âm trong bếp, lúc đưa qua cho Thu Lễ, Tạ Lan nói: “Lễ Lễ, cháu nhìn xem, mẹ cháu hiếu thảo biết bao, còn rót trà cho ông nội nữa.”

Tuy học hành không tốt nhưng Trương Thu Lễ lại có EQ cao, cô bé tụt xuống khỏi ghế sofa, nói: “Vậy để cháu mang lên cho bố.”

Ôn Tễ sợ con bị bỏng nên tất nhiên không để bé cầm, chỉ để bé đi trước dẫn đường. Cô bé con gõ cửa trước, giọng non nớt nói là đến mang trà cho bố.

Được thông báo rồi mới kiễng chân mở khóa cửa.

Trương Thu Lễ còn chưa cao đến bàn làm việc, Trương Sơ Việt chỉ thấy hai bàn tay nhỏ bé đang đẩy tách trà vào.

“Sao chỉ có trà thế? Mấy cái bánh quy nhỏ của con không chia cho bố hai cái à?”

Ôn Tễ từng làm bánh quy kem sữa cho Trương Thu Lễ, Trương Sơ Việt chỉ được ăn một hai cái, cô bé không chịu cho nữa.

Lúc này, Trương Thu Lễ chắp hai tay sau lưng: “Bố ơi, mẹ bảo con là mẹ thích bố rồi, nên con hãy thích thứ khác, thế nên bố hài lòng đi.”

Cô bé vừa dứt lời, mắt Ôn Tễ bỗng mở to, cô vội quỳ xuống nắm lấy vai con gái, nói: “Lễ Lễ, ý mẹ không phải thế, mẹ chỉ muốn nói là con có thể thích thứ mình muốn, không nhất thiết bố mẹ thích gì thì con cũng phải thích cái đó…”

Lúc ấy Trương Sơ Việt đi tới, bế con gái lên khỏi lòng Ôn Tễ, vui vẻ nói: “Vậy Lễ Lễ của chúng ta đã tìm được thứ mình thích chưa?”

Trương Thu Lễ kiên quyết gật đầu: “Con sẽ không từ bỏ tình cảm dành cho mẹ đâu. Bố ơi, con sẽ trở thành cô con gái mà mẹ yêu quý. Bố phải cẩn thận đấy, vì con là do mẹ sinh ra từ trong bụng, còn bố chỉ là người dọn vào nhà mình thôi. Không cố gắng thì sẽ chẳng thành ông chồng mẹ thích đâu.”

Trương Sơ Việt mỉm cười, đặt Trương Thu Lễ xuống đất, cúi nhìn con, nói: “Thật sao? Thế con đoán xem tối nay mẹ sẽ ngủ với chồng mẹ, hay ngủ với con?”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tễ: Lễ Lễ à, hay là mình đi học bơi đi, để lúc con với bố rơi xuống sông thì mẹ chẳng cần cứu ai cả.

Bình Luận (0)
Comment