Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 53

Chương 53: “Nhờ có bà xã em.”

*

Hôm nay Ôn Tễ đến làm lễ tân, ông chủ bảo tiếp ai thì tiếp người đó, nhưng bị Trương Sơ Việt gọi tên như vậy, cô sợ hãi đến chột dạ.

Người chồng bận nhiệm vụ không gặp được và người vợ đi làm thêm tự lập chạm mặt nhau trong tình huống éo le, Ôn Tễ chẳng có sắc mặt tốt.

Cô đi trước Trương Sơ Việt, luôn cảm nhận được ánh mắt người khác, dĩ nhiên không phải nhìn cô, mà là người đàn ông sau lưng cô.

Ôn Tễ thoáng nghi hoặc, anh đến hội thảo không lạ, nhưng thái độ của những người vừa nãy với anh khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

“Đây là chỗ của anh Trương, theo ghế ghi trên thư mời, mời anh.”

Khi cô lướt qua, ánh mắt Trương Sơ Việt khẽ trầm xuống, nói: “Ngồi đây.”

Tim Ôn Tễ khẽ đập, lúc này có người muốn vào lối đi để ngồi, cô vô thức nhường, Trương Sơ Việt đứng sau lưng, cô vừa lùi, lưng đã chạm khẽ vào ngực anh, nghe anh nói: “Giày cao gót không mệt à?”

Giày cao gót dĩ nhiên không mệt, mệt là cô phải mang giày cao gót!

Ngón tay Ôn Tễ khẽ nắm, cúi đầu khẽ nói: “Anh mau ngồi đi, tôi còn việc khác phải làm.”

Ý là, đừng ảnh hưởng cô làm việc.

Trương Sơ Việt nhếch môi cười, nói: “Đừng rời xa tôi.”

Lời nói đầy tình cảm, tim Ôn Tễ rung động, nhưng chẳng phải anh bảo không có thời gian gặp cô sao, giờ sao lại thành cô muốn đi.

Đang lúc mặt cô nóng bừng định quay lại thì bỗng nghe anh nói tiếp: “Tôi không muốn họ cử người giám sát tôi.”

Ôn Tễ: ???

Vậy “đừng rời xa tôi” là nói về khoảng cách vật lý lúc này?

Ôn Tễ tức đến phồng má: “Sao họ phải làm thế.”

Trương Sơ Việt thấy nửa khuôn mặt cô đỏ hồng, nhưng giọng cô hạ thấp, cũng phối hợp không dám to tiếng, thế là anh kéo ghế để cô ngồi.

Ôn Tễ nghi ngờ nhìn anh, do anh nhắc, cô thấy chân đúng là mỏi thật.

Anh nói ngắn gọn: “Họ mời người từ đơn vị bảo mật đến tham gia, doanh nghiệp nước ngoài mà, muốn thăm dò, tôi thân phận linh hoạt, được cấp trên sắp xếp đến.”

Ôn Tễ lập tức chau mày, nghĩ lại thái độ của người quản lý tiếp đón lúc nãy, quả thật có ý giám sát công khai.

“Nếu họ không mời, các anh có đến không?”

“Bí mật đến.”

Ôn Tễ giơ ngón cái, mấy trò mánh khóe trong ngành này cô không hiểu, cũng không cần tham gia, giờ cô chỉ muốn ăn cam, vì thấy ở khu ăn uống bên cạnh có người đang ăn.

Trương Sơ Việt thấy ánh mắt cô liếc sang bên, anh nhíu mày: “Đói à?”

Ôn Tễ đưa tay gãi gãi cổ, cô nghe anh nói: “Vậy qua ăn.”

Ôn Tễ ngẩn ra: “Tôi phải làm việc.”

Anh đứng dậy: “Đi ăn với tôi thì không tính là lười biếng.”

Trương Sơ Việt dẫn cô đến khu ăn uống, lúc này ánh sáng hội trường mờ đi, Ôn Tễ suýt không thấy tấm thảm nhô lên, cúi xuống giữ vạt váy, cánh tay đột nhiên bị bàn tay thô ráp ôm lấy, dùng lực siết khẽ.

“Bắt đầu rồi, anh không quay lại ngồi à?”

Giọng cô che giấu chút run rẩy.

“Em ăn no trước đã.”

Ôn Tễ đợi Trương Sơ Việt ngồi rồi mới ngồi, như thể anh phạm lỗi trước, cô mới phạm sau. Nhưng từ khu ăn uống vẫn thấy được bục chủ tọa, màn hình cong lớn hiển thị tài liệu Essentong, trong hội trường có nhà đặt hàng và đại gia ngành, nói về công nghệ này vĩ đại thế nào, nhưng rốt cuộc cũng vì tiền.

Dù sao thì, cam ngon thật, ngọt mà mọng nước, cô tiện tay đưa cho Trương Sơ Việt một quả, anh nói: “Bóc cho tôi đi.”

Ôn Tễ khó tin nhìn anh: “Da mặt anh…”

“Có người đang nhìn kìa.”

Cô ngừng tay, không biết tại sao anh lại làm vậy, nhưng vẫn phối hợp bóc hai đầu múi cam, đưa đến miệng anh.

Trương Sơ Việt cúi đầu, ngậm lấy.

Anh đúng là biết hưởng thụ, Ôn Tễ chu môi, cô không muốn đút nữa nhưng lại nghe anh nói: “Về nhà tôi đút em, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Ôn Tễ đút thêm múi thứ hai một cách miễn cưỡng.

Hai người vừa nghe hội thảo vừa ăn trái cây, Trương Sơ Việt ngồi cạnh cô, có lẽ đã quen, cô chẳng ý thức phải giữ khoảng cách, đến khi hội thảo kết thúc, người quản lý tiếp đón anh lúc nãy tươi cười bước tới.

“Anh Trương, lát nữa chúng tôi còn có tiệc rượu, mong anh nể mặt tham gia.”

Giọng người đàn ông trầm ổn vang lên: “Không cần khách sáo, hôm nay tôi chỉ thay giáo sư Lâm đến, ông ấy không khỏe, nhờ tôi gửi lời xin lỗi.”

Quản lý niềm nở bảo sức khỏe tiền bối quan trọng, định nói thêm gì để giữ chân thì thấy tay Trương Sơ Việt đặt lên eo Ôn Tễ.

Anh ta lập tức hiểu ra điều gì.

Vai Ôn Tễ vô thức khép lại, hai tay đặt trước người, cô ngẩn người ra.

Đợi Trương Sơ Việt ôm cô ra ngoài, Ôn Tễ mới phản ứng lại: “Tôi phải lấy túi!”

Điện thoại và quần áo còn trong tủ đồ, Trương Sơ Việt đi cùng cô lấy, tay đút túi và dựa tường, lười biếng mà kiên nhẫn.

“Tôi còn phải thay đồ.”

Ánh mắt Trương Sơ Việt lướt qua, chiếc sườn xám phấn lam tôn lên đường cong mềm mại của cô, anh nhàn nhạt nói: “Lên xe trước, tan họp ra ngoài sẽ tắc đường.”

Ôn Tễ mở điện thoại, một loạt tin nhắn vang lên, trong đó có tin từ người phụ trách công việc làm thêm: [Cô với anh chàng từ đơn vị bảo mật nhìn trúng nhau à? Quản lý hỏi, anh ta nói gì với cô, hay chỉ mải đưa mắt đưa tình?]

Ôn Tễ không ngờ họ mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, cô ngẩng lên nhìn Trương Sơ Việt, hỏi: “Anh cố ý ở bên tôi, là không muốn giao thiệp với họ ư?”

Anh vai rộng dựa nghiêng mà nhìn cô: “Thông minh.”

Dù sao trong ánh sáng mờ ảo, một đôi nam nữ mập mờ tự tạo bức màn ngăn cách thế giới.

Cô cúi đầu gõ chữ trên điện thoại: [Anh ta hỏi tối tôi có rảnh không.]

Ôn Tễ cố ý biến Trương Sơ Việt thành kẻ lêu lổng giữa lùm hoa.

Người phụ trách lập tức gọi điện, khi Ôn Tễ bắt máy, Trương Sơ Việt lên tiếng: “Đưa đồ cho tôi cầm.”

Đầu kia giọng hơi khựng, hỏi Ôn Tễ: “Về nội dung hội thảo, anh ta có gợi ý gì với cô không?”

Gợi ý?

Ôn Tễ hừ một tiếng, nhìn Trương Sơ Việt: “Anh ta bảo cam ngon, kêu tôi mang ít về.”

Người phụ trách giọng hơi bực: “Sao lần này lại cử người thế này đến.”

Gập điện thoại lại, Trương Sơ Việt nhìn cô cười, Ôn Tễ híp mắt: “Ý gì hả, sợ họ moi tin từ miệng anh, nên để tôi bị họ hỏi hả?”

Trương Sơ Việt cầm tay cô, lông mày khẽ chau lại: “Chẳng lẽ em muốn tối nay tôi bị họ chuốc say, sáng mai tỉnh dậy không biết trên giường ai à?”

Tim Ôn Tễ chấn động, ngẩng lên nhìn anh: “Anh đúng là chẳng có định lực gì hết!”

“So với cô Trương thì kém lắm, anh chàng gầy nhom đứng cạnh em vừa nãy, có cần tiễn cậu ta về không?”

Gầy nhom ư?

Ôn Tễ nhíu mày, lập tức nghĩ đến Bùi Chân, dáng người cậu ta cũng cao hơn mét tám ba, mặc sơ mi trắng chẳng biết được bao nữ sinh nam sinh trong trường yêu thích, cô bực bội lườm anh: “Anh là gà lực lưỡng, cả thế giới anh lực lưỡng nhất được chưa!”

Sắc mặt Trương Sơ Việt cứng lại, sau đó kéo cô vào lòng, Ôn Tễ giằng tay không muốn dính anh, cô nghe anh nói: “Ngoài kia lạnh.”

Ôn Tễ liếc anh: “Chỉ biết nói mồm, anh cũng chỉ mặc sơ mi trắng, đâu thể cởi ra khoác cho tôi.”

“Vậy dính sát vào, sưởi ấm chút.”

Ôn Tễ bị logic mạnh mẽ của anh làm choáng váng.

Lên xe, Ôn Tễ nhớ ra chuyện bèn hỏi: “Mấy anh chàng trẻ tuổi đi cùng anh lúc nãy đâu rồi?”

Trương Sơ Việt thả phanh tay, nói: “Họ có nhiệm vụ của họ, em lo gì?”

Ôn Tễ bảo: “Đều đẹp trai lắm.”

Hơi thở Trương Sơ Việt nghe rõ mồn một.

Ôn Tễ đột nhiên phấn khích: “Tôi phát hiện ra, từ khi quen anh, tôi toàn gặp mấy anh chàng cực kỳ đẹp trai, như cậu em họ của anh, rồi cả nhóm hôm nay…”

“Ôn Tễ.”

Cô mím môi, bị anh cắt lời.

Trương Sơ Việt nhìn đèn xanh nhấp nháy, đạp ga phóng qua, Ôn Tễ cảm nhận được cảm xúc anh dao động, khẽ hỏi: “Thế anh quen tôi rồi, có gặp nhiều mỹ nữ hơn không? Cái gì mà vật họp theo loài ấy…”

“Lúc em bị một thằng nắm tay, đám con gái vây quanh đó, có tính không?”

Anh đúng là biết lấy ví dụ, nhưng đã làm lễ tân thì ai cũng xinh, Ôn Tễ gật đầu: “Thế anh thừa nhận tôi xinh không?”

Bàn tay to của anh lướt qua vô lăng: “Nói xinh thôi thì chẳng có thành ý gì.”

Ôn Tễ chu môi, cô cũng chẳng thiếu lời khen của anh, nhưng nghĩ đến Chu Tĩnh Nghi mua quần áo mới sẽ hỏi bạn trai đẹp không, tâm trạng muốn chia sẻ đó chỉ thuộc về hai người.

“Ting ting ting~”

Lúc này điện thoại trên xe rung lên, Ôn Tễ vô thức sờ túi mình, nhưng thấy màn hình xe của Trương Sơ Việt sáng lên, là cuộc gọi đến, trên đó hiển thị: [Giáo sư Lâm].

Xét đến công việc của anh, Ôn Tễ cố gắng “tàng hình”, dù sao vừa nãy còn bị người hỏi han.

“Alo, giáo sư Lâm ạ.”

Xe dừng từ từ trước đèn đỏ, Trương Sơ Việt không kiêng dè nghe điện thoại, giọng anh bình tĩnh: “Nghe xong rồi ạ, tối nay em sẽ gửi báo cáo, nhờ có bà xã em.”

Tai Ôn Tễ khẽ động, cô quay lại nhìn anh, trong mắt anh phản chiếu ánh sáng đêm vỡ vụn, giọng mang chút ấm áp: “Em không nói với em ấy hôm nay em đến, nhưng em ấy học chuyên ngành này nên cũng có mặt, em nhờ em ấy mà từ chối tiệc rượu, dù sao em ấy hình tượng tốt, ai cũng nghĩ em mải mê theo đuổi em ấy mà quên cả trời đất.”

Tim Ôn Tễ bị anh trêu chọc, đập nhanh như đêm uống hai cốc trà sâm hươu.

Sau khi cúp máy, đèn đỏ chuyển xanh, câu đầu tiên Trương Sơ Việt nói làm cô giật mình, anh bảo: “Hôm nào đưa em đi gặp giáo sư Lâm, ông ấy nghiên cứu công nghệ quốc phòng, có lẽ sẽ gợi ý gì đó cho chuyên ngành của em.”

Chữ “gợi ý” như đáp lại việc Ôn Tễ bóng gió anh chẳng có gì tốt với cô.

“Thế tôi có phải nói dối với giáo sư của anh không, tôi không như anh, không thể mất nhân phẩm được.”

Ôn Tễ nói, hai tay chống trước người, dáng vẻ hơi căng thẳng.

Trương Sơ Việt dường như nghe ra ý dò xét của cô, đáp: “Tôi chưa bao giờ nói dối giáo sư Lâm.”

Mắt Ôn Tễ sững sờ, vậy lời anh vừa khen cô trước mặt giáo sư Lâm là thật, thật luôn~

Chưa kịp hoàn hồn, xe Trương Sơ Việt đã từ từ dừng ở cổng phụ trường cô, nhưng không phải về chỗ anh, Ôn Tễ muốn hỏi, nhưng lại ngại, như thể cô khao khát qua đêm với anh vậy.

“Tối nay tôi có nhiệm vụ, đưa em về sẽ phân tâm.”

Đôi gò má Ôn Tễ nóng bừng, tay không kìm được sờ vào tay nắm cửa, Trương Sơ Việt đúng là làm người ta phát điên lên được, phân tâm gì chứ, phân tâm cái gì cơ?

“Ừ. Mai, mai tôi cũng phải đi học, tôi cần nghỉ sớm.”

Cửa ghế phụ bị cô đẩy ra nửa tấc, gió đêm thu lùa vào, Trương Sơ Việt đột nhiên gọi: “A Tễ, đợi chút.”

Chút lưu luyến trong lòng cô bị anh khẽ khàng giữ lại, ngón tay nắm chặt tay cửa, cô quay đầu, thấy anh tháo dây an toàn ép vào lồng ngực, xắn tay áo sơ mi, mở cửa ghế lái và nói với cô:

“Đêm lạnh, em ra ghế sau thay sườn xám ra đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Tôi có thể không thay, anh không cần xắn tay áo như sắp làm việc nặng đâu…

Bình Luận (0)
Comment