Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 135

Chương 135: “Thứ ngon nhất thì phải để dành ăn sau cùng.”

*

Ôn Tễ cẩn thận hồi tưởng lại thái độ của con gái đối với Trương Sơ Việt, lúc nghe con nói câu “Con chui ra từ bụng mẹ” thì chợt nhớ tới một chi tiết.

Cô liếc mắt nhìn sang Trương Sơ Việt, rồi bế con gái lên nói: “Lễ Lễ, bố cũng vất vả lắm đấy, sao con lại nói bố là người dọn vào nhà này?”

Trương Sơ Việt quả thực bị con gái chọc giận, chiếc áo bông anh mặc trên người cũng bị kéo đến phần phật.

Trương Thu Lễ vẫn còn rất vô tội: “Nhưng bố nói con là do bố nôn ra… bố rất ghét con.”

Lần này Ôn Tễ quay sang nhìn Trương Sơ Việt, chuyện này đúng là không thể trách con bé được. Bình thường anh luôn giữ bộ dạng nghiêm khắc dạy dỗ con, nói năng lại thẳng thừng, chẳng hiểu rằng đứa trẻ ba tuổi đã có ý thức, ai yêu thương, ai ghét bỏ, con đều cảm nhận được.

“Con có biết lúc mẹ mang thai, là bố ăn không vô, ngủ không được, nôn nghén suốt hai ba tháng không?”

Trương Sơ Việt định tính sổ với Trương Thu Lễ, thì cô bé trừng mắt, túm lấy cổ mẹ, ngẩng đầu nói: “Nên là bố nhìn thấy con là lại muốn nôn.”

Trương Sơ Việt, Ôn Tễ: “…”

Chuyện này đúng là không cách nào nói rõ được, mà mấy hôm nữa lại đến sinh nhật Trương Thu Lễ rồi.

Ôn Tễ bắt đầu đau đầu vì không biết phải giải thích với con chuyện con được sinh ra như thế nào.

Trương Sơ Việt khoanh tay ngồi tựa đầu giường, mặt đầy uất ức: “Con bé đâu có biết anh khổ thế nào, chỉ biết em vất vả vì cái bụng bị căng to.”

“Thì cũng là do anh làm cho nó căng ra, con mà biết rồi, chắc chắn càng trách anh hơn.”

Ôn Tễ ngồi trước gương dưỡng da, chợt nghĩ ra một cách: “Hay là anh tặng Lễ Lễ một món quà sinh nhật, ví dụ như búp bê Barbie, để con học cách chăm sóc em bé, rồi sẽ hiểu bố mẹ nuôi con vất vả ra sao.”

Trương Sơ Việt nằm vật xuống giường: “Được thôi, nhưng cái mặt nạ của em đắp đến bao giờ mới xong?”

“Còn mười phút nữa.”

Trương Sơ Việt bực bội nói: “Mấy giờ rồi mà còn lâu la vậy, nhanh lên một chút đi.”

Cô tắm rửa dưỡng da xong cũng mất nguyên một tiếng đồng hồ, Ôn Tễ nghe ra được sự thiếu kiên nhẫn của anh, sợ lát nữa anh lại chẳng biết nhẹ nhàng là gì, cứ thế mà dũng mãnh tiến tới, liền nói: “Từ bé em đã hiểu đạo lý: thứ ngon nhất thì phải để dành ăn sau cùng.”

Vào ngày sinh nhật của Trương Thu Lễ, Trương Sơ Việt nghe theo sắp xếp của Ôn Tễ, tặng con một con búp bê Barbie. Vì trong “Barbie” có chữ “Ba”, nên tối hôm đó, Trương Thu Lễ liền đổi cách gọi, gọi Trương Sơ Việt là “Ba Bi”.

Trương Sơ Việt mỉm cười, nhưng thật ra một người đàn ông như anh suýt thì nghiến nát cả răng hàm sau.

Ôn Tễ sợ anh tức giận, vội vàng giải thích với Trương Thu Lễ: “Con xem này, bố với mẹ ở bên nhau, cùng xây dựng một mái nhà, rồi cố gắng sinh ra Lễ Lễ. Lúc mẹ mang bầu con, là bố phải chăm sóc cả hai mẹ con đấy, nếu không mẹ sẽ rất vất vả.”

Trương Thu Lễ nhìn bộ đồ chơi đóng vai gia đình, gật đầu nói: “Cảm ơn bố.”

Ôn Tễ xoa nhẹ má con gái.

Đến bữa tối, Tạ Lan đặc biệt chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn, Trương Tấn Lâm còn lì xì cho cháu gái một bao tiền lớn, cô bé ngọt ngào gọi mấy tiếng “Cảm ơn ông ạ”.

Cô bé mặc chiếc áo choàng đỏ xinh xắn, dễ thương đến mức hai ông bà lại rút điện thoại ra “tách tách” chụp thêm vài tấm hình.

Vì trước đó từng bị Ôn Tễ dạy về lễ nghi nhận lì xì, buổi tối Trương Thu Lễ tự chui vào phòng ngủ của bố mẹ, chủ động đem bao lì xì giao nộp.

Khi đó Ôn Tễ đang trong phòng tắm, người đón con là Trương Sơ Việt. Để thể hiện sự rộng lượng của người cha, anh nói: “Con tự giữ lấy, không được làm mất. Mẹ hỏi thì cứ bảo là đưa cho bố rồi.”

Bao lì xì không nhỏ, Trương Thu Lễ nghe vậy, mắt lập tức ánh lên những giọt lệ cảm kích.

“Muốn tiêu thế nào thì con tự tính, nhưng không được tiêu bậy, con ba tuổi rồi, nếu bị người ta lừa thì phải chịu hậu quả nghiêm trọng.”

Trương Thu Lễ liền cất bao lì xì vào chiếc túi nhỏ bên người.

Hôm sau, Ôn Tễ như thường lệ đưa con đi học vẽ. Gặp Tô Mĩ Vân, hai người cùng tiễn con vào lớp, rồi đứng ngoài cửa trò chuyện.

“Em cảm thấy Lễ Lễ nên được tiếp xúc thêm vài lĩnh vực khác nữa thì mới tìm ra điều con thật sự thích.”

Tô Mĩ Vân nghe tiếng thở dài của Ôn Tễ, an ủi: “Em đừng áp lực quá, mới có ba tuổi thôi mà.”

“Sau này lên cấp học thì không còn nhiều thời gian để phát triển năng khiếu hay sở thích nữa. Ba tuổi nhìn cả đời mà. Nhưng Thịnh Toại thông minh, học gì cũng nhanh, em thấy trong phòng vẽ có trưng bày một hàng tranh, của nó là đẹp nhất.”

Tô Mĩ Vân mỉm cười nói: “Nó học cái gì cũng dốc sức, chỉ vì muốn được bố công nhận.”

Ôn Tễ nghĩ đến quan hệ giữa Trương Sơ Việt và Trương Thu Lễ, không nhịn được bật cười: “Con nhà em sắp thành sơn đại vương rồi, Trương Sơ Việt cũng chẳng quản nổi. Con bé nghịch ngợm như vậy, sợ sau này học hành không chịu ngồi yên.”

Học tốt hay không liên quan đến khả năng tập trung. Một đứa trẻ có thể ngồi yên nửa tiếng đồng hồ để làm một việc, thì hiệu suất đã cao hơn nhiều so với người không kiên trì.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới quán cà phê gần phòng vẽ.

Đến giờ sẽ quay lại đón con.

Mà trong phòng vẽ có một khoảng nghỉ hai mươi phút, Trương Thu Lễ một tay chống lên mép bàn, hỏi Thịnh Toại: “Anh có muốn ăn gì không? Em mời.”

Thịnh Toại cau mày hỏi: “Em lấy tiền ở đâu ra?”

Trương Thu Lễ cúi đầu, cẩn thận từ trong túi áo lôi ra một khe nhỏ, để lộ ra mấy tờ tiền bên trong.

Mắt Thịnh Toại trợn to.

Trương Thu Lễ chớp mắt: “Là sinh nhật em ông cho đấy. Bố em bảo em tự giữ, nói là em ba tuổi rồi, có thể tiêu tiền rồi.”

Hàng mi dài của Thịnh Toại cụp xuống: “Bố em tốt thật.”

“Bố anh cũng tốt thật đấy, còn nuôi cả gấu trúc cho anh nữa.”

Thịnh Toại dường như được Trương Thu Lễ an ủi phần nào, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Ông ấy chẳng qua là không muốn đưa bọn anh đi sở thú thôi.”

Nói đến đây, cậu bỗng nhớ ra điều gì, liền hỏi cô bé: “Hôm nay là sinh nhật em à?”

Trương Thu Lễ gật đầu, rồi nhe răng cười với cậu: “Hôm qua em thấy họ uống cái nước trà sữa gì đó bên ngoài, cô bảo mẫu nhà anh không cho anh uống đúng không? Anh có muốn uống không?”

Thịnh Toại lúc nào cũng được xe riêng đưa đón, chân không bao giờ chạm đất bên ngoài, giày lúc nào cũng sạch bóng. Hôm đó cậu và Trương Thu Lễ cùng được đón ở cổng lớp, cậu hỏi một câu: “Chỗ đông người kia là gì vậy?”, thì được bảo mẫu trả lời: “Là quán trà sữa, trẻ con không được uống.”

Nhưng mà… thơm thật.

Cậu rõ ràng thấy có trẻ con đang uống.

Mà cậu đã ba tuổi rồi cơ mà.

“Cháu ơi, cho hai ly cái này ạ!”

Trước quầy thanh toán, một bàn tay nhỏ mũm mĩm chưa cao tới mặt quầy, cố gắng giơ tờ tiền một trăm lên, tay còn lại đang chỉ vào tên món trong menu.

Nhân viên thu ngân không khỏi cúi người xuống, mỉm cười với cô bé trắng trẻo như búp bê, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Bé muốn uống trà nhài thơm thơm đúng không nào?”

“Dạ, cái loại mà thơm thơm ấy ạ.”

Nói xong, cô bé quay đầu hỏi Thịnh Toại: “Còn anh thì sao?”

Thịnh Toại là đứa trẻ được rèn nếp từ nhỏ, từng cử chỉ đều theo quy chuẩn, lúc này rõ ràng cậu đang do dự trước hành vi không được người lớn cho phép, bèn nói: “Gọi một ly thôi, em uống đi.”

“Á! Sao thế được!”

Đã lén đi đến tận đây rồi, nếu chỉ mình cô uống, bị người lớn phát hiện chẳng phải chỉ mắng mình cô thôi sao? Thế là cô dõng dạc giơ hai ngón tay với nhân viên thu ngân, nói: “Cho hai ly ạ!”

“Bé yên tâm nhé, trà sữa của bọn chị đều dùng sữa và trà hảo hạng đấy, vì hai bé còn nhỏ, chị sẽ làm ấm vừa phải cho nhé, được không nào?”

Trương Thu Lễ nghe lời an ủi, ngoan ngoãn gật đầu cười: “Cảm ơn chị ạ.”

Nói xong, cô bé quay sang nhìn Thịnh Toại, cậu bé cũng nghiêm túc nói: “Cảm ơn chị.”

“Hai bé cứ ngồi đợi, chị pha xong sẽ mang ra liền.”

Lớp học vẽ đặt trong một căn biệt thự trong khu dân cư, cách nhà Trương Thu Lễ chỉ qua một công viên nhỏ. Lúc này hai đứa đang ngồi ở bệ đá trên bãi cỏ trước cửa.

Trương Thu Lễ hai tay nâng ly trà sữa ấm nóng, cúi đầu hút một ngụm, vị giác như bừng tỉnh, kinh ngạc reo lên: “Ngon quá đi mất!”

Thịnh Toại cũng chưa từng uống, cổ họng khẽ chuyển động ừng ực, uống còn nhiều hơn cả Trương Thu Lễ, sau mới dè dặt nói: “Cũng được.”

Khi Ôn Tễ đến nơi, cô và Tô Mĩ Vân mỗi người đang cầm một cốc cà phê, thì thấy con mình đang ngồi ở bệ hoa trước cửa lớp vẽ cụng ly với nhau.

Chuyện có vẻ nghiêm trọng, Ôn Tễ mở miệng liền hỏi Trương Thu Lễ: “Trà sữa ở đâu ra thế?”

Tô Mĩ Vân thì mắng con trai luôn: “Ai cho con dẫn em đi uống mấy thứ đó hả?!”

Trương Thu Lễ không chen vào được, chỉ lắc đầu, rồi giơ cốc trà sữa lên mời mẹ: “Ngon lắm ạ!”

Ôn Tễ tức tối cầm lên: “Không được ăn đồ ăn vặt!”

Tô Mĩ Vân cũng chẳng còn dáng vẻ tiểu thư danh giá, một tay chống nạnh giật lấy ly trà sữa trong tay Thịnh Toại, chị lắc một cái, cạn sạch rồi: “Tiền phải nộp hết cho mẹ! Đợi về mẹ sẽ nói với bố con, xem bố con dạy dỗ con thế nào.”

Chị đang tức, cầm cà phê lên uống mà không nhìn kỹ nên uống nhầm ly trà sữa của con trai, vị nhài lan trên đầu lưỡi.

Tô Mĩ Vân hơi sáng mắt lên.

Ôn Tễ thấy ánh mắt chị ấy, lại nghe Trương Thu Lễ hét lên: “Ngon lắm mẹ ơi ngon lắm, đừng vứt đi, sẽ phí mất đấy! Là con mua mà hu hu hu hu…”

Cô bé túm lấy chân Ôn Tễ, cố giành lại ly trà sữa của mình.

Tô Mĩ Vân uống mấy ngụm, vẫn tiếp tục nói: “Cháu đừng bênh anh cháu, lần trước nó đưa tiền cho cháu rồi, lần này mua trà sữa cũng chẳng lạ, Lễ Lễ, sau này nó cho gì cháu cũng đừng ngoan ngoãn nhận hết, phải nói là không được uống, biết chưa?”

Ôn Tễ đưa tay quạt gió ở cổ cho bớt giận, chợt nghe Thịnh Toại nói: “Không uống thì không uống!”

Trương Thu Lễ khóc òa: “Là con mua cho anh mà, không phải anh mua cho con, dì ơi đừng oan cho anh ấy.”

Ôn Tễ đứng bên đợi Tô Mĩ Vân mắng xong, đưa ống hút ly trà sữa lên miệng hút hai ngụm, không thể không nói miệng trẻ con đúng là biết chọn, vị nhài này cứ như nở ngàn đóa hoa trên đầu lưỡi.

Cô liếc nhìn thương hiệu này, trước đây từng uống rồi, sao không thấy ngon thế này nhỉ.

Ra là phiên bản trẻ em rồi à?

Thế nhưng lúc này hai đứa nhỏ lại đang diễn một màn tình cảm sướt mướt, Thịnh Toại hét với Trương Thu Lễ: “Em không cần bênh anh nữa! Bọn họ muốn mắng thì cứ mắng!”

Trương Thu Lễ cũng hét theo: “Là em mua cho anh, là tiền em bỏ ra, sao lại tính vào phần anh được!”

Ôn Tễ nghe được điểm mấu chốt, cau mày hỏi: “Lễ Lễ, con lấy đâu ra tiền?”

Tối đến Trương Sơ Việt về nhà, không khí căng thẳng, lạnh đến mức chạm đáy.

Quan hệ cha con đang trên bờ vực sụp đổ.

Trương Thu Lễ nhanh chóng khai chuyện Trương Sơ Việt bảo bé tự cất tiền.

Nhưng Ôn Tễ lại không nói với bố mẹ, vì tiền là Trương Tấn Lâm cho, nếu nói ra chẳng khác nào trách móc ông bà, nhỡ lần sau họ không cho thì sao.

“Anh tự mà giải quyết.”

Ôn Tễ lạnh nhạt buông một câu.

Trương Sơ Việt có kinh nghiệm dạy dỗ, nói với con gái: “Ra ngoài ban công quỳ.”

Ôn Tễ trợn mắt: “Anh không sai à?”

Dám đối xử với con gái như thế!

Trương Sơ Việt dường như không coi chuyện này là nghiêm trọng, vẫn còn tâm trạng ghé tai cô thì thầm: “Tối nay anh quỳ trên giường em, quỳ bao lâu thì nghe theo em Mười Ba quyết định.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Quỳ cái đầu anh!

Bình Luận (0)
Comment