Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 54

Chương 54: “Để bà xã dạy anh.”

*

Khi Ôn Tễ ôm túi trở về ký túc xá, suýt nữa bị vấp ngưỡng cửa.

“Cậu đi chậm chút.”

Giường trên bàn dưới của Lâm Tố nằm ngay gần cửa, thấy Ôn Tễ đẩy cửa bước vào, liền kéo ghế dịch vào trong, sau đó nói với cô: “Sao mà vội vàng hấp tấp thế.”

Chu Tĩnh Nghi đang đắp mặt nạ, nhìn thấy Ôn Tễ liền tò mò hỏi: “Hôm nay họp báo có chuyện gì thú vị không?”

Bị cô ấy nhắc tới, Ôn Tễ cúi đầu che đi vẻ mặt, mở cửa tủ áo cất bộ sườn xám đã thay ra trong túi vào, không kịp gấp, cô vò đại hai lần rồi nhét vào trong cùng, cố gắng giữ giọng bình thản nói: “Lát nữa mình sắp xếp tài liệu xong sẽ kể cho các cậu.”

Cửa tủ lại bị cô kéo ra, tìm đồ ngủ đi tắm.

Ngoài cửa là tiếng các bạn cùng phòng thỉnh thoảng trò chuyện, vòi hoa sen cầm trong tay, vết đỏ rõ nhất là ở đùi, sườn xám vừa ngồi lên đùi anh là xẻ tà cao, anh thuận tay mà siết lấy rồi hôn cô.

Đêm tối mờ ảo, cũng chẳng kịp làm gì nhiều, ánh sao giục giã người đi đường, dường như chỉ còn chút thời gian đó, gom tất cả vào, vừa cởi vừa hôn, Ôn Tễ th* d*c dữ dội, khi làn hơi mát lạnh phủ lên lưng, cô ghé vào cổ anh thở nhẹ, rơi vào một câu: “Anh Trương, anh dễ dàng tạo phản thế này, sau này còn chống đỡ nổi mấy cô gái khác nữa không?”

Vừa dứt lời, nụ hôn trừng phạt cắn vào vành tai cô, Ôn Tễ nhẹ nhàng giãy giụa mặc áo sơ mi vào, ngay trước mặt anh cài từng chiếc cúc lại, nhẹ nhàng vỗ lên ngực anh, ghé tai khẽ nói: “Để bà xã dạy anh, bây giờ mặc quần vào cho tôi, thả tôi xuống xe, coi như anh qua được cửa này rồi.”

“Xì!”

Một giọt nước từ vòi hoa sen bắn lên môi, đỏ rát đau nhức.

Nụ hôn cuối cùng của Trương Sơ Việt như muốn nuốt chửng cô, nhưng chỉ cần chưa đi đến bước cuối cùng, cô vẫn đủ lý trí để khống chế anh.

Ký túc xá mười hai giờ đêm cắt mạng, Ôn Tễ dọn dẹp xong ngồi trước bàn học, cô nhìn thời gian rồi nói với bạn cùng phòng: “Mình chắc phải thức đêm một lúc để sắp xếp lại tài liệu, không làm ngay mai sẽ quên mất.”

“Không sao.”

Trưởng phòng Trần Ni Ni biết cô muốn chuẩn bị số liệu buổi họp báo để chia sẻ cho các bạn, lập tức trở nên rộng lượng, còn sợ làm phiền cô: “Tụi mình sẽ không nói chuyện nữa.”

Ôn Tễ giấu một chút tư tâm, bắt đầu tập trung gõ tài liệu.

Lúc đó cô mặc sườn xám, không thể mang điện thoại vào, may nhờ Trương Sơ Việt nên cô mới có thể ngồi ở khu vực ăn uống ghi lại thông tin trên tờ quảng cáo, thêm việc anh có mang điện thoại có thể cho cô mượn chụp ảnh, Ôn Tễ mở ảnh ra đối chiếu sắp xếp, đến khi gõ xong dấu chấm câu cuối cùng đã là hai giờ sáng.

Cô dùng điện thoại phát wifi cho máy tính, khi tài liệu gửi qua, hơi thở vốn đã thả lỏng lại căng lên.

Dọn dẹp xong nhẹ nhàng trèo lên giường, điện thoại bỗng rung lên, làm cô giật mình.

Trượt mở màn hình, Trương Sơ Việt vẫn chưa ngủ——

[Không phải nói là phải ngủ sớm sao?]

Ôn Tễ sáng mai có tiết học, cô nhớ, nhưng Trương Sơ Việt lại nhớ rõ câu cô vô ý nói ra.

[Ừm, bạn cùng phòng hỏi họp báo, tôi sợ ngày mai quên mất nên làm luôn, tiện thể gửi cho anh một bản.]

Trương Sơ Việt: [Tiện thể?]

Ôn Tễ buồn ngủ tới mức mí mắt díp lại, lười để anh tra hỏi có phải cô thức đêm để soạn tài liệu cho anh hay không, cô gửi qua một câu: [Mệt quá or2, ngủ đây.]

Trương Sơ Việt: [or2?]

Ôn Tễ nằm bò trên giường nhắn một đoạn: [Chính là tư thế chống bốn chân trên đất ấy, anh lại không biết sao!]

Tuy bề ngoài không nói là anh bị giới trẻ bỏ rơi với mấy câu lưu hành hiện nay, nhưng từng chữ đều đang nói anh lỗi thời.

Trương Sơ Việt nhìn chằm chằm vào biểu tượng đó một lúc lâu, để thể hiện là anh đã hình dung ra được, bèn nhắn lại một câu: [Quả là mông vểnh thật.]

Ôn Tễ: ?!

Giả chết, đi ngủ!

Hôm sau, tưởng là với Trương Sơ Việt cũng chẳng còn gì để nói nữa, vậy mà anh lại thản nhiên gửi cho cô một tin nhắn——

[Cuối tuần đến nhà giáo sư Lâm ăn cơm, em có thời gian không?]

Ôn Tễ nhớ lại cuộc điện thoại của Trương Sơ Việt tối qua, xem ra giáo sư Lâm có quan hệ không đơn giản với anh, đã là giáo sư trong trường, chắc có liên quan tới việc phân công sau khi anh tốt nghiệp.

Ôn Tễ nghiêm túc gõ một đoạn: [Vậy làm cô Trương còn cần phải làm gì nữa không?]

Cô không muốn nói dối, dù gì thì việc cô và Trương Sơ Việt kết hôn ban đầu vốn vì tiền đồ, không tiện giải thích với người ngoài.

Trương Sơ Việt nhìn thấy câu này của cô, liền đọc ra được chút xíu ý vị [công tư phân minh]

Anh nhắn lại cho cô: [Chuyện này không phải công việc, em không muốn đi thì có thể từ chối.]

Ôn Tễ tất nhiên là có chút căng thẳng, nhưng cô nhớ Trương Sơ Việt từng nói giáo sư Lâm làm trong ngành công nghệ quốc phòng, cô muốn tiếp cận nhiều thông tin ngoài tầm hiểu biết của mình.

Vì vậy cô gõ bàn phím nhắn lại cho anh: [Hôm đó tôi sẽ đeo nhẫn, anh cũng đừng quên đấy.]

Ôn Tễ làm việc rất nghiêm túc, sợ mất mặt trước các bậc tiền bối, huống hồ cô còn là vợ của Trương Sơ Việt, nếu mất mặt thì cô tự chịu không sao, nhưng quan trọng là có thể liên lụy đến người ta, nên tinh thần trách nhiệm của cô liền trỗi dậy. Cô hỏi Trương Sơ Việt tên đầy đủ của giáo sư Lâm, cả tuần đó cô tra luận văn và các tác phẩm của đối phương để nghiên cứu.

Đến ngày hẹn, cô đã có chút tự tin.

“Tôi thấy giáo sư Lâm còn khá nhiều luận văn không thể tra được trên mạng, những kết quả công bố ra ngoài cũng đều là các thành quả nghiên cứu mà công chúng đã biết rồi, nhưng nhận định của thầy ấy rất chính xác, hầu như có thể dự đoán được ứng dụng và triển vọng của từng công nghệ.”

Trương Sơ Việt nhẹ nhàng vuốt vô-lăng: “Em còn đi xem tác phẩm của thầy ấy à?”

Ôn Tễ gật đầu, có chút tự hào: “Vì chủ nhật sẽ gặp thầy ấy nên tự ra hạn chót, ngược lại lại thấy mình làm việc hiệu quả hơn.”

Trương Sơ Việt khẽ cười: “Cũng chẳng thấy em từng nỗ lực như thế để tìm hiểu chuyên ngành của chồng mình.”

Ôn Tễ cũng cười khẽ, mở ứng dụng chia sẻ kiến thức, tìm kiếm [Cục tình báo], hiển thị——

[Không tìm thấy nội dung liên quan, thử từ khóa khác nhé]

“Bảo mật thật đấy.”

Ôn Tễ liếc nhìn anh một cái: “Giáo sư Lâm là lão cốt cán trong trường anh, tôi xem tác phẩm của thầy ấy chẳng phải là hiểu thêm về anh rồi sao?”

Câu này của cô nói ra rất có logic, chỉ là không nghĩ tới Trương Sơ Việt sẽ nghĩ thế nào——

“Vất vả cho bà xã rồi, làm cho tôi nhiều việc như vậy, tôi nhất thời cũng không nghĩ ra nên thưởng gì cho em.”

Giữa hai người họ luôn có một kiểu “chế độ thưởng phạt” đầy ăn ý, ví như, Ôn Tễ luôn nhận được quà anh tặng sau mỗi lần như thế.

“Tôi nghe nói giáo sư Lâm vốn không dễ gặp khách, nếu không lần họp báo của Essentong đó, thầy ấy đã tới hiện trường rồi, tôi cũng coi như nhờ quan hệ với anh mà nhận được chút tài nguyên.”

Cũng coi như là phần thưởng rồi.

Khóe môi Trương Sơ Việt khẽ cong, Ôn Tễ quả thật thông minh, cho nên dù cô đôi khi có chút bướng bỉnh, anh ngược lại càng thêm thích.

Loại thông minh này là có thể nhìn thấu bản chất qua hiện tượng, biết cân nhắc thiệt hơn, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, khiến công sức anh bỏ ra trên người cô đạt hiệu quả gấp bội.

Nhà của giáo sư Lâm là một căn biệt thự nhỏ kiểu Tây đã có tuổi, ông đã cống hiến rất nhiều cho xã hội, cuối cùng cũng bước vào tuổi tám mươi.

Người mở cửa là một phụ nữ trung niên hiền hòa, bà dẫn hai người vào trong, nói: “Thưa ông, học trò cưng của ông tới rồi.”

Những món đồ nội thất kiểu cũ được chủ nhân chăm chút kỹ lưỡng, màu gỗ óc chó khiến mọi thứ trong căn phòng đều toát lên vẻ trầm ấm, Ôn Tễ nhìn thấy giáo sư Lâm đang vui vẻ chơi với một đứa trẻ tầm hai ba tuổi, ông cười tươi nói: “Tới rồi à, ngồi đi, uống trà nào.”

Hình ảnh này có chút khác với hình dung mà Ôn Tễ đã mặc định trong đầu, trên mạng đều nói vị giáo sư già này là người đứng đầu trong “tứ đại danh bổ” của trường đại học, ai rơi vào tay ông đều phải lột một lớp da.

Nhưng hiện tại, ông lại giống như một bậc trưởng bối lớn tuổi bình dị.

Ôn Tễ không dám lơ là, tự giới thiệu không sai sót: “Chào giáo sư Lâm, em tên là Ôn Tễ, Ôn trong ôn hòa, Tễ trong quang phong tễ nguyệt ạ.”

Vừa dứt lời, tay Trương Sơ Việt liền tự nhiên đặt nhẹ lên lưng cô, ngầm thể hiện quan hệ vợ chồng của hai người, Lâm Chính Dân phất tay, ra hiệu cho người phụ nữ trung niên bế cậu bé đi.

“Cô Ôn trẻ vậy mà đã kết hôn, thật là có dũng khí.”

Một câu của Lâm Chính Dân khiến Ôn Tễ khẽ cười, lập tức giải thích: “Người ta yêu nhau vài năm đã tính là yêu lâu rồi, em và Trương Sơ Việt quen nhau từ nhỏ, thời đại học đã đăng ký kết hôn, còn được cộng điểm nữa đấy.”

Giọng điệu nhẹ nhàng lập tức khiến vị giáo sư già bật cười, nhưng dây thần kinh trong lòng Ôn Tễ vẫn không dám buông lỏng, rõ ràng Lâm Chính Dân cảm thấy lạ vì sao cô lại kết hôn với Trương Sơ Việt khi còn trẻ như vậy, nhưng ở Bắc Thành, tư tưởng cởi mở, không giới hạn phụ nữ bởi tuổi tác hay hôn nhân.

Cả hai vừa ngồi xuống, ở khúc quanh cầu thang liền vang lên tiếng bước chân, Ôn Tễ không dám tùy tiện ngó nghiêng, ngược lại Trương Sơ Việt lại là người ngẩng đầu trước, gọi một tiếng: “Sư mẫu ạ.”

Bà lão xuất thân thư hương thế gia ăn mặc thoải mái, vẻ ngoài hòa nhã, mái tóc bạc được chải gọn gàng, khẽ gật đầu mỉm cười: “Đến rồi à, buổi trưa ăn cơm, từ từ trò chuyện nhé.”

Lâm Chính Dân chỉ vào Ôn Tễ, giới thiệu với vợ mình: “Vợ của Sơ Việt, tên là Ôn Tễ, trước đây bà chẳng phải cứ giục nó dẫn về cho bà xem à, sinh viên của Đại học Yến.”

Bà lão lộ rõ vẻ vui mừng: “Trời ơi, Trương Sơ Việt, trước đây giới thiệu cho em bao nhiêu cô tốt như thế mà em không gặp, còn tưởng em là người tính cách hướng nội, không muốn yêu đương, hóa ra sớm đã có ý trung nhân rồi!”

Chân mày Ôn Tễ khẽ nhướng lên: Ồ hố, hóa ra trước đây còn được giới thiệu mấy cô rồi cơ đấy.

Trương Sơ Việt khẽ thu hồi tầm mắt, ra vẻ tự tin: “Sư mẫu, mấy chuyện đó là từ mấy năm trước rồi ạ.”

Ôn Tễ lúc này còn chớp mắt ở bên cạnh: “Hóa ra hồi tôi còn học cấp ba anh đã để ý tôi rồi, bảo sao lại âm thầm đóng học phí giúp tôi.”

Lời này của cô cũng không phải nói dối, chỉ là nửa thật nửa đùa trêu chọc anh, nhưng rơi vào tai vợ chồng giáo sư, lại đúng là bọn họ đã có qua lại từ trước.

Thế nên Trương Sơ Việt cũng không tiện giải thích ngay trước mặt, đành giữ vẻ nghiêm túc mặc nhiên thừa nhận: “Em biết là được.”

“Trương Sơ Việt tuổi còn trẻ mà đã lập công trong quân đội, hai mươi hai tuổi lại tự mình thi đỗ đại học, tuy cuộc đời sắp xếp khác với người khác, nhưng cơ duyên lại hiếm có, cho nên đừng chỉ nhìn vào hiện tại, lâu dài mới là sự phát triển.”

Lâm Chính Dân nhìn đôi vợ chồng trẻ trước mắt, không khỏi cảm khái, vợ của ông cũng cười nói: “Sơ Việt sắp chính thức đi làm rồi, còn A Tễ chắc đang học năm ba nhỉ, sau này định đi làm luôn hay học tiếp cao hơn?”

Câu hỏi này đánh trúng vào vấn đề của Ôn Tễ, nếu nói còn chưa xác định, chẳng phải lại thành ra cô không có kế hoạch sao, cái gọi là ‘việc cẩn mật mới thành’, nếu muốn học cao học thì vẫn nên giấu đã, cô bèn nói: “Thật ra hôm nay em cũng muốn xin ý kiến giáo sư Lâm về việc này ạ.”

“Trương Sơ Việt đi làm rồi, em còn trẻ, đương nhiên có thể tiếp tục học lên, huống hồ Sơ Việt còn nói em đứng nhất chuyên ngành, thành tích thế này mà không theo học thuật thì thật lãng phí.”

Ôn Tễ phát hiện ra Trương Sơ Việt sau lưng cô đã kể không ít chuyện của cô cho giáo sư Lâm rồi, cô đâu có từng nói với anh mình đứng nhất đâu chứ.

Rời khỏi nhà giáo sư Lâm, Ôn Tễ nheo mắt dò xét anh, người đàn ông kia vẻ mặt dĩ nhiên như không, nói: “Năm em học năm nhất, em gửi bảng điểm cho bà nội, tôi tình cờ nhìn thấy.”

Dù sao cũng là người tài trợ, Ôn Tễ chỉ muốn để họ cảm thấy số tiền đó không bỏ phí.

“Xem ra quan hệ tiền bạc của chúng ta bắt đầu từ rất sớm rồi nhỉ.”

Trương Sơ Việt liếc cô một cái đầy khinh thường, tim Ôn Tễ lập tức hoảng loạn, xong rồi, anh từng nói nếu cô còn nhắc tới quan hệ tiền bạc nữa thì sẽ không chỉ là bóp eo đơn giản đâu.

“Vẫn còn sớm, về chỗ tôi một chuyến đi.”

Ôn Tễ: ????

“Ừ thì… Trương Sơ Việt này, anh thấy tôi học lên cao học thì thế nào?”

Bàn tay người đàn ông chống cằm, đối với việc cô suy nghĩ cho tương lai, lại còn tính cả anh vào trong đó, anh tỏ ra khá hài lòng, sau đó buông một câu: “Vợ tôi thích học cao học, tôi còn có gì mà không vui cơ chứ?”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Sinh viên cao học toàn thời gian đấy.

Bình Luận (0)
Comment