Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 51

Chương 51: Xương mềm và tên b**n th**.

*

Vòi sen tùy ý xoay chuyển hướng, đặc biệt khi tưới lên luống hoa, có thể chăm chút tỉ mỉ từng cánh hoa.

Hoa anh túc được v**t v* cẩn thận, cứ ngỡ chủ nhân yêu thương nó, thế nhưng một nhát xẻng cong chẳng chút nương tình c*m v** luống hoa, bẻ gãy cành.

Hóa ra một đóa hoa dù được nuôi dưỡng kỹ lưỡng thì cũng chỉ để cho chủ nhân vui đùa, giấu kín trong khu vườn bí mật, chờ đến khi chín muồi sẽ tỏa ra vẻ đẹp kiều diễm tột bậc.

Nhưng dẫu biết vậy, vẫn đắm chìm trong sự ban phát của khu vườn ấm áp, thế là nó vươn cổ lên, cố gắng hút lấy ánh nắng gay gắt, muốn nở rộ càng thêm quyến rũ.

Khoảnh khắc rơi xuống, nó được một lòng bàn tay đỡ lấy.

Như thể hoàn thành một sứ mệnh.

Ôn Tễ thầm mắng trong lòng: Xương mềm quá.

“Quả nhiên là uống nhiều nước quá mà.”

Bên tai là giọng nói của Trương Sơ Việt, những giọt nước li ti rơi xuống, giữa các ngón tay xương xẩu của anh lấp lánh ánh sáng.

Lúc này Ôn Tễ hoàn toàn nhờ anh đỡ bế, chuyện tính sổ sau này, đúng là phải đợi đến mùa thu năm sau.

Đột nhiên, cô cảm thấy dây lưng phía sau váy lỏng ra, cô vô thức ngẩng đầu, đôi chân mảnh khảnh đang lơ lửng vì được anh bế bất ngờ run lên, giãy giụa hét: “Đừng!”

Giãy giụa cũng vô ích, tiếng “đừng” này chẳng phải phản kháng, mà giống như dụ dỗ hơn.

Xương mềm, cô đúng là đồ xương mềm!

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo chút trách phạt: “Em cứ thích bày mấy trò mới, để tôi phải tháo.”

Anh đặt cô xuống đất, Ôn Tễ đột nhiên rơi vào khoảng không, đôi chân run rẩy không đứng vững, dựa vào cửa kính, giây tiếp theo, anh xoay người cô lại, lưng đối diện anh.

Để anh nhìn rõ phần lưng chiếc váy, được buộc chặt cầu kỳ thế nào.

Trên cánh cửa kính mờ ảo phủ đầy hơi nước, mùa thu bắt đầu se lạnh, nhất là ở Bắc Thành này, khí hậu khô ráo, đặc trưng mùa thu càng rõ rệt, như làn da, vừa chạm vào không khí đã bị cái lạnh trườn lên.

Đột nhiên cửa kính bị cô đẩy mạnh va vào phía trước, kẹt chặt vào khe dưới, Ôn Tễ thậm chí muốn xin lỗi: Không phải cô va mà.

Nhưng chẳng kịp nữa, hơi nước khiến cô thở hổn hển nhanh chóng xâm chiếm, cô chỉ thấy được khuôn mặt mình, khuôn mặt ban ngày soi gương thoa son, giờ chẳng cần tô son đỏ nữa, đã ngập tràn sắc hồng.

Giọng Trương Sơ Việt xuyên qua màn sương mù rơi vào tai cô: “Hôm nay không cho tôi đến chỗ làm của em, là sợ người khác biết em đang ở bên tôi à?”

Câu chất vấn nghiêm khắc, Ôn Tễ hé môi, phạm nhân chỉ cần chần chừ một giây để biện minh cũng sẽ bị roi quất.

“Trương Sơ Việt, đồ khốn…”

Người đàn ông nhếch môi cười, cơ ngực khẽ lõm xuống, rồi phập phồng lên xuống: “Khốn thì khốn, chẳng phải vẫn để em ăn no ở yên sao? Cô bé ác ma.”

Cách ăn mặc của Ôn Tễ hôm nay đúng là kiều diễm mà nghịch ngợm, đôi xương bướm sau lưng lắc lư trước mắt anh, cô chẳng phải thiên thần, là cô gái xấu xa lúc nào cũng khiến người ta tức chết.

“Thế anh còn… anh còn thích tôi!”

Cãi không lại, Ôn Tễ tung ra câu nói nắm thóp anh.

Ai ngờ Trương Sơ Việt tiến sát lại, áp sau lưng cô, thốt ra một câu—

“Chẳng sao cả, tôi cũng đâu phải người hoàn hảo.”

Mười ngón tay cô nắm chặt tay nắm cửa kính, siết đến mức khi anh nói câu đó, dây đàn trong tim cô đột nhiên đứt phựt, tại sao cô lại đắm chìm trong lời nói ấy không thể tự thoát ra.

Như khi leo lên một đỉnh núi, anh dùng một câu nói, chồng chất đẩy cô l*n đ*nh cao cảm xúc, tựa như cẩm thượng thiêm hoa, anh khiến cô — yêu anh mãnh liệt.

Ít nhất trong khoảnh khắc này, đúng là như vậy.

Đêm vẫn chưa tàn.

Ôn Tễ mệt mỏi nằm trên giường, gần như sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe tiếng Trương Sơ Việt đứng dậy ra khỏi phòng.

Cô lập tức tỉnh ngủ, hai tay chống phía sau định ngồi dậy, nhưng chẳng mấy chốc nghe tiếng bước chân anh quay lại, cô vội giả vờ ngủ.

Một cảm giác ngưa ngứa nhẹ nhàng rơi trên chóp mũi, lông mi Ôn Tễ không kìm được khẽ run, nghe giọng trầm thấp của anh vang bên tai: “Bổ sung nước đi.”

Ôn Tễ giả vờ xoay người, Trương Sơ Việt dùng ngón trỏ gạt lọn tóc dính trên cổ cô, như vén rừng cây nhìn thấy những bông mai đỏ điểm xuyết trên tuyết trắng.

“Trà sâm hươu, để dành cho em uống.”

Ôn Tễ nghe vậy, kiêu kỳ xoay mặt lại, môi vừa chạm đã bị Trương Sơ Việt đút nước vào, miệng cô phồng lên như cá vàng, nuốt xuống, định mở miệng nói thì anh lại đút thêm nước, không cho cô cơ hội lên án.

Cô mắng: “Còn bảo tôi bày trò mới, anh mới là người lắm trò!”

Còn biết từ phía sau…

Má Ôn Tễ nóng bừng, Trương Sơ Việt lại nhíu mày nhìn cô: “Trà này tác dụng nhanh thế sao?”

Ôn Tễ chui vào chăn, anh nói: “Tự em uống đi.”

Anh đứng dậy vào phòng tắm dọn dẹp, Ôn Tễ đúng là khát thật, người này có lẽ biết cô xấu hổ không muốn thấy anh, nên mới rời đi.

Thật ra Trương Sơ Việt rất chu đáo.

Ôn Tễ ừng ực uống trà, vị sâm ngọt hậu, không muốn lãng phí túi trà, cô còn định pha thêm lần nữa, nhưng lại không có quần áo mặc.

Cô hậm hực lê thân tàn đến tủ quần áo, đột nhiên khuỷu tay đè lên chiếc gối bên cạnh, trượt một cái, gối rơi xuống mép giường, Ôn Tễ hoảng hốt vội vàng nhặt gối, sợ Trương Sơ Việt lại trách cô gây họa.

Nhưng khi cô đặt gối về chỗ cũ, ánh mắt vô thức sững lại.

Trên ban công, một bóng dáng cao lớn để trần lưng, những vết đỏ tô điểm cho màn đêm đậm đà.

Người đàn ông giơ tay phơi áo lên thanh kim loại, với chiều cao này chẳng cần dùng sào, đột nhiên thấy ngón tay dài của anh gạt áo ra, nắm lấy một bên chiếc áo lót màu n*d*.

Trong đầu Ôn Tễ lướt qua hình ảnh cô nằm trên giường, anh vì không biết cởi, cũng giống như bây giờ…

“Tên b**n th**.”

Ôn Tễ vừa uống trà vừa mắng Trương Sơ Việt một câu.

Vừa thốt ra, một bóng tối từ phía sau phủ tới: “Đi được xuống giường, xem ra chân vẫn còn sức.”

Cô lập tức bị anh dọa đến mức cốc nước trong tay lắc lư, không dám quay đầu, rúc vào góc đầu giường, nói: “Sao anh lại giấu đồ ngủ của tôi dưới gối!”

“Để em mặc cho tiện.”

Ôn Tễ: “…”

Lúc này mép giường bên kia lún xuống, tim Ôn Tễ nhạy cảm đập thình thịch, có tiếng xé bao bì nhựa vang lên, tên này b**n th** thật sao!

“Cốc nước sao uống lâu thế?”

Hóa ra Trương Sơ Việt mải phơi quần áo trên ban công, không biết cô đã vào bếp lấy nước, cô nói: “Đây là cốc thứ hai rồi! Anh giục gì mà giục!”

Nhưng vừa dứt lời, cánh tay dài của anh bất ngờ vươn qua người cô, cầm cốc của cô, liếc nhìn, nhíu mày: “Em uống hai cốc rồi?”

Ôn Tễ gật đầu như gà mổ thóc, dù sao cũng là sâm hươu, cô tự hào vì mình biết trân trọng: “Chỉ pha một cốc thì phí quá.”

Tiết kiệm thế này không biết học từ ai, Trương Sơ Việt nhìn cô sâu sắc: “Bình thường tôi không uống.”

Đôi mắt tròn long lanh của Ôn Tễ sáng lên: “Anh không uống, vậy để tôi mang về uống nhé?”

Trương Sơ Việt nhíu mày: “Không được.”

Nói rồi đặt cốc lên tủ đầu giường, Ôn Tễ mím môi, cô cũng đâu đòi hỏi gì từ anh, chỉ nghĩ anh không uống thì đừng lãng phí.

Đôi môi phấn khẽ mím, trong mắt Trương Sơ Việt lại có chút đáng thương ngoan ngoãn, anh hạ giọng: “Không phải không cho em uống, nhưng chỉ được uống ở đây.”

“Tại sao chứ?”

Vừa hỏi xong, môi anh đã kề tới hôn cô, chiếc gối bông trắng lún xuống, cùng với Trương Sơ Việt cũng chìm vào.

Tim Ôn Tễ đột nhiên đập nhanh bất thường, như mất kiểm soát thình thịch rung lên, cả thần kinh cũng run từng đợt, ngón tay cô không kìm được che ngực, xoay đầu đi, không muốn hôn anh, hé môi thở hổn hển.

Trương Sơ Việt cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lướt từng tấc, Ôn Tễ cảm thấy mình không ổn, như cầu cứu nói: “Trương Sơ Việt, tim, tim tôi đột nhiên đập… nhanh lắm…”

Anh tiếp tục nhìn cô: “Để tôi nghe nào.”

Ôn Tễ giơ tay muốn đẩy anh ra, có lẽ nghỉ một lát sẽ ổn.

Nào ngờ bàn tay to của anh vòng lấy cổ tay cô, mười ngón đan chặt, nói: “Không sao, qua cơn say trà sẽ ổn thôi.”

Nhịp tim tăng tốc này không giống cảm giác rung động hay mềm nhũn khi ở bên Trương Sơ Việt, mà giống như đang chạy đường dài, vừa thở gấp vừa muốn dùng sức khắp người.

Cụ thể là khi chống lại cánh tay rắn chắc của Trương Sơ Việt, cô có sức hơn.

“Thế, thế bao giờ mới hết…”

Trương Sơ Việt cúi xuống hôn cằm cô, sống mũi cao vút chạm lên, da cằm cô lập tức tê dại, giọng trầm khàn vang lên: “Chi bằng em trả lời tôi trước, hôm nay gặp mấy thằng con trai khác, có nói em đã có người đàn ông chưa?”

Ôn Tễ lắc đầu, trà gì mà kinh khủng thế, khiến người ta thành ra thế này!

Còn mạnh hơn rượu!

“Tôi, tôi nói rồi… nói rồi… Trương Sơ Việt… làm sao đây, vẫn khó chịu lắm…”

Má anh kề sát má cô, da thịt cọ xát từng tấc, chậm rãi mà dịu dàng: “Em không biết tôi làm nghề này, gặp nhiều kẻ thích ra tay với phụ nữ đã có chồng, chúng thích cướp từ tay đàn ông khác, em biết phải làm sao không?”

Ôn Tễ vòng tay ôm vai anh, vùi mặt vào cổ anh, hét lên: “Đốt hết đống trà này đi!”

Trương Sơ Việt véo gáy cô một cái, “Hôm nay em cười với người ta thế nào?”

Giờ Ôn Tễ làm sao cười nổi.

Anh đè vai cô xuống, không để cô ôm, anh muốn nhìn mặt cô, ánh mắt sâu thẳm chăm chú: “A Tễ, cười với tôi đi.”

Ôn Tễ bị cốc trà này hành hạ đến muốn khóc.

Mà Trương Sơ Việt còn nhân cơ hội trêu chọc cô, cô tức đến đá chân: “Tôi thế này rồi, sao anh không giúp tôi!”

“Giờ tôi chẳng phải đang giúp em sao?”

Ngón tay anh xoa xoa chân tóc cô, giúp cô giảm bớt tác dụng phụ do uống quá nhiều, dịu dàng dỗ: “Chúng ta nói chuyện một chút, giờ em cứ tập trung vào bản thân, tự nhiên sẽ thấy cốc trà này uống khó chịu.”

Chính Trương Sơ Việt khiến cô không thể không tập trung vào mình, cô sờ nhịp tim, đều tại anh cho cô uống cốc trà đó, bổ quá mức!

“Tôi chỉ thấy nó ngon nên mới pha thêm một cốc, tôi không biết nó mạnh thế… lát nữa tôi có ổn lại không?”

Tiếng khóc mếu máo đáng thương của cô vốn đã dễ nghe, giờ vì gây ra chút rắc rối nhỏ, càng khiến người ta thương xót.

Ngón tay Trương Sơ Việt gãi gãi cằm cô, giúp cô thả lỏng, nhưng miệng lại nói: “E là cả đêm nay em không ngủ được đâu.”

Đôi mắt long lanh của Ôn Tễ mở to: “Thế phải làm sao hả Trương Sơ Việt! Tôi sẽ vì uống trà mà hưng phấn đến chết mất à!”

“Không đến mức đó đâu.” Anh nói: “Hoặc là xuống lầu chạy tám trăm mét.”

Giờ đừng nói là chạy, đến đứng xuống đất cô cũng khó.

Ôn Tễ run rẩy: “Tôi không làm được, còn cách nào khác không…”

Trương Sơ Việt chống tay trái, bàn tay phải v**t v* má cô mịn màng, sau đó anh nói: “Vậy thì phiền cô Trương đây, tối nay phải ra sức nhiều hơn rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Giờ cả người mình tràn đầy sức lực là sao hả orz

Bình Luận (0)
Comment