Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 50

Chương 50: “Hôn vượt ranh giới rồi.”

*

Ôn Tễ cười rạng rỡ, khuôn mặt tựa như một khối ngọc bạch, đặc biệt dưới ánh nắng, sáng lấp lánh như hòn ngọc tròn trịa.

Trương Sơ Việt nghĩ đến nụ cười Ôn Tễ vừa dành cho cậu nam sinh kia, rồi nhìn đôi lông mày cô lúc này, khẽ chau lại đầy căng thẳng, thấy anh thì chẳng cười nữa.

Lúc này ánh mắt cô đảo qua đảo lại, né tránh, giọng nói khe khẽ đầy hoảng hốt: “Sao anh lại đến đây, chẳng phải đã bảo tối mới gặp sao? Tôi còn việc phải làm, cốc nước đưa tôi đây, tôi lấy để rót cho cậu em khóa dưới uống mà.”

Lời này lọt vào tai Trương Sơ Việt có chút chói tai, cô từng rót nước cho anh bao giờ đâu, sáng nào cũng là anh pha nước ấm cho cô uống.

Trương Sơ Việt kìm nén siết chặt năm ngón tay vào cốc nhựa, tránh làm nó bể tan, giọng điệu nhàn nhạt: “Nóng đấy, để tôi cầm qua cho em.”

Bùi Chẩn vẫn đang chăm chú xem tập tài liệu tuyên truyền, trước mặt đột nhiên được đặt một cốc nước, cậu ta ngẩng lên, theo bản năng nói: “Cảm ơn.”

Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Trương Sơ Việt lướt qua, tầm nhìn của Bùi Chẩn bị một khuôn mặt tròn trịa yêu kiều che khuất, cậu ta lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, khẽ hỏi Ôn Tễ: “Tôi xem xong rồi, trong hội sinh viên còn có nhóm cứu trợ tình nguyện à?”

“Đúng thế!”

Ôn Tễ lập tức rạng rỡ, kéo ghế ngồi xuống, chiếc bàn tròn nhỏ chỉ đủ kê hai chiếc ghế, thân hifmh Trương Sơ Việt cao lớn, chẳng còn chỗ cho anh đứng.

Thấy Ôn Tễ nhiệt tình tiếp thị, nếu lúc này Trương Sơ Việt lên tiếng, e là sẽ bị coi là gây trở ngại.

Thế nên anh đành ngồi xuống ghế ở bàn bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Ôn Tễ ngồi không yên, cô đứng dậy nói: “Cậu có thể về suy nghĩ kỹ, tôi nói nhiều quá e sẽ ảnh hưởng đến quyết định của cậu, dù sao chuyện này cũng là lựa chọn hai chiều, nếu cậu không thích, tôi cũng chẳng ép được.”

Lời này khiến Bùi Chẩn khẽ sững sờ, cậu ta trông như một sinh viên nghiêm túc, nhưng lại có khả năng quyết đoán: “Đơn xin gia nhập tôi có thể nộp ngay bây giờ không?”

Ôn Tễ ngẩn ra: “Cậu không cần thời gian để…”

“Tôi thích, nếu là lựa chọn hai chiều, bây giờ đến lượt chị chọn.”

Huyệt thái dương của Trương Sơ Việt nổi gân xanh, anh hít sâu một hơi, bất ngờ gọi: “A Tễ.”

Ôn Tễ giật thót tim, thấy người đàn ông cao lớn đứng dậy, nói: “Đi với tôi một lát.”

Câu nói này cứ như lời thoại của cảnh sát bắt tội phạm trong phim hành động.

Đặc biệt khi Bùi Chẩn vẫn đang đợi cô hướng dẫn cách điền đơn xin gia nhập, Ôn Tễ nháy mắt với Trương Sơ Việt, lúc này Bùi Chẩn nghi hoặc ngẩng đầu, cô nói: “Tôi còn phải giúp cậu ấy điền đơn.”

Trương Sơ Việt lướt ánh mắt sắc bén, nhàn nhạt đáp: “Những học sinh thi đỗ vào trường này đều là người thông minh, huống chi, em còn việc phải làm, cậu em này chắc chắn biết điều mà.”

Cậu đàn em bị Trương Sơ Việt gọi thành cậu em, Ôn Tễ muốn cười mà không dám, Bùi Chẩn lại có tính cách ôn hòa, trời sinh hợp làm bác sĩ, cậu ta hỏi Ôn Tễ: “Bao giờ chị quay lại?”

Con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường có một tòa nhà cũ hoang vắng ở phía sau, Ôn Tễ dẫn Trương Sơ Việt đi qua, vừa đi vừa nói: “Lúc nãy anh ngồi đó, không biết bao nhiêu cô em lén liếc nhìn anh, gian hàng của hội sinh viên cũng sôi nổi hẳn lên, anh ngồi thêm một lúc nữa đi…”

Lời vừa dứt, cánh tay Ôn Tễ bị kéo mạnh, cô bị đẩy nhẹ vào bức tường xi măng, đối diện là nụ hôn áp đảo của anh.

Tim cô trong khoảnh khắc thắt lại, ở nơi không người, anh nghiền ngẫm, c*n m*t mạnh mẽ, khiến lớp vỏ não của Ôn Tễ đột nhiên tê dại, bật ra một tiếng kêu khe khẽ.

Đôi tay vốn đang đẩy vào lồng ngực anh trở nên mềm nhũn, vai và cổ lộ ra ngoài không khí bị bàn tay thô ráp của anh áp vào, xoa lên xoa xuống, khiến Ôn Tễ run rẩy khắp người.

Tính ra đã hai mươi ngày rồi nhỉ, môi Trương Sơ Việt tách ra, kéo theo đôi môi cô mở ra, chiếc lưỡi thô kệch chẳng có xương, linh hoạt đến tột cùng.

Ôn Tễ đứng không vững, lại sợ phát ra tiếng rên khe khẽ, bóng cây lay động, một cơn gió thổi qua cũng đủ khiến cô giật mình như chim sợ cành cong, cô sắp không chịu nổi nhịp tim đập thình thịch.

“Sơ Việt… Trương Sơ Việt… đừng ăn nữa… son môi…”

Bàn tay to lớn đỡ lấy gáy cô, siết nhẹ, Ôn Tễ như túi nước sắp rỉ ra.

Anh khẽ buông môi cô, lồng ngực phập phồng hơi mở rộng, nhìn vào đôi mắt ửng hồng, chóp mũi, và đôi môi đỏ mọng nhất của cô.

Ngón tay cái kìm nén sức lực lướt qua, môi cô mềm mại, dễ dàng bị nhấn xuống, như cánh hoa mỏng manh, chỉ cần xoa nhẹ là biến thành hình dạng anh muốn.

Cánh tay trái anh ôm lấy eo Ôn Tễ, nói một câu khiến cô càng hoảng loạn—

“Hôn vượt ranh giới rồi.”

Ôn Tễ vội vàng che miệng.

Trương Sơ Việt cúi xuống nhìn, đầu gối trái hơi cong, kề sát bên chân cô, không cho cô rời đi.

“Tôi còn chẳng căng thẳng, em sợ gì chứ?”

Đôi môi không dày không mỏng của anh dính màu son đỏ của Ôn Tễ, cộng với khí chất lạnh lùng, lại thêm phần đỏ rực đầy ám ảnh, Ôn Tễ sững sờ, nhìn anh dùng ngón tay trỏ lau khóe môi, trông quyến rũ chết người.

“Anh qua đây… chỉ để hôn…”

“Ăn cơm.”

“Chẳng phải bảo không ăn tối…”

“Cơm trưa.”

Đôi mắt anh trầm xuống, Ôn Tễ rụt cổ lại, đầu ngón tay chạm vào môi, lại sợ lau lệch son, “Tôi phải đi nhà vệ sinh đây, đều tại anh hết!”

Lời trách móc nũng nịu vừa thốt ra, Ôn Tễ lại bị anh c*n m*t thêm một cái thật mạnh.

Tiếng hừ giận dữ chợt trở nên mềm mại, tựa như làm nũng.

Anh nói: “Họa tôi gây ra, dĩ nhiên tôi phải chịu trách nhiệm đến cùng.”

Buổi tuyển thành viên hội sinh viên diễn ra sôi nổi, Thẩm Chiêu để khích lệ mọi người, đặc biệt sắp xếp cơm trưa.

Hộp cơm của Ôn Tễ cũng được mang đến, nhưng Trương Sơ Việt muốn ăn cùng cô, Ôn Tễ không lay chuyển được, nếu không sẽ bị anh hôn đến chết mất.

“Cậu đàn em, đây là phần cơm trưa cho cậu.”

Lúc Ôn Tễ quay lại, thấy Bùi Chẩn vẫn còn đó, cô dứt khoát để cậu ta thử khẩu phần ăn thường ngày của hội sinh viên.

Thẩm Chiêu ghé tai cô nói: “Lúc đầu định hướng dẫn cậu ta điền đơn xong, nhưng anh chàng này đẹp trai quá, tôi để cậu ta từ từ điền, làm bảng hiệu thu hút cho buổi tuyển.”

Hèn gì lúc nãy không gọi điện thúc cô quay lại.

Ôn Tễ nhìn đống đơn xin gia nhập đã nộp, lúc này còn vài em gái khóa dưới đến hỏi, cầm đơn rồi ngồi gần bàn của Bùi Chẩn để điền.

Một cô gái xinh đẹp vừa định ngồi đối diện cậu ta thì nghe Bùi Chẩn bình thản nói: “Có người rồi.”

“Nhưng mình thấy chỗ này trống lâu rồi mà, bạn ơi, xung quanh kín chỗ cả, cho mình ngồi một lát được không?”

Bùi Chẩn vẫn điềm tĩnh, ánh mắt hướng về Ôn Tễ.

Ôn Tễ: “…”

Cô nên nói “Em khóa dưới, em ngồi đi” chứ, nếu không chẳng phải sẽ khiến Bùi Chaản trông như cố ý từ chối người khác sao?

Như vậy hội sinh viên có thể bỏ lỡ một nhân tố xuất sắc.

Thế là cô mỉm cười bước tới, nói với Bùi Chẩn: “Còn vấn đề gì cần hỏi không? Chị khóa trên vừa đi vắng một lát.”

Nói rồi, Ôn Tễ kéo ghế ra một chút, định nhường cho cô gái kia ngồi, thì nghe Bùi Chẩn nói: “Có thật, nhưng liên quan đến chuyện riêng tư.”

Cô em khóa dưới định ngồi xuống cứng đờ chân, chiếc kẹp tóc hình ác ma trên đầu Ôn Tễ siết đến đau đầu.

Ôn Tễ khẽ gật đầu: “Cậu đi theo tôi.”

Liên quan đến chuyện riêng tư, dĩ nhiên phải tìm ch* k*n đáo, không thể để cô em khóa dưới đứng đó, phải cho cô ấy một lối thoát.

Dưới một chiếc lều cách xa khu nghỉ ngơi, ánh mắt Ôn Tễ thiếu tập trung, lén nhìn về phía không xa, Trương Sơ Việt khoanh tay trước ngực, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng sẽ đến “bắt” cô.

“Người vừa nãy là bạn trai chị à?”

Đột nhiên, Bùi Chẩn thốt ra một câu kinh thiên động địa.

Ôn Tễ sững sờ, khẽ “a” một tiếng, không hiểu sao cậu ta lại hỏi vậy, vội nói: “Công việc ở hội sinh viên không quá nặng, vẫn có thời gian cho các cậu yêu đương ha ha, mà cũng có thể tìm được người trong hội sinh viên.”

Bùi Chẩn nhìn khuôn mặt Ôn Tễ, nụ cười ánh lên tia sáng vỡ vụn trong mắt, đặc biệt dưới ánh nắng, khác hẳn lúc cô soi gương tô son môi, đó là ở góc tối tăm, đôi mắt mơ màng mà u sầu, qua cánh cửa kính, lông mày và ánh mắt lại rực rỡ hơn bao giờ hết, in sâu vào lòng người.

Đáng tiếc, khi Ôn Tễ rời đi cùng người kia rồi quay lại, son môi trên môi cô đã biến mất.

Bùi Chẩn khẽ cong môi: “Người như chị mà độc thân mới là lạ.”

Ôn Tễ nghe ra lời khen của cậu ta, có chút ngượng ngùng sờ sờ cổ, cô cười nói: “Người như cậu mà độc thân mới là kỳ lạ hơn, dù cuối cùng có gia nhập hội sinh viên hay không, cũng chúc cậu tiền đồ như gấm, gặp được lương duyên.”

Ánh mắt Bùi Chẩn liếc về phía không xa, người đàn ông kia lông mày sắc tựa chim ưng, dưới ánh nắng gay gắt vẫn toát lên khí chất cao ngạo khó với tới.

Bắc Thành, quả không hổ là Bắc Thành.

Khi Ôn Tễ bước về phía Trương Sơ Việt, cô nghe anh nói: “Sao lâu thế?”

Cô chau mày: “Nếu anh đi theo tôi, chẳng phải sẽ khiến các bạn học và đàn em nghĩ tôi đi yêu đương nên không làm việc sao? Anh còn chê tôi chậm nữa!”

Trương Sơ Việt nhìn vào mắt cô: “Tôi có thể giúp em.”

Ôn Tễ khẽ hé môi, nghĩ đến Bùi Chẩn ngồi đó đã như đóa trà mi thu hút ong bướm, huống chi là Trương Sơ Việt, cô mím môi, nói: “Ăn cơm thôi.”

Chiếc váy ác ma của Ôn Tễ ngoài thiết kế màu đen còn có chiếc kẹp tóc hai tai nhọn trên đầu, trông không quá phô trương, cộng với việc cô chẳng bận tâm ánh mắt người khác, cứ thế bước vào căn tin.

Lô ghế cạnh cửa sổ tầng hai tương đối yên tĩnh, Trương Sơ Việt để Ôn Tễ ngồi tại chỗ, cô còn khách sáo làm chủ nhà: “Để tôi gọi món cho anh.”

“Đưa thẻ cơm cho tôi là được, mặc thế này đừng chạy lung tung.”

Ôn Tễ nói: “Chẳng sao cả, ngày văn hóa của chúng tôi còn phô trương hơn thế này, có ai để ý tôi đâu.”

Cô không xem mình là tâm điểm đám đông, nhưng ánh mắt Trương Sơ Việt trầm xuống, lướt qua vùng xương quai xanh được che kín mà vẫn lộ đường cong mềm mại của cô, dùng giọng bất đắc dĩ khe khẽ bên tai cô: “Tôi sẽ để ý.”

Ôn Tễ khẽ thè lưỡi, tim đập thình thịch, anh không giống đang nói lời tình tứ, nhưng cô lại không chịu nổi câu nói ấy.

Có phải người càng trầm lặng vô vị, thỉnh thoảng thốt ra một hai câu thẳng thắn, lại càng khiến người ta không thể đỡ nổi âm thanh rung động lòng người?

Trương Sơ Việt bưng khay cơm tới.

Ánh nắng bên cửa sổ chiếu lên vai trắng như tuyết của cô, rơi trên gò má ửng hồng.

“Xong việc lúc mấy giờ?”

Anh không có ý giục giã, chỉ là đang hỏi thăm.

Ôn Tễ dùng đũa chọc chọc vào bát, không dám ngẩng lên nhìn anh: “Chắc năm sáu giờ, trời tối là dọn sạp rồi.”

“Vậy tôi đợi em.”

“Không, không cần, tôi còn phải về thay đồ…”

“Không cần thay.”

Trương Sơ Việt quyết định thay cô: “Chẳng phải em nói không ai để ý sao?”

Cô chống hai tay lên đầu gối, chân khép lại, hơi cúi đầu nói: “Tối nay chúng tôi còn tiệc liên hoan, tôi sắp hết nhiệm kỳ, không đi thì không hay lắm.”

“Ừ, vậy ăn xong gọi điện cho tôi.”

“Nếu muộn quá thì…”

“Ký túc xá của em giới nghiêm mấy giờ?”

Trương Sơ Việt bất ngờ hỏi.

“Mười giờ.”

Trương Sơ Việt không lên tiếng, Ôn Tễ khẽ nói: “Tôi bảo với bạn cùng phòng, nếu tiệc liên hoan tối muộn quá, tôi sẽ ở lại khách sạn với nhóm câu lạc bộ.”

Năm ngón tay Trương Sơ Việt đặt trên bàn khẽ nắm lại, nhìn cô: “Tối nay chúng ta không ở khách sạn, tôi đưa em đi xem một chỗ.”

Tim Ôn Tễ như bị bóp nghẹt, cô đâu có nói ở khách sạn với anh, sao anh lại “chúng ta”!

Vậy tối nay không ở khách sạn, anh còn muốn đưa cô đi chơi sao?

Trương Sơ Việt, anh đúng là chiến sĩ thuần ái (*) mà!

Thôi được, Ôn Tễ kìm nén cơn bực, cô là người kín đáo, tối nay chưa chắc đã đi cùng anh.

Đi ngang quảng trường, Ôn Tễ thấy hội câu cá tổ chức trò chơi câu cá, cô liền bảo Trương Sơ Việt: “Anh giỏi câu cá thế, qua đó câu đi.”

Như thể sắp xếp một đứa trẻ vào công viên giải trí, Trương Sơ Việt khẽ cụp mắt, cũng nghe lời cô, anh chỉ hỏi: “Có thưởng không?”

Ôn Tễ bận rộn quay về sạp hội sinh viên, tiện miệng đáp: “Tùy anh câu được bao nhiêu rồi tính.”

Trương Sơ Việt quả nhiên nghiêm túc câu cá.

Ôn Tễ trong lòng hừ một tiếng, cảm thấy mình cũng bị anh câu mất.

Tối hội sinh viên dọn sạp, Ôn Tễ nhớ ra phải đi đón người, hoàng hôn che khuất ánh nắng, cô nghe Trương Sơ Việt nói: “Tôi câu được tám con.”

Ôn Tễ nhàn nhạt đáp: “Cũng giỏi đấy, vậy anh muốn thưởng gì? Không cân nhắc thì tôi đi ăn với nhóm đây.”

Lời này ám chỉ rõ ràng, cô có thể thưởng cho anh ăn tối cùng cô, thế nhưng khúc gỗ trước mặt lại nói: “Đợi em liên hoan xong rồi tính.”

Ôn Tễ tức đến muốn nhảy dựng, vậy anh đến đây đợi cô làm gì!

Câu được trái tim cô rối bời, ăn một bữa cơm cũng tâm trí không yên, cô cố ý kéo dài thời gian mới gọi điện cho Trương Sơ Việt: “Tôi ăn no rồi, anh còn ở đó không?”

“Tôi ở cửa nhà hàng.”

Nếu không vì anh nói muốn đưa cô đi một chỗ, Ôn Tễ đã về ký túc từ lâu, tò mò đúng là hại chết mèo.

Dọc đường, Ôn Tễ không nói gì, đến khi Trương Sơ Việt xuống xe, Ôn Tễ mở cửa, trước mắt là một khu nhà quân đội, cây cối rợp bóng.

Ôn Tễ nghi hoặc nhìn Trương Sơ Việt, nghe anh nói: “Sắp đi làm rồi, nhà thì phải thuê thôi, giờ có em, chi bằng sớm một chút.”

Câu “giờ có em” của anh như thể cuộc đời anh đã có cô trong kế hoạch, chút bực bội của Ôn Tễ tan biến, rồi lại tức mình vì quá dễ dỗ.

Hai người lên hành lang sạch sẽ rộng rãi, căn hộ anh thuê ở tầng ba, vừa đủ ngắm lá xanh um phủ đầy khung cửa, lại không bị ồn ào từ đường phố.

Trương Sơ Việt định hỏi cô thấy thế nào, thì thấy Ôn Tễ mặt nóng bừng nói: “Muốn vào nhà vệ sinh, vừa nãy uống nhiều nước quá.”

Cửa phòng tắm khép lại, Ôn Tễ nghe tiếng nước chảy của mình, không tự chủ được mà đỏ mặt. Đặc biệt khi bước ra, thấy Trương Sơ Việt dáng người cao lớn dựa bên cửa, tay khoanh ngực, đôi mắt dài hẹp âm trầm khép lại, đổ bóng nặng nề.

Ôn Tễ vội chuyển chủ đề: “Nhà vệ sinh ở đây rộng thật.”

“Ừ, vòi sen này đủ cho hai người đứng.”

Ôn Tễ gật đầu đồng tình, vô thức hỏi: “Căn hộ mà làm vòi sen rộng thế này có hơi lãng phí không? Anh chẳng phải luôn tiết kiệm sao?”

Trương Sơ Việt bước vào phòng tắm, Ôn Tễ đứng ở cửa, để thân hình cao lớn của anh khẽ chạm đẩy cô lùi vào, thấy anh mở cửa kính vòi sen, thốt ra một câu: “Vì đây cũng là nơi tôi dạy em bài học buổi khuya.”

Đầu óc Ôn Tễ hơi mơ hồ, “Bài học buổi khuya gì cơ?”

Đang lúc cô nhớ lại, cửa kính vòi sen khép lại, đúng là đủ chỗ cho hai người, nhưng anh cũng không cần nghiêm túc thế chứ!

Trương Sơ Việt tháo vòi sen điều chỉnh nhiệt độ nước, nói: “Về việc sau khi kết hôn, chúng ta nên cư xử thế nào với người khác giới.”

Ôn Tễ đột nhiên nhận ra hôm nay anh dường như luôn kìm nén, giờ định bộc phát với cô, cô vội căng thẳng: “Trương, Trương Sơ Việt, ra ngoài bàn bạc được không?”

Nước nóng từ vòi sen chảy qua lòng bàn tay Trương Sơ Việt, gân xanh nổi rõ bị dòng nước quấn quanh, rồi anh đưa tay lấy một hộp dụng cụ an toàn chưa mở từ kệ, mắt khẽ liếc, giọng trầm cháy bỏng hòa cùng tiếng nước:

“A Tễ ngại gì chứ, hôm nay trước mặt người khác chẳng phải em cười rạng rỡ như hoa sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Câu được tám con cá, dĩ nhiên phải dùng tám chiếc bao để “va chạm” rồi.

Bình Luận (0)
Comment