Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 74

Chương 74: “Em có một bí mật muốn kể cho anh nghe.”

*

Trước khi bị Trương Sơ Việt ôm ngang người đặt xuống giường, Ôn Tễ vội vàng thở gấp một câu: “Đóng cửa lại đã…”

Anh duỗi chân dài khẽ đá, cánh cửa liền “phập” một tiếng khép lại, dù anh đã cố ý nhẹ tay. Chớp mắt, anh đã túm lấy cổ tay cô, ép hai tay cô l*n đ*nh đầu.

Ôn Tễ giống như một con thỏ trắng béo mập bị thợ săn bắt được, chỉ riêng đôi môi đã đủ để anh nghiền ngẫm, trêu chọc chơi đùa mấy lượt. Tiếng l**m m*t vang lên khẽ khàng, Ôn Tễ bị anh tách môi ra, cứ như anh muốn hút cạn cô, hai má người đàn ông vì dùng sức mà hơi lõm xuống.

Chiếc lưỡi len lỏi của anh như thể có thể khuấy động dây thanh quản của cô, khi mọi thứ đã trở nên mềm nhũn, Ôn Tễ phát hiện anh đang muốn ngồi dậy tìm “túi nước”, cô liền quấn hai chân lại, giữ chặt anh.

“Trương Sơ Việt, mình nói chuyện một lát đi.”

Anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt tỏ ra không hài lòng với chút ngọt ngào mà cô vừa cho anh, anh cúi người nói: “Thịt đã đưa vào hang sói rồi, em lại muốn bảo sói tối nay ăn chay sao?”

Không đời nào.

Ôn Tễ khẽ chớp hàng mi đen nhánh, khóe mắt vì bị anh hôn mà đẫm ướt, cô vẫn như vậy, dễ dàng châm lên lửa trong anh, lại cất giọng lừa dụ anh: “Em có một bí mật muốn kể cho anh nghe.”

Đôi đồng tử đen láy của Trương Sơ Việt thoáng chốc sững lại.

Bí mật của cô.

Cánh tay dài kéo chăn đắp ngang eo cô, đỡ cô ngồi dậy, Ôn Tễ nghe thấy trong lồng ngực anh khẽ thở dài một tiếng, dường như chẳng có cách nào với cô.

“Em sinh ra ở quê, năm đó bố mẹ em sinh lén, em không thể quang minh chính đại được.”

Bàn tay đang kéo chăn đắp cho cô của Trương Sơ Việt siết chặt nhẹ một chút, ngay sau đó, anh đắp kín cho cô.

Ôn Tễ nói với giọng rất bình thản: “Mẹ em từng phá thai mấy lần, đến lượt em thì không thể phá được nữa.”

Trương Sơ Việt chống một tay ra sau lưng, tay còn lại nhẹ nhàng v**t v* sau gáy cô, Ôn Tễ tựa vào vai anh, khẽ hít một hơi: “Nhưng những ngày tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, bố em mất công việc trong cơ quan nhà nước.”

“Nhưng đó không phải lý do để họ bạc đãi em, thiên vị người khác.”

Trương Sơ Việt nghiến chặt quai hàm, không kìm được thở dài một hơi.

Ôn Tễ cụp mắt xuống, tay nắm chặt vạt áo anh, vì dùng sức mà mu bàn tay trắng bệch: “Năm em năm tuổi, bị sốt cao, mẹ dẫn em lên thành phố khám bệnh, bố cũng vội chạy đến. Em sốt đến mơ mơ màng màng, quên mất rằng trước mặt người ngoài, phải gọi bố em, khi ấy ông còn là một cán bộ trong cơ quan là ‘chú’.”

Trương Sơ Việt bỗng dừng lại, lực tay đang xoa nhẹ sau gáy cô cũng khựng theo.

Ôn Tễ siết chặt hai tay, âm thầm kéo lấy chăn, giọng cô vẫn bình thản như ánh trăng treo lặng lẽ nơi chân trời đêm nay: “Cho nên, bữa cơm tất niên ở nhà năm nay, anh đừng cảm thấy lạ khi em gọi bố em là chú.”

Hơi thở của Trương Sơ Việt phập phồng, trong lồng ngực như ngưng tụ một làn sương mù nặng nề, quẩn quanh va đập vào dòng suy nghĩ, tìm mãi chẳng ra lối.

Anh nói: “A Tễ, em đừng tự ôm hết lỗi vào mình.”

Trong lòng cô dâng lên một trận ẩm ướt vô tận, cô lật mở hết thảy bản thân ra cho Trương Sơ Việt nhìn.

“Sau này bố em nghỉ việc, chuyển sang buôn bán, đến năm em lên cấp ba thì ông làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, người trong làng đều nói nhà họ Ôn nuôi không nổi em nữa, phải gả em đi, lúc đó em sợ quá nên mới gọi cho anh…”

Cũng chính cuộc gọi ấy, nhà họ Trương đã giúp cô đóng học phí.

Bàn tay to của người đàn ông từ sau gáy trượt xuống, ôm lấy bờ vai cô kéo về phía anh, nhẹ nhàng x** n*n, như muốn phủi sạch những gánh nặng, như lớp tuyết dày đè nén trong quá khứ.

“Chuyện sau này anh cũng biết rồi, nên là… có phải anh cảm thấy nhà em rất kỳ quặc không? Chắc anh chưa từng gặp gia đình nào như thế nhỉ?”

Nói rồi, cô khẽ cười tự giễu.

Trương Sơ Việt tựa cằm l*n đ*nh đầu cô, hơi thở ấm áp phủ xuống, anh như đang cân nhắc kỹ càng nên nói gì, cuối cùng chỉ thả ra một câu: “Mỗi gia đình đều như một bức tường, những chỗ sứt mẻ, rạn nứt luôn méo mó, lạ lùng. Ngược lại, những gia đình bình thường thì đều giống nhau. Em đã kể rồi, anh hiểu rồi.”

Ôn Tễ ngẩng đầu lên, chóp mũi mềm mại chạm vào chiếc cằm cứng rắn của anh: “Em kể những chuyện này không phải để đòi anh an ủi, trước đây em cũng chưa từng định kể cho anh biết.”

Trương Sơ Việt khẽ nhíu mày: “Sao thế? Sợ dọa anh bỏ chạy à? Nếu so xem tường nhà ai méo mó hơn, chắc vẫn chưa bằng nhà anh đâu.”

Ôn Tễ ngồi thẳng dậy, quay người đối diện anh: “Em sợ bị anh coi thường, nên để công bằng, anh cũng phải cho em xem bức tường rạn nứt của nhà anh.”

Khi cô nói câu này, Trương Sơ Việt hơi sững người, vòng vo bao nhiêu, cuối cùng vẫn quay về đây —

Anh bật cười: “Em cũng khéo thật, l*t s*ch áo mình trước rồi ép anh cũng phải cởi.”

Ôn Tễ trừng đôi mắt to tròn tức giận: “Trương Sơ Việt, anh có biết khi mẹ anh đến trường tìm em, em đã hoảng đến mức nào không? Nếu không phải em đã xem trước tờ giấy xét nghiệm thai, sao em có thể ứng phó qua được? Người làm sai là bố anh, nhưng em phát hiện ra tình cảm giữa anh và mẹ anh cũng chẳng hòa thuận.”

Nói đến đây, cô mím môi, cảm thấy uất ức: “Có phải em đã tự cho mình là đúng, nghĩ rằng mẹ mới là người đau khổ nhất? Tự cho rằng em nên ở bên cạnh bà ấy? Nhưng thái độ của anh lại khiến em rơi vào thế khó xử. Có phải lẽ ra tối nay em nên ở lại khách sạn không?”

Ôn Tễ không biết cách ứng xử với những chuyện tình cảm, quan hệ trong gia đình chồng.

Cô vẫn còn là một sinh viên, cô vừa mới kết hôn không lâu.

Nhưng khi cô thốt ra nỗi uất kết ấy, Trương Sơ Việt chỉ lặng lẽ nhìn cô, năm ngón tay nắm lấy cánh tay cô, siết rồi lại buông, buông rồi lại siết chặt hơn, như thể đang cảm nhận sự chân thật của cảm xúc lúc này.

Cô nói rằng, cô cảm thấy mình nên ở bên cạnh mẹ anh.

Yết hầu của Trương Sơ Việt khẽ lăn, hơi thở như nghẹn lại trong thoáng chốc, anh thật sự chưa từng nghĩ tới.

Từ nhỏ đến lớn, bất kể xảy ra chuyện gì, Tạ Lan luôn cứng rắn, vĩnh viễn chỉ có mắng chửi và trách cứ, bà ấy và bố anh dây dưa nhiều năm như thế, ngoại tình, trả thù cũng chẳng thiếu lần.

Anh chỉ thấy ghê tởm.

Chưa từng nghĩ tới, chưa từng nghĩ tới việc ở bên bà ấy.

Ánh đèn đêm lặng lẽ chiếu lên thân hình cao lớn của anh, Ôn Tễ chống hai tay lên ngực anh, lại gần anh: “Trương Sơ Việt, cửa đã đóng rồi, anh đừng sợ.”

“Bà ấy bảo anh cút khỏi nhà.”

Ôn Tễ hơi sững người.

Trương Sơ Việt khẽ nhếch môi: “Nếu đi lính, họ sẽ không thể gọi anh quay về nữa, anh nói nghiêm túc đấy, bảo anh cút thì anh sẽ thật sự không quay về, nếu không thì những lời anh nói sẽ chẳng ai tin cả.”

Ôn Tễ chợt nhớ đến chuyện Tạ Lan vì cô giả vờ mang thai mà cũng từng bảo Trương Sơ Việt đừng về nhà vào dịp Tết.

Lúc đó cô chỉ nghĩ bà ấy nói đùa.

Bởi vì không xem cô là người nhà, nên tự nhiên cũng chẳng để tâm đến bất kỳ lời nào cô nói.

Nói lời nặng nề với người nhà cũng chẳng sao, dù thế nào thì huyết thống cũng chẳng thể cắt đứt, thế nên đứa trẻ cuối cùng luôn trở thành bia ngắm giữa những mũi tên sắc nhọn ấy.

Ôn Tễ nhìn Trương Sơ Việt, cô không nói gì, chỉ là viền mắt dần dần ươn ướt, mờ mịt.

Trương Sơ Việt nhìn vào mắt cô, nhưng lại không biết nên an ủi cô ở đâu, cứng nhắc xoa cánh tay cô: “Nhưng bà ấy chẳng có gì với em cả, chẳng qua chỉ nhìn không vừa mắt anh thôi.”

Những lời hờ hững nhẹ bẫng ấy, Ôn Tễ còn muốn hỏi thêm thì anh đã đè cô xuống: “Ngủ đi, nếu không ngủ, anh sẽ coi như em vẫn còn sức để làm chuyện khác.”

Ôn Tễ vòng tay ôm eo anh, dùng má cọ vào mặt anh, sau đó khẽ nói: “Trương Sơ Việt, chúc anh ngủ ngon.”

Anh vốn không phải kiểu người vội vàng, nói xong những lời như thế lại muốn làm chuyện phòng the, cô cho rằng anh không thực sự để tâm.

Câu “ở bên Tạ Lan” của Ôn Tễ lặp lại với hình ảnh “người mẹ ngoại tình” trong ký ức của anh, khiến anh mãi không thể yên lòng mà nói thật.

Anh giấu đi sự thật, lại còn muốn cô mơ hồ đứng về phía anh, cùng anh cắt đứt quan hệ với gia đình, thậm chí xem sự hiếu thuận của cô với Tạ Lan là điều thừa thãi.

Trương Sơ Việt cảm thấy người ngu ngốc thật ra chính là anh.

Có được một báu vật như vậy, anh còn tưởng rằng mình đang bao dung cho sự ngây thơ của cô.

Sao cô lại là người không biết gì chứ? Cô nhạy cảm với cảm xúc, vừa rồi cô đang từng chút từng chút thăm dò anh.

Cô muốn an ủi, muốn gõ mở chiếc hộp trong tim anh, lẽ ra anh nên nói với cô rằng anh không thể chấp nhận một người mẹ lén lút qua lại với nhiều người đàn ông sau lưng chồng, rõ ràng không còn yêu nhưng lại không chịu ly hôn.

Nhưng khi cô nói ra câu: “Mẹ mới là người đau khổ nhất, mình nên ở bên bà ấy” thì anh đã chần chừ, không thể nói ra được, anh thậm chí sợ Ôn Tễ sẽ ghét Tạ Lan.

Anh vẫn tưởng rằng bản thân mình đã đủ tôn trọng phụ nữ, nhưng đứng trước câu nói của Ôn Tễ, anh chẳng là gì cả.

Anh cũng chỉ biết trốn chạy khỏi ngôi nhà mãi mãi chìm trong cãi vã này.

Con đường trong khu biệt thự vắng lặng, hai bên là những căn nhà vườn thấp nhỏ, tinh tế, in bóng dưới bầu trời đêm. Thứ lạnh lẽo không chỉ là không khí mùa đông, mà còn là những dãy nhà đã tắt đèn im lìm.

Trương Sơ Việt bước đến chòi bảo vệ, đưa hộp thuốc lá qua: “Tôi muốn xem lịch sử ra vào của xe nhà tôi, làm phiền anh rồi.”

Tháng này, Trương Tấn Lâm chưa từng quay về.

Trương Sơ Việt đặt cuốn sổ ghi chép ra vào xuống, khẽ nhếch môi, cúi đầu châm thuốc. Anh bảo vệ cười nói: “Trời lạnh thế này, sao không về đi?”

“Đợi hút hết điếu này đã.”

Đối phương liếc mắt về chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, trêu chọc: “Sợ người trong nhà thấy không cho hút à? Haizz, phụ nữ đều thế cả.”

Ánh mắt Trương Sơ Việt khẽ rơi xuống, tàn thuốc bay lả tả theo gió, hơi ấm nhẹ nhàng len lỏi vào đầu ngón tay, anh bỗng dưng muốn cười.

Người trong nhà anh mà thấy anh hút thuốc, chỉ biết giậm chân đòi hút cùng một điếu.

Tươi tắn, có cá tính, máu lửa, sinh động…

Trương Sơ Việt cụp mắt, hít nốt hơi cuối cùng, sau đó dụi tàn thuốc vào gạt tàn rồi nói: “Tôi đi đây.”

“Ê, anh ơi, thuốc của anh nè.”

Trương Sơ Việt khẽ giãn lồng ngực, đáp: “Không thể để em ấy thấy được, cho anh đấy, vất vả rồi.”

Trên đường quay về, con đường đêm kéo dài thăm thẳm.

Khiến anh nhớ lại buổi chiều hôm đó, khi chuông cửa mãi không có ai trả lời, anh đứng đợi ngoài cửa đến mồ hôi nhễ nhại, ngôi nhà ấy, chẳng ai mở cửa đón anh.

Nhưng lúc này ngẩng đầu lên, dưới bầu trời đêm bị hai dãy nhà cao tầng cắt chia, treo lơ lửng một vầng trăng.

Anh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, khoanh tay trước ngực, dáo dác ngó nghiêng xung quanh. Anh đứng trong góc tối, cô chỉ chăm chăm nhìn về phía lối ra của gara, quay lưng lại với anh.

Anh hơi rướn cổ, bước đến gần, bóng anh chồng lên bóng cô in dưới đất, rồi bất ngờ cúi đầu khẽ ngửi.

Ôn Tễ dường như có cảm giác, đột ngột quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối khiến cô giật nảy mình, hai tay vội bịt miệng.

Trương Sơ Việt cúi người, một tay định vòng qua eo cô, lại bị cô vỗ một cái vào ngực trái, đôi mắt đỏ hoe như thỏ, tức giận nói: “Nửa đêm anh đi đâu thế hả!”

Anh chẳng buồn giải thích đầu đuôi, chỉ buột miệng nói: “Nếu hồi anh học cấp hai mà quen em, anh sẽ đưa em về nhà.”

Ôn Tễ sững sờ nhìn anh: “Trương Sơ Việt! Lúc anh học cấp hai em mới học tiểu học, anh học lớp mười hai thì em mới lớp bảy, đồ b**n th**!”

Anh ôm cô đi vào sân, cánh cổng sắt khóa lại sau lưng, anh nói: “Em nghĩ gì vậy? Anh chỉ muốn đơn giản đưa em về nhà thôi.”

Ôn Tễ đẩy nhẹ vai anh, khẽ thì thầm: “Đừng… đây là nhà bố mẹ anh mà.”

Động tác định ôm cô của Trương Sơ Việt hơi khựng lại, hai người cùng đi lên lầu, anh chậc lưỡi một tiếng: “Đúng là bất tiện thật.”

Nghe anh nói vậy, Ôn Tễ bỗng có một giây áy náy vì cảm thấy tối nay mình không nên về ngủ, tâm trạng chua xót cứ thế dâng lên, thật ra cô đâu có ngủ được, lúc Trương Sơ Việt ra ngoài, cô đã lặng lẽ bò dậy rồi.

Hai người vào phòng, Trương Sơ Việt vào phòng tắm thay đồ ngủ, Ôn Tễ nghe thấy tiếng nước chảy, bao nhiêu cảm xúc phức tạp cứ chất chồng lên, nơi này lại là một chỗ xa lạ, cô chợt nhận ra mình có chút dựa dẫm vào anh.

Chờ anh lên giường, Ôn Tễ liền nhắc trước: “Ba giờ rồi đấy, mai còn phải dậy ăn sáng với ông bà ngoại nữa.”

Trương Sơ Việt vẫn không dừng tay, điềm nhiên nói: “Mấy đứa bé khác không ăn được thịt thì vẫn còn có n*m v* cao su để m*t đấy, em quên em từng gọi anh là ‘cục cưng’ rồi à?”

“Bốp!”

Lần này cái tát rơi vào ngực phải của anh.

Trương Sơ Việt bị cô đánh đều hai bên, trong lòng hiểu rõ, anh cũng trả lại cô một cách công bằng như vậy đấy.

Lúc gà gáy, đám người chuyên làm chuyện mờ ám vẫn còn ngủ say.

Ôn Tễ, cô vợ nhỏ về nhà chồng ra mắt, ngày đầu tiên không thể ngủ nướng, vừa qua bảy giờ đã tỉnh.

Cô kéo lại chiếc váy ngủ bị xô lệch khi ngủ, không quên trừng mắt thật dữ với Trương Sơ Việt vẫn còn đang ngủ say bên cạnh.

Vừa vào phòng tắm, bất ngờ có một cánh tay dài vòng qua eo từ phía sau, kéo cô ngả về sau, anh nói: “Anh dùng trước.”

Ôn Tễ hai chân rời khỏi mặt đất, quay đầu nhìn Trương Sơ Việt, đột nhiên nhớ ra gì đó, ánh mắt lướt nhanh xuống dưới, chẳng thấy gì nhưng cố tình ra vẻ mập mờ: “Anh không thể tự kiềm chế một chút à? Đến phòng tắm cũng phải tranh với vợ!”

Trương Sơ Việt mở vòi nước, thuận theo ánh mắt cô nhìn xuống cạp quần, nhướn mày, bất ngờ nắm lấy cổ tay cô kéo vào dòng nước.

Nước lạnh buốt lập tức ập vào đầu ngón tay, khiến cô hoảng sợ hét toáng lên.

Cô giật mạnh tay lại, anh lại làm bộ định dội nước lạnh vào tay cô tiếp, Ôn Tễ lại hét, hoảng đến mức nhắm tịt mắt, cả người như muốn nhảy lùi ra sau, anh bật cười: “Đợi tí, anh dùng xong thì nước nóng liền.”

Câu nói buổi sáng sớm của anh khiến Ôn Tễ ngượng ngùng, tim như bị từng hạt cát nhỏ rơi xuống, chìm dần.

Không phải lời đường mật gì, nhưng lại đúng chỗ khiến cô không thể chống đỡ.

Trương Sơ Việt xuống lầu trước, Ôn Tễ thu dọn xong mới ra ngoài, liền gặp dì giúp việc hôm qua chưa kịp chào hỏi.

Cô gọi: “Dì Phương ạ.”

Dì Phương phúc hậu cười hiền: “Sáng thế này đã dậy rồi, con gái phải ngủ thêm chút nữa, nghỉ ngơi cho khỏe mới tốt, dì Phương nấu riêng cho hai đứa hai món tẩm bổ, cháu là yến sào đu đủ đẹp da, còn bát của Sơ Việt là… bò sức lớn.”

“Khụ khụ khụ—”

Trương Sơ Việt đang húp bò sức lớn ở bàn ăn sặc ngay tại chỗ.

Ôn Tễ vừa muốn cười vừa thẹn thùng, mặt đỏ bừng, cô chỉ muốn giải thích rằng tối qua hai người bọn họ thật sự chưa làm gì cả, cùng lắm là… ngậm n*m v* giả thôi.

“Ăn từ từ thôi!”

Dì Phương phẩy tay, vừa quay người vào bếp vừa nói: “Bà chủ lát nữa mới xuống, hai đứa dậy sớm thật đấy, con dì mà nghỉ hè thì không ngủ đến trưa nhất định không chịu dậy…”

Ôn Tễ ngồi bên bàn ăn, cúi đầu uống canh, lén liếc mắt nhìn Trương Sơ Việt, liền thấy bát bò sức lớn của anh đã bị húp sạch rồi.

Ồ ~

Ôn Tễ nhướng mày, khẽ nói: “Không sao đâu, mấy chuyện thế này em không ép buộc.”

Trương Sơ Việt liếc mắt nhìn cô: “Anh còn uống sạch luôn cả nồi trong bếp đấy.”

Ôn Tễ im bặt.

Có người đúng là lấy bản thân ra để phạt người khác, thật là…

Bữa trưa hôm nay phải ăn cùng ông bà ngoại.

Hai người vừa ăn sáng xong, liền thấy Tạ Lan xuống lầu, bắt đầu dặn dò Trương Sơ Việt: “Lát nữa đi đón ông bà ngoại của con đến đây.”

Ôn Tễ đã lâu không gặp ông bà ngoại, không biết phải đón ở đâu, có cần chuẩn bị quà cáp không.

Lúc anh ra ngoài, Ôn Tễ vội đi theo, cô hỏi anh: “Ông bà ngoại ở xa không anh? Ở khu nào bên Nam Thành thế? Họ hàng bên mẹ anh còn những ai nữa? Em nên xưng hô thế nào? Ơ, em có nên đi không nhỉ? Thôi đi đi, không thì lại bảo em không biết lễ nghi…”

Trương Sơ Việt thấy cô cứ lải nhải tự hỏi tự trả lời, đợi cô nói xong, chờ cô thở lấy hơi, mới nói một câu: “Ông bà ở ngay tòa nhà đối diện thôi.”

Ôn Tễ ngẩng đầu, nhất thời cạn lời, sao anh không nói sớm!

“Ngày trước bố anh nhận thầu công trình khu này, thấy môi trường ổn nên mua luôn hai căn, một căn cho ông bà ở dưỡng già cho tiện. Mẹ anh thấy thế cũng muốn mua một căn cho ông bà ngoại.”

Ôn Tễ trong lòng cảm khái: “Cũng… tốt thật.”

Hai vợ chồng đúng là chuyện gì cũng phải tranh nhau.

Nhưng còn chưa kịp để Ôn Tễ tiêu hóa hết mối tranh chấp này, vừa đến trước cửa nhà ông bà ngoại, đã gặp phải một trận chiến khác.

“Sao vợ chồng thằng Sơ Việt về nhà lại phải ăn với bên bà trước? Tạ Lan làm việc kiểu gì vậy, lẽ ra phải gặp ông bà nội trước mới đúng chứ!”

“Thế sao bà không đi mà hỏi con trai bà? Con gái tôi tận tâm tận lực chăm sóc bọn nó, mà nói cho bà biết, có ông bà ngoại nào lại không thương cháu ngoại nhất đâu.”

Vừa rẽ vào ngõ, Ôn Tễ đã thấy bà nội và bà ngoại đang cãi nhau gay gắt.

Một cái đầu, hai cái đau.

Cả đôi mắt cũng trợn to. Trương Sơ Việt nói: “Em kéo bà nội, anh đi dỗ bà ngoại.”

Ôn Tễ gật đầu, dù sao vừa rồi bà ngoại cũng nói, thương cháu ngoại nhất.

“Bà nội ơi! Đây không phải nông thôn đâu ạ, hàng xóm phố phường đều thấy đấy, bà đừng nói to thế kẻo đau họng ạ!”

“Chính vì không phải nông thôn nên bà chẳng sợ người trong làng nhiều chuyện, dù sao ở thành phố này cũng chẳng ai biết bà, bà sợ gì mà không cãi nhau với bà ta!”

Bà nội câu nào cũng khí thế hừng hực.

Trương Sơ Việt giơ tay day trán, nói: “Hay là thế này đi, cả nhà mình ăn chung một bữa đi.”

Bà nội: “Ai thèm ăn với bà ta!”

Bà ngoại: “Ai thèm ăn với bà ta!”

Ôn Tễ chợt lóe sáng trong đầu: “À, hay thế này nhé, Sơ Việt ăn với bà ngoại, cháu ăn với bà nội!”

Bà nội nghe xong, coi như giành được nửa phần thắng, khoanh tay trước ngực nói: “Sơ Việt, nếu cháu không đến nhà bà ăn cơm thì năm nay tiền chia lãi đất ở quê bà sẽ cho hết con dâu cháu.”

Ôn Tễ dường như nghe thấy mùi tiền.

Trương Sơ Việt nhướng cằm: “Bà ơi, bà nói thế, bà ngoại chắc chắn sẽ để cháu qua ăn với bà thôi. Vậy làm theo cách của A Tễ đi, tối nay chúng ta đổi lại.”

Ôn Tễ vẫn còn hơi ngơ ngác, bà nội hậm hực xen lẫn đắc ý, nắm tay Ôn Tễ lôi vào nhà: “Đi với bà.”

Một bữa cơm gia đình với người lớn đã tách đôi vợ chồng son, để Ôn Tễ một mình đối mặt với tiền chia lãi đất mà bà nội đưa.

Cô cầm lên, lật qua tay một lượt, nói: “Bà ơi, vợ chồng cháu chưa ra đi làm, nhưng Tết đến đáng lẽ nên biếu bà với ông chút tiền, vậy coi như hai khoản này là lòng hiếu thảo của tụi cháu.”

Tiền chia lãi đất ở quê mỗi năm đều có, Ôn Tễ cũng nghe Trương Sơ Việt kể qua, chắc cũng không nhiều, mà hai người ở trường cũng chẳng tiêu gì mấy, bây giờ mượn hoa dâng Phật thế này, năm nay coi như qua cửa, cũng không sợ ai bàn ra tán vào.

Chỉ là bà nội với ông nội thoáng sững người, sau đó lại vui vẻ cười rạng rỡ, bà nội lục trong túi, nói: “Được, khoản này coi như hai đứa hiếu thảo ông bà, Tết đến rồi, bà với ông cũng lì xì cho hai đứa, lần này phải giữ cho kỹ, chúc mọi chuyện như ý, sớm sinh quý tử.”

Ôn Tễ bị nhét cho một bao lì xì đỏ to, vừa sờ liền biết dày hơn cả hai xấp tiền khi nãy cộng lại.

Trong lòng cô khẽ thở dài, đôi khi cô cũng tự hỏi, có phải chính vì Trương Sơ Việt không thiếu thốn vật chất nên mới không để tâm người khác đánh giá anh là hào phóng hay keo kiệt không?

Dù sao người thực sự nghèo mới quan tâm nhất đến lòng tự tôn về vật chất, mới thường xuyên treo câu “đừng lãng phí” trên miệng.

Tối đến, đến lượt cô sang ăn cơm với bà ngoại, Trương Sơ Việt lấy tiền trong một bao lì xì to ra, lại thêm vào ít tiền mới, ngay trước mặt cô nhét vào một phong bì giấy khác, nói: “Bà ngoại cho đấy, tối nay em ăn với bà, cứ nói là tiền tụi mình hiếu kính.”

Một khoản tiền được anh xoay vòng như vậy, bà ngoại lại vui vẻ nhận mà chẳng nghi ngờ gì.

Có lẽ, ý nghĩa của Tết chính là như thế này.

Cô đưa bao lì xì nhận từ bà nội cho anh, bất đắc dĩ nói: “Em vốn định lấy tiền chia lãi đất ở quê làm tiền lì xì Tết biếu lại rồi, ai ngờ ông bà lại lì xì thêm cho em, hay là anh cũng trả lại như vậy đi?”

“Không cần.”

Trương Sơ Việt cúi đầu, kéo túi áo khoác của cô rồi nhét vào, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp xua tan cái lạnh, rơi trên hàng mi cô: “Đây là thứ em nên được nhận, lấy anh, em cũng phải có chút lợi chứ.”

Ôn Tễ nhận ra rồi, mấy lời ngọt ngào của Trương Sơ Việt là kiểu thực tế.

Chuyện người lớn hai bên, đúng là khó mà vẹn cả đôi đường.

Tối hôm đó quay về nhà của Tạ Lan, Ôn Tễ rút từ tiền chia lãi đất mà cô nhận được ra một phần, định mua pháo hoa.

“Tết năm nay chắc chắn sẽ có nhiều trẻ con đến nhà bà nội với bà ngoại, đến lúc đó mình dẫn bọn trẻ cùng nhau đốt pháo hoa, trẻ con vui thì người lớn cũng vui.”

Trương Sơ Việt nhéo nhéo má cô.

Ôn Tễ cười đến mức mặt đỏ bừng bừng, Trương Sơ Việt vừa chạm vào làn da mềm mịn như trứng luộc của cô, lập tức cảm thấy thèm ăn.

Ánh mắt anh nhìn cô có chút dụ dỗ, còn mang theo nụ cười thẳng thắn, đôi mắt đen ánh lên tia sáng thâm trầm, tim Ôn Tễ đập lỡ nhịp, cúi đầu để mặc anh nắm tay kéo lên lầu.

Phòng ngủ của bố mẹ ở tầng hai, hai người vừa đi vòng qua cầu thang, liền nghe bên trong vang lên giọng điệu bất mãn của Tạ Lan —

“Trương Tấn Lâm, bữa cơm đoàn viên Tết năm nay, ông nhất định phải về ăn, nếu con dâu nhà người ta mà không thấy ông, người ta sẽ nghĩ thế nào!”

Ôn Tễ bị cơn giận của Tạ Lan làm cho sợ run cả người.

Trương Sơ Việt ôm lấy vai cô, đưa cô lên tầng ba, Ôn Tễ nghe ra người ở đầu dây bên kia chính là bố của Trương Sơ Việt.

Những chuyện ông ấy gây ra khiến cô hoàn toàn không có ấn tượng tốt, cô cau mày nói: “Em cũng không muốn ăn cơm với bố anh đâu, hay thôi cũng đừng ăn với nhà em luôn, đến lúc đó mình cố hết sức rồi mà chẳng ai cảm ơn.”

Trương Sơ Việt rót cho cô một ly nước ấm đưa qua, tay kia chống eo, nghiêng đầu cười: “Em có biết từ khi nào bà ngoại với bà nội anh bắt đầu bất hòa không?”

Ôn Tễ ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Nhà anh trồng dưa à?”

Trương Sơ Việt bật cười: “Dưa thế nào mà em còn không phân biệt được sao?”

Ôn Tễ gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, không thế sao nhà anh ăn nhiều dưa thế.”

Trương Sơ Việt: “……”

Ôn Tễ liền hỏi tiếp: “Tại sao vậy?”

“Bố mẹ anh cùng làm ăn, vốn dĩ thường xuyên cãi nhau, nhưng ngoài mặt vẫn giữ hòa khí, cho đến một năm Tết nọ, bố anh không đưa mẹ anh về bên ngoại, cũng không tham gia tiệc gia đình, rơi vào mắt họ hàng bên ngoại thì chẳng khác nào không nể mặt, mà con dâu trong nhà chồng cũng bị coi thường.”

Con rể ở nhà vợ, cơ hội thể hiện cũng chỉ có mỗi dịp Tết này, nếu ngay cả bữa cơm đó cũng không ăn, e rằng đối xử với vợ cũng chẳng ra gì.

Ôn Tễ nhìn Trương Sơ Việt, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, khẽ nói: “Thảo nào bà nội với bà ngoại cứ tranh nhau bắt tụi mình qua nhà ăn cơm.”

Thảo nào Trương Sơ Việt dù không muốn, cũng phải tổ chức bữa cơm gia đình này.

“Đến lúc đó mình giữ được mặt mũi rồi, họ cũng chẳng thể nói gì anh nữa.”

Ôn Tễ hít hít mũi: “Vậy để em gọi điện cho anh trai em…”

Trương Sơ Việt nói: “Không cần, anh sẽ trực tiếp đi tìm anh ta.”

Ôn Tễ hoảng hốt: “Anh từng đánh anh em rồi đấy! Anh còn dám đến đó à!”

Người đàn ông thản nhiên nói: “Cùng lắm thì để anh ta đánh lại.”

Vừa nói, anh vừa xoay người khóa cửa phòng, bắt đầu cởi áo khoác của Ôn Tễ, cô vội kêu lên: “Ê đừng, chuyện bố anh còn chưa giải quyết xong đâu, đến hôm đó ông ấy sẽ đến ăn cơm chứ?”

Trương Sơ Việt giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, nói với cô: “Em có thể dành ba tiếng giúp chồng em giải quyết chuyện ‘bò sức lớn’ được không, anh đảm bảo đến ngày tổ chức tiệc gia đình, cho dù bị anh em đánh, anh cũng sẽ không đánh lại.”

“Anh ấy mà dám! Em sẽ đánh anh ấy…”

Ôn Tễ vừa tức mắt đã trừng lớn, liền bị anh nâng mặt lên, tham lam hôn một cái.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Cũng không biết ‘bò sức lớn’ này có hiệu quả thật không.

Bình Luận (0)
Comment