Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 52

Chương 52: Đang yêu nhau thôi, chứ có phải kết hôn đâu.

*

Ôn Tễ tuyệt đối không thừa nhận người chủ động ngồi lên đùi Trương Sơ Việt là cô.

Nhưng hai người lại ăn ý đến thế.

Cùng hòa tấu một khúc piano, khoảnh khắc âm điệu của cô trầm xuống, đón nhận sự va chạm vươn lên của anh, anh dẫn dắt cô tăng tốc nhấn phím điên cuồng, nhanh đến mức chạm giới hạn của cô, tiếng vang kim loại không ngừng rung động, âm nhạc phong phú chưa từng có xâm nhập màng tai cô.

“Ù!”

Ôn Tễ chẳng nghe thấy gì nữa.

Âm nhạc có thể dẫn người lên thiên đường, cũng có thể kéo người xuống địa ngục, nhưng rốt cuộc là do con người tấu lên, nên chính cô tự nguyện đắm chìm.

Rèm trắng cửa sổ lớn che phủ cây xanh um tùm, bị gió nhẹ nhàng lay động, ánh sáng vàng vỡ vụn rải xuống sàn gỗ óc chó.

Kim đồng hồ trên tường chỉ quá mười một giờ, ánh nắng theo thời gian vẫn chưa đến lúc gay gắt nhất, Trương Sơ Việt cúi xuống bên tai cô: “Mai là chủ nhật.”

Cô có thể tiếp tục ở lại đây.

Ôn Tễ nắm chặt tấm chăn trắng, trải qua Trương Sơ Việt, đến Satan cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ba giờ chiều, ánh nắng mới có dấu hiệu dịu đi, bị chiếu lâu như vậy, Ôn Tễ lưu luyến nằm ngủ trên giường, không muốn dậy.

Lần nữa tỉnh lại là hoàng hôn, Trương Sơ Việt đã hầm canh gà cho cô.

Bị anh bế ngang đặt trước bàn ăn, Ôn Tễ mềm nhũn như không xương, ngả vào lòng anh, để anh đút từng thìa canh.

Ôn Tễ mềm như bông, chỉ lúc này cô mới ngoan ngoãn một chút, nhưng dù thế nào Trương Sơ Việt cũng sẵn lòng, anh cũng “xương rẻ” mà.

Cô khẽ nói: “Mai nghỉ được một ngày không, tôi sợ đau quá, đi học không tiện.”

Bàn tay to của Trương Sơ Việt nhẹ nhàng xoa lưng cô, má kề sát trán cô, nói: “Lát tôi bôi thuốc cho em.”

Ôn Tễ nghe vậy, má lập tức nóng bừng: “Không cần, tôi tự…”

“Tự làm sao nổi? Lại chẳng nhìn thấy.”

Ôn Tễ không ngờ anh lại nghiêm túc nói ra lời tục tĩu như vậy, cô giận dữ nói: “Tôi không soi gương được à!”

Cô là người thông minh, nhưng Trương Sơ Việt nghe xong véo mạnh vào thịt mềm bên hông cô, Ôn Tễ giật mình “ư” một tiếng, quay đầu nhìn anh: “Chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào!”

Trương Sơ Việt đút canh cho cô, giọng bình tĩnh: “Vài ngày nữa là Quốc khánh rồi.”

Ôn Tễ nghe xong, cả người cứng đờ, Trương Sơ Việt cụp mắt: “Cô Trương căng thẳng gì chứ?”

Ánh mắt cô dao động, cô phải diễn tả cảm giác đó thế nào, quá trình thì chịu không nổi, nhưng con người ta lành sẹo quên đau, vài ngày sau lại muốn.

“Đã có Quốc khánh, anh gấp gì chứ? Trương Sơ Việt, không phải chứ, anh háo sắc thế à! Tôi đúng là nhìn nhầm anh rồi!”

Người đàn ông nhếch môi, mặc cô trêu chọc, cũng không phản bác, Ôn Tễ sợ anh sắp xếp cả bảy ngày cô trên giường, tên b**n th** này, cô nuốt một ngụm canh, sau đó nói: “À đúng rồi, trường tôi có chuyến du lịch ngắn dịp Quốc khánh, tôi xem giá cho hai người cũng khá hời, đến Bắc Thành rồi mà tôi chưa đi đâu nhiều, anh muốn đi chơi không? Thật ra đi dạo tùy ý cũng được, mùa thu Bắc Thành đẹp lắm, còn có lá phong và bạch quả! Anh thấy sao?”

Người đàn ông nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, nói một câu khiến Ôn Tễ sững sờ—

“Quốc khánh tôi có nhiệm vụ, không gặp được.”

Môi Ôn Tễ đang chu ra bỗng há hốc.

Đôi mắt hạnh tròn xoe ngây ngốc nhìn anh.

Trương Sơ Việt nhớ lại lần đầu gặp Ôn Tễ bên bờ sông nhỏ, cô đứng trong dòng nước lấp lánh, như một cây bèo, yêu kiều, tươi mới, khi cười thì mắt cong lên, làm nổi bật khuôn mặt bầu bĩnh trắng mịn đầy thuần khiết.

Không ngờ, đó lại là vợ anh.

Vì chuyện Quốc khánh không gặp được, Ôn Tễ ăn cơm cũng im lặng.

Tối cô đi tắm trước, chẳng còn chút sức nào, trở lại ngồi trên giường.

Thấy Trương Sơ Việt đặt tuýp thuốc trên tủ đầu giường phía cô ngủ.

Ôn Tễ cầm lên vặn mở, trong túi cô có gương nhỏ và lược nhỏ mang theo, chúng đều màu đỏ, mua lúc cưới để lấy may.

Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, ánh sáng phòng khách tràn vào khoảnh khắc ấy, Ôn Tễ kéo váy ngủ xuống tận mắt cá, hai chân co lại thu vào trong váy.

Xương trán Trương Sơ Việt nổi rõ, dính vài giọt nước, chiếc khăn trắng tùy ý vắt trên vai rộng để trần, anh cầm tuýp thuốc từ tay cô, khẽ nói: “Em cầm gương, tôi bôi cho.”

Gót chân Ôn Tễ cọ cọ trên chăn, co rúm lại.

Trương Sơ Việt thấy cô nắm chặt tuýp thuốc không chịu đưa, khuôn mặt tròn trịa như ngọc trai khẽ nghiêng, không nhìn anh, cũng không để anh nhìn.

Cô gái bướng bỉnh này, đến mắt cũng đỏ lên.

Trương Sơ Việt cúi xuống hôn môi cô một cái, nói: “Xin lỗi em.”

Không biết anh xin lỗi vì làm cô đau, hay vì Quốc khánh không thể gặp, trong lòng Ôn Tễ tràn ngập nước.

Cô khó chịu chẳng nói thành lời.

Thứ Hai đi học, cô cũng ủ rũ, nhưng ai cũng ủ rũ nên cô chẳng nổi bật.

Bạn cùng phòng Lâm Tố đang chuẩn bị thi công chức, ngồi cạnh Ôn Tễ làm đề, trưởng phòng Trần Ni Ni nhờ anh trai giới thiệu vào thực tập ở một công ty lớn, còn Chu Tĩnh Nghi ngồi bên kia thì xem kế hoạch du lịch Quốc khánh.

“A Tễ, Quốc khánh cậu về nhà hay đi với người yêu?”

Chu Tĩnh Nghi cho cô xem hành trình đã chọn, nói: “Hay bốn đứa mình đi chung? Mình dẫn người yêu, cậu cũng dẫn người yêu.”

Ôn Tễ đột nhiên bị chạm vào tâm sự, lòng thoáng hoảng hốt, cô bình tĩnh nói: “Quốc khánh mình phải làm thêm, cậu biết đấy, ngày lễ lương gấp ba mà.”

“Đi đâu tìm được ông chủ tôn trọng luật lao động thế!”

Ôn Tễ xua tay: “Trước đây hội sinh viên phát thông báo, mình còn hỏi các cậu mà.”

“Ồ, cái đó yêu cầu cao một mét sáu lăm trở lên, chắc đi làm mặt tiền ở tiệc tùng đúng không?”

Ôn Tễ vốn định từ chối, nhưng Trương Sơ Việt bận việc, cô tự nhiên tìm việc làm, quả nhiên, đàn ông ảnh hưởng tốc độ kiếm tiền.

Lúc này, trưởng phòng nghiêm túc nói: “Thế cậu định để mặc anh ta cả kỳ nghỉ à? Không sợ bị người khác cạy góc tường sao?”

Cô mới là người bị để mặc! Nhưng vì sĩ diện, cô cứng miệng nói: “Để xem ai cạy góc tường của ai.”

Tan học, Ôn Tễ cùng bạn cùng phòng đi căn tin ăn cơm, sáng nay Trương Sơ Việt đưa cô về trường, suốt đường cô chẳng nói gì, có gì mà nói, bàn về việc bạn Chu và người yêu đi Giang Nam chơi dịp Quốc khánh à!

Hừ.

“Tít!”

Thẻ cơm vừa quẹt, Ôn Tễ lướt mắt, hình như thấy một dãy số dài, lúc này Chu Tĩnh Nghi đứng sau cô kinh ngạc: “Mình không nhìn nhầm chứ, A Tễ, thẻ cơm của cậu nạp hai nghìn tệ à?”

Ôn Tễ cũng ngớ người.

Vội vàng quẹt lại máy đọc thẻ.

“Trời ơi, thẻ cơm này phải cẩn thận giữ, đừng làm mất.”

Chu Tĩnh Nghi nhìn mà lo lắng, nhưng Ôn Tễ nghĩ lại vài phút, nhớ ra lần ăn cơm trước, Trương Sơ Việt đã cầm thẻ của cô.

Là vợ chồng, Ôn Tễ quyết định sau này cũng sẽ vậy, chọc anh tức giận, rồi quay ra chuyển tiền cho anh.

Ngày trước Quốc khánh, hội sinh viên bận rộn với công việc phỏng vấn, Ôn Tễ là tiền bối phải xuất hiện ở những dịp quan trọng, phòng họp lớn đầy những gương mặt trẻ trung tràn sức sống, nhìn cũng thật dễ chịu.

Trong đám đông, Ôn Tễ thấy một dáng người cao gầy áo trắng, là Bùi Chẩn.

Cậu ta luôn trầm tĩnh tự chủ, nhiều người vây quanh gần đó, như cảm nhận được ánh mắt cô, cậu em khóa dưới ngẩng lên nhìn, Ôn Tễ giật mình, cậu ta cũng chỉ khẽ gật đầu.

“Quốc khánh hội sinh viên bận lắm, đàn chị, chị có kế hoạch gì không?”

Lâm Diệu Lệ ríu rít bên cạnh, Ôn Tễ giờ nhạy cảm nhất là bị hỏi về kế hoạch Quốc khánh!

“Học rồi làm thêm thôi.”

Ôn Tễ mỉm cười, trong mắt Lâm Diệu Lệ, hình tượng cô thật rực rỡ: “Hèn gì đàn chị khó theo đuổi, người ta Quốc khánh đi chơi với người yêu, còn đàn chị năm nào cũng nhận học bổng, trong lòng chỉ có sự nghiệp!”

Tay Bùi Chẩn đặt trên bàn khẽ nắm lại.

Lúc này nhân viên điều phối gọi sinh viên vào phòng phỏng vấn, Ôn Tễ là thành viên ban phỏng vấn, nhưng phần đặt câu hỏi và đánh giá đều do các em khóa dưới năm hai đảm nhận, cô chỉ hỗ trợ và cung cấp tham khảo.

Đến khi Bùi Chẩn bước vào, Thẩm Chiêu nở nụ cười vui vẻ.

“Nếu vị trí này đã có người phù hợp, bạn Bùi Chẩn sẽ từ bỏ hay đồng ý điều phối?”

Thẩm Chiêu bỏ qua phần hỏi đáp công việc, đi thẳng vào câu hỏi cuối thông lệ.

Chàng trai đối diện ngồi thoải mái, đôi tay thon dài sạch sẽ đan vào nhau, đặt trên đùi, giọng bình tĩnh: “Dù đã có người phù hợp, cũng không ảnh hưởng việc tôi cạnh tranh để trở thành người phù hợp hơn.”

Câu trả lời chưa từng nghe, khiến mọi người ngạc nhiên ngẩng lên.

Nhìn chàng trai trầm tĩnh nho nhã, vậy mà nói ra lời ngông cuồng thế sao.

Thẩm Chiêu cười: “Như yêu đương vậy, nếu người ta đã có đối tượng, tự nhiên phải đổi hướng, ví dụ tôi thấy cậu hợp với nhóm tuyên truyền hơn.”

Hình tượng và khí chất tuyệt hảo.

Nhưng Ôn Tễ thấy Bùi Chẩn khẽ cười, giọng điềm tĩnh: “Đang yêu thôi, chứ có phải kết hôn đâu, mọi thứ đều do người định đoạt.”

Sau phỏng vấn, Thẩm Chiêu gục xuống bàn.

Mọi người hiểu tâm trạng anh ta, không muốn từ bỏ Bùi Chẩn, nhưng cậu ta chỉ muốn vào nhóm cứu trợ y tế, mục tiêu rõ ràng.

Ôn Tễ vỗ lưng anh ta, nhưng chẳng nói lời an ủi nào.

Ra khỏi văn phòng hội sinh viên, gió đêm cuốn qua, lọn tóc trước trán Ôn Tễ lướt qua lông mày, cô đưa tay gạt xuống, đột nhiên thấy dưới ánh trăng mờ ảo, một bóng dáng cao gầy áo trắng.

Bùi Chẩn khoanh tay, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô.

“Mai có kế hoạch gì?”

Cậu ta đi thẳng vào vấn đề.

Đôi mắt Ôn Tễ trong đêm mang vẻ linh động, như mắt mèo vậy, chớp một cái là ánh sáng lấp lánh, chẳng lấy lòng ai, ngược lại khiến người ta cảm thấy được đôi mắt ấy nhìn đến là một ân huệ.

“Mai là Quốc khánh, kỳ nghỉ thì không sắp xếp phỏng vấn.”

Ôn Tễ vừa nói vừa đi, hai người sóng vai, Bùi Chẩn đút tay vào túi: “Tôi thấy hội sinh viên là một trong những đơn vị tổ chức hội thảo học thuật Essentong, chị có đi không?”

Hội thảo Essentong là ngọn cờ đầu trong ngành công nghệ, những người được mời đều là đại gia ngành, hội sinh viên nhờ danh trường mà được làm nhân viên tổ chức, còn Ôn Tễ nhờ hội sinh viên, không chỉ được nghe mà còn kiếm thêm tiền.

Nhưng cô không ngờ Bùi Chẩn cũng quan tâm, mắt sáng long lanh: “Hôm đó tôi sẽ làm lễ tân! Cậu thấy chưa, vào hội sinh viên đúng là có lợi mà.”

Bùi Chẩn hiếm khi nở nụ cười, “Vậy thứ Sáu gặp.”

Cậu ta chưa vào hội sinh viên, Ôn Tễ không biết Bùi Chẩn lấy thư mời hội thảo bằng cách nào, nhưng ở Bắc Thành, chuyện gì cũng có thể.

Hôm đó Ôn Tễ mặc sườn xám màu xanh lam nhạt do ban tổ chức phát, không tay hơi lạnh, nhưng soi gương, hai bên váy dần biến thành hồng phấn, viền vải lộ đường nét phấn mỏng, tôn lên đường cong.

Ôn Tễ khẽ ngẩng đầu, cổ áo hình cánh hoa làm nổi bật cổ thon, khuy thêu gắn đá biếc trong suốt, kéo dài từ cổ áo đến đuôi sườn xám, bước đi uyển chuyển sinh động.

Ôn Tễ “chậc” một tiếng, vì chiếc váy ban tổ chức tặng, công việc này cũng không uổng.

Thay đồ xong từ nhà vệ sinh bước ra, đi đến cửa phòng họp, thấy ánh nắng qua cửa kính lớn chiếu lên người Bùi Chẩn.

“Sao còn chưa vào?”

Ánh mắt Bùi Chẩn dừng trên người cô: “Chưa bắt đầu mà.”

Ôn Tễ thấy yết hầu cậu ta khẽ động, nghĩ cậu ta khát nước bèn hỏi: “Uống nước không?”

Bùi Chẩn khẽ gật đầu, Ôn Tễ chăm chỉ làm lễ tân, khi nước từ máy rót xuống ừng ực, chẳng hiểu sao cô đột nhiên thấy cảnh này quen thuộc.

Nhưng ý nghĩ vừa lóe lên, cô cầm cốc nước đưa cho Bùi Chẩn, định mở miệng thì thấy xa xa có vài bóng dáng cao lớn thẳng tắp, không trách ánh mắt cô bị thu hút, thật sự là áo sơ mi trắng phối với dây đai đen quá ấn tượng, nhất là khi mấy người đàn ông vai rộng eo thon đứng cùng nhau.

Đôi chân dài bọc trong quần tây đen mê hoặc ánh nhìn.

Nhưng cũng chẳng đến lượt cô tiếp đãi, người dẫn đường phía trước là một người đàn ông trung niên mặc vest đen, ngực trái đeo bảng tên kim loại màu xám bạc, theo quy định của ban tổ chức, đây là đãi ngộ cấp cao.

Lúc này, vài cô gái trẻ mặc sườn xám giống cô đều nhìn về phía đó, thì thầm phấn khích và nhường đường, Ôn Tễ đột nhiên thấy một dáng người nổi bật nhất, sững sờ trong khoảnh khắc, không đề phòng bị chen lấn, gót giày cao mảnh khảnh lùi lại, cánh tay lập tức được một hơi ấm đỡ lấy.

“Cảm ơn.”

Trương Sơ Việt vốn không nhìn về phía đám con gái rực rỡ như hoa, nếu không vì tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc này vang lên.

Lông mày anh khẽ chau, ánh mắt đầu tiên rơi trên khuôn mặt nghiêng đầy đặn của cô, cô đang cúi đầu, nhìn cánh tay bị một người đàn ông nắm, rồi đưa cốc nước trong tay cho người đó, mắt anh tối lại, rồi lại thấy cô mặc sườn xám xanh lam, hàng khuy bên hông nổi bật màu xanh biếc.

Ôn Tễ chưa hết kinh hồn, định xác nhận xem mình có nhìn nhầm không, cô vừa ngẩng mắt lên thì đã chạm phải đôi mắt sâu thẳm khó dò, lúc này người tiếp đón đang nói chuyện với anh, lời lẽ khách sáo chu đáo, thậm chí còn định gọi thêm nhân viên đến sắp xếp quy trình, sợ tiếp đãi không chu toàn.

Đôi mắt cô ngây ngốc nhìn Trương Sơ Việt, người đàn ông cụp mắt, giọng xa cách: “Không cần phiền phức, tôi thấy cô gái rót nước cho khách kia rất chăm chỉ, để cô ấy tiếp tôi là được.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Tiếp đãi đến khi hài lòng mới thôi.

 

Editor có lời muốn nói:

Nhãi ranh, để anh Việt cho nhóc biết thế nào là sức mạnh của người chồng =)))

Bình Luận (0)
Comment