Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 75

Chương 75: Chú cún nổi cáu rồi.

*

Người đàn ông một tay cầm chiếc áo khoác cô vừa cởi xuống, một tay nâng mặt cô lên, hôn cô, dáng vẻ có chừng mực nhưng lại đầy xâm lược.

Ôn Tễ hai tay nắm lấy vai áo của Trương Sơ Việt, rốt cuộc lại là người đầu tiên đánh mất vẻ tao nhã. Rèm cửa kính sát đất bị gió thổi bay phất phơ, khẽ lay động từng đợt. Anh nâng mặt cô lên, ngậm lấy môi cô, hôn mạnh mẽ từng nhịp từng nhịp.

Bị anh từng bước đẩy lùi, Ôn Tễ thở dồn dập: “Anh, anh đi tắm đi…”

“Em đi trước đi.”

Anh nhìn cô, đuôi mắt cong lên, sau đó cười khẽ.

Như một đứa trẻ vậy, ngay cả chuyện tắm cũng phải để người khác nhắc nhở, dỗ dành.

Ôn Tễ ngẩng đôi mi ướt, trừng mắt nhìn anh, hiếm hoi lắm Trương Sơ Việt mới không nói muốn tắm cùng, cô đúng là được lời quá rồi, vội vàng chạy vào phòng tắm.

Lần trước ở căn hộ cho thuê, anh cứ đòi tắm cùng, kết quả tóc cô chỉ vừa ướt chút xíu, còn người thì bị anh kỳ đến đỏ cả lên.

Hôm nay chạy ba bữa tiệc gia đình liên tiếp, cô phải nghiêm túc rửa sạch mùi dầu mỡ bám trên người.

Cửa vừa đóng lại, Trương Sơ Việt lấy điện thoại trong túi quần ra, máy chỉ rung chứ không đổ chuông, cuộc gọi nhỡ hiện là của Tạ Lan.

Anh mở WeChat, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn bà gửi tới:

[Thời gian và địa điểm ăn với nhà họ Ôn, gửi cho bố con đi.]

Anh nhắn lại: [Biết rồi.]

Vừa định mở cửa phòng, anh gõ hai cái vào cửa phòng tắm, bên trong tiếng nước nhỏ dần, Trương Sơ Việt nói: “Anh ra ngoài một lát, em cứ tắm thoải mái nhé.”

Bên trong vang lên tiếng nước ấm áp của Ôn Tễ: “Vậy anh nhớ về sớm… đi đường cẩn thận.”

Câu “anh về sớm nhé” nghẹn lại một chút, sợ bị anh hiểu lầm.

Trương Sơ Việt khẽ cong môi, nhẹ giọng nói: “Anh biết rồi, cơm ngon không sợ muộn.”

Giây tiếp theo, dường như nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe lên cửa phòng tắm.

Trương Sơ Việt xuống lầu, gọi cho số trong danh bạ lưu là [Đội trưởng Lệ].

Lúc này dì Phương từ trong bếp bước ra, ngẩng đầu nhìn thấy Trương Sơ Việt chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, vừa định mở miệng thì thấy anh mặt không biểu cảm, nói vào điện thoại: “Có rảnh không, ra gặp một chút.”

Dì Phương ngẩng đầu nhìn lên lầu, không nhịn được lẩm bẩm: “Bò sức lớn không có tác dụng sao? Không đúng nha, mấy nghìn tệ lận cơ mà!”

Ôn Tễ tắm xong, ngồi co bên mép giường nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nhảy xuống giường, xỏ dép lê rồi nói: “Đây đây, ai đấy?”

“A Tễ, là dì Phương đây.”

Cửa vừa mở ra, nhìn thấy dì Phương tay bưng một chiếc cốc thủy tinh, tươi cười đưa tới: “Uống cốc sữa đi, ngủ ngon nhé.”

Ôn Tễ vừa tắm xong, mái tóc dài đen nhánh còn đang ướt, tự nhiên xõa xuống hai bên má, làm nổi bật khuôn mặt trắng ngần như ngọc, lại ửng lên hai đóa hồng phớt. Hàng mi ướt khẽ chớp, trông vừa linh động vừa đáng yêu. Dì Phương khẽ thở dài, Trương Sơ Việt này đang làm cái gì vậy, Tết rồi còn ra ngoài hẹn gặp người khác.

“A Tễ, mai cháu muốn mấy giờ ăn sáng? Muốn ăn gì?”

Ôn Tễ nhấp một ngụm sữa ấm, mỉm cười: “Cháu không ngủ nướng đâu, hơn bảy giờ là tỉnh rồi, cháu sẽ xuống phụ dì làm.”

Dì Phương nghe xong, trong lòng lại thầm ồ lên một tiếng.

Ôn Tễ tiễn dì Phương ra cửa, thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà mình phản ứng nhanh, tuyệt đối không thể để người nhà họ Trương nghĩ mình lười biếng ham ngủ.

Cô chỉnh đồng hồ báo thức rồi nhắn tin cho Trương Sơ Việt: [Em đi ngủ đây, anh đừng làm phiền em.]

“Ting~”

Điện thoại đặt trên bàn rung lên, Trương Sơ Việt liếc mắt nhìn, lúc này có người đưa cho anh một tập tài liệu, đối phương trêu: “Tài liệu của Ôn Trường Minh và Ôn Quân đây, sao thế, trước khi cưới không tra, cưới xong mới lôi ra tra, ly hôn không liên quan đến tôi đâu nhé.”

Trương Sơ Việt lật nhanh tài liệu, toàn là thông tin công khai bên ngoài, chẳng có gì gọi là cơ mật. Đột nhiên, ánh mắt anh khựng lại, dừng ở một thông tin nào đó.

Nhiệt độ về đêm đột ngột giảm mạnh, phương Nam lại ẩm ướt hơn phương Bắc, cái lạnh như xuyên thấu vào tận xương.

Trương Sơ Việt tắm xong bước ra, ánh sáng hắt ra từ khe cửa phòng tắm kéo dài tới tận mép giường.

Khi anh vén chăn lên, bất chợt nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt một chiếc cốc thủy tinh, trên miệng cốc còn in một vòng vết sữa.

Hơi thở áp sát vào người đang ngủ say, tiếng thở nhè nhẹ, mềm mại vô cùng. Anh ghé sát tai thì thầm: “A Tễ, em bé phải uống sữa rồi.”

Trương Sơ Việt từng nuôi một đàn bò trên núi, Ôn Tễ cũng đi cùng anh. Anh dạy cô cách dùng tay vắt sữa, dạy cô cho bê con bú sữa.

Dạy đến cuối cùng, Ôn Tễ chuẩn bị thực hành theo, đột nhiên giơ tay lên, phát hiện tay mình lại là… móng bò!

Cô biến thành một con bò sữa rồi!

“Á!”

Ôn Tễ bừng tỉnh trong mơ!

Tay “bốp” một tiếng, vỗ thẳng lên vai Trương Sơ Việt.

Nhờ ánh sáng mờ của buổi sớm, cô nhìn thấy tay mình vẫn là năm ngón, không phải… móng bò!

Nước mắt cô rưng rưng.

Giây tiếp theo, nhìn thấy kẻ đầu sỏ vẫn đang vùi mặt vào ngực cô.

Cô dồn sức đẩy bức tường thịt này ra, vừa tức vừa nóng, vừa chỉnh lại váy ngủ vừa nhỏ giọng mắng anh, rồi đi vào phòng tắm, nhìn vào gương, thấy… bò sữa — khụ, là khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Rửa mặt xong xuống lầu, dì Phương đã bận rộn trong bếp, hôm nay dì hầm tổ yến, khi bưng ra cho Ôn Tễ, ánh mắt dì lại liếc về nồi hầm bên cạnh.

Chỉ thấy dì Phương cười bí hiểm, nói: “Cái kia hầm cho Sơ Việt, là ngầu pín bò (*) đấy.”

(*) Ngầu pín bò là dư*ơng v*ật bò

“Phụt!”

Ôn Tễ vội lấy tay che miệng, suýt nữa phun nước ra.

Lúc này, nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, Ôn Tễ nghĩ tới trong mơ mình biến thành bò sữa, tức giận trừng mắt lườm anh một cái.

Sáng sớm Trương Sơ Việt đã nhận trọn cơn tức chẳng vì lý do gì của bà xã.

Anh kéo ghế ngồi xuống, Ôn Tễ cũng không lên tiếng, chỉ bưng bát ngồi ở chỗ cách anh xa nhất.

Dì Phương nhìn vào trong mắt, lại khẽ thở dài, dì mang bát canh ra cho Trương Sơ Việt. Ánh mắt anh dời khỏi người Ôn Tễ, thuận miệng hỏi: “Gì thế ạ?”

Dì Phương cũng chẳng buồn vui vẻ: “Ăn đi, hỏi nhiều làm gì, chuyện của mình mà cháu còn không rõ à.”

Trương Sơ Việt chẳng hiểu ra sao, cứ thế coi như nước uống, một hơi uống sạch.

Ánh mắt Ôn Tễ muốn né anh cũng không nổi, lời đến bên miệng lại thôi, sao anh có thể uống sạch được chứ!

“A Tễ!”

Lúc này Tạ Lan ngáp ngắn ngáp dài đi xuống lầu, thấy Ôn Tễ và Trương Sơ Việt ngồi đối diện nhau ở hai góc bàn, hàng lông mày phun xăm hơi nhíu lại: “Làm sao thế, bọn trẻ hai đứa dậy còn sớm hơn cả mẹ.”

Câu này rơi vào tai Trương Sơ Việt, anh tất nhiên hiểu được ý tứ bên trong, anh nghiêm túc nói: “Trưa nay hai nhà cùng ăn cơm, buổi tối phải qua nhà bà nội ăn bữa cơm đoàn viên.”

Tạ Lan lúc này mới nhớ ra, quay sang nói với dì Phương: “A Phương, hôm nay là đêm giao thừa, hai ngày sau dì cũng không cần đến làm đâu nhé.”

Ôn Tễ chợt nhớ hồi còn ở quê, dịp Tết là phụ nữ bận nhất, nếu dì Phương không đi làm, thì chắc cô – cô con dâu nhỏ, sẽ phải đảm đương rồi.

Tức thì cô hơi căng thẳng, không nhịn được liếc trộm Trương Sơ Việt một cái, chợt nghe anh nói: “Ngày mai bọn con định đi du lịch, dì Phương có thể nghỉ thêm vài ngày.”

Tạ Lan vừa ăn sáng vừa gật đầu: “Tốt đấy, giờ cưới rồi, ra ngoài chơi cũng có người đi cùng, A Tễ, mẹ tài trợ riêng cho con tiền khách sạn nhé.”

Rõ ràng là cho con trai, nhưng lại dùng con dâu là cô làm trung gian.

Ôn Tễ lại liếc trộm Trương Sơ Việt, thấy anh không từ chối, cô bèn nhận thay anh.

Trước khi xuất phát buổi sáng, Ôn Tễ và Trương Sơ Việt cùng đứng ngoài cửa chờ Tạ Lan, người đàn ông đứng dưới bóng tre xanh, cúi đầu nhìn cô: “Lúc ăn sáng sao em cứ lén nhìn anh thế?”

Ôn Tễ ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại cúi xuống, sau đó lấy thẻ ngân hàng trong túi áo lông vũ màu trắng đưa trả lại cho anh.

Trương Sơ Việt hơi nhíu mày, sau đó kéo túi áo cô lại, nhét thẻ vào trong: “Nhìn thì cứ nhìn, anh không thu tiền của em.”

Ôn Tễ kinh ngạc há miệng nhìn anh, vừa định mở miệng, Tạ Lan đã xuống lầu.

Bữa tiệc gia đình được đặt ở Vọng Hải Lâu, Trương Sơ Việt đến sớm, vừa dừng xe xong đã thấy phía trước có một chiếc Cayenne chạy tới, Trương Sơ Việt hơi nhướng mày.

Ôn Tễ không nhận ra xe sang, nhưng nhận ra người trong xe là Ôn Quân.

Có Tạ Lan ở đó, mọi người đều giữ phép tắc khách khí, cho đến khi Trương Sơ Việt lên tiếng hỏi: “Chú ơi, sao dì không đến ạ?”

Ôn Trường Minh rõ ràng sầm mặt lại, Tạ Lan liếc con trai một cái: “Phải gọi là bố, ai lại gọi bố vợ là chú, cứ như con không có mẹ dạy ấy.”

Trương Sơ Việt khẽ cong môi, miệng Tạ Lan đúng là độc thật, nhưng không có mẹ dạy rõ ràng phải là người cha trước mặt đây – người đến con gái ruột cũng chẳng thèm nhận.

Anh đút một tay vào túi, tay kia nắm chặt tay Ôn Tễ, ánh mắt bình thản nhìn về phía Ôn Trường Minh đã ngoài năm mươi, giữa hai hàng lông mày hằn rõ nếp nhăn hình chữ xuyên, vẻ mặt khi không cười thì lạnh lùng xa cách.

“Lúc nãy con bé có chút không khỏe, vợ cháu một mình lo không xuể, mẹ cháu ở nhà chăm con rồi ạ.”

Lên tiếng là Ôn Quân. Ôn Tễ nhàn nhạt liếc anh ta một cái, ánh mắt người kia quét qua lại giữa Trương Sơ Việt và cô, cô lập tức chắn trước mặt Trương Sơ Việt.

Lúc này Tạ Lan nói: “Trẻ con là quan trọng nhất, bố mẹ thông gia còn nhiều dịp để gặp nhau mà.”

Khi mọi người cùng vào phòng riêng, nụ cười trên mặt Tạ Lan bỗng cứng lại, ánh mắt chợt dừng ở bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa – Trương Tấn Lâm.

Ôn Tễ từng gặp bố của Trương Sơ Việt vào ngày cưới, là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, mặc bộ vest màu bạc, không có bụng bia hay dáng người phì nhiêu, ngược lại còn giữ được vóc dáng thẳng tắp, gương mặt góc cạnh đượm vẻ từng trải của năm tháng, đích thực là kiểu “ông chú” trong phim Hàn Quốc.

Lúc ăn cơm, cô không kìm được lại lén nhìn Trương Sơ Việt, ngũ quan của anh dường như thừa hưởng trọn vẹn những nét đẹp từ Tạ Lan và Trương Tấn Lâm, nhất là đôi mắt, mỗi khi hơi nheo lại liền toát ra vẻ xảo quyệt, tà ám, giống như bây giờ, anh đang nheo mắt nhìn cô.

Ôn Tễ vội vàng rút ánh mắt về, cúi đầu cắm cúi ăn cơm.

Trên bàn tiệc, mọi người nói toàn những lời khách sáo. Khi Ôn Tễ ăn gần no rồi, cô thấy Trương Sơ Việt đứng dậy, chắc là đi thanh toán, nhưng chưa được bao lâu, Ôn Quân cũng cầm điện thoại bước ra ngoài.

Ôn Tễ nghĩ đến chuyện Trương Sơ Việt từng đánh cho anh ta một trận, trong lòng hơi lo lắng, bèn nhỏ giọng nói với Tạ Lan là mình đi vệ sinh.

Cô rời phòng, bước về phía quầy thu ngân, vừa đúng lúc nhìn thấy hai bóng người cao lớn đang đứng ở chỗ rẽ —

“Ôn Quân, tôi khuyên anh sớm dừng tay đi, nếu không phải vì sợ anh liên lụy đến Ôn Tễ, hôm nay tôi đã chẳng buồn nói với anh nửa lời.”

Trương Sơ Việt lạnh lùng liếc qua Ôn Quân, đưa thẻ cho quầy thu ngân để thanh toán, Ôn Quân xoay xoay thẻ trong tay, bật cười: “Sao thế, một kẻ lương tháng tám, chín nghìn như cậu lại ở đây khuyên người ta đừng kiếm tiền à?”

“Ôn Quân!”

Ôn Tễ trừng mắt cảnh cáo Ôn Quân, chắn ngay trước mặt Trương Sơ Việt rồi quay đầu nhìn chồng mình: “Đừng để ý anh ta.”

Ôn Quân đút hai tay vào túi, cười khinh miệt: “Cứ chờ mà xem, không quá hai năm nữa, tài sản của tôi chắc chắn sẽ vượt mặt nhà họ Trương. Tất cả đều là tôi tự mình kiếm được, khác cậu đấy.”

Nói đến đây, dường như anh ta chợt nhớ ra gì đó, giơ tay chỉ lơ lửng về phía Trương Sơ Việt, cười khinh thường: “Nhưng mà, tiền nhà cậu chắc gì đã để cậu thừa kế hết? Bố cậu ở ngoài còn có một đứa con riêng…”

“Bốp!”

Trong khoảnh khắc, ngay cả nhân viên thu ngân cũng không dám ho he nửa lời.

Trương Sơ Việt ban đầu có chút bất ngờ, rồi ngay sau đó khóe môi khẽ cong lên, còn cố tình hỏi: “Đánh có đau tay không? Đưa anh xoa cho.”

Ôn Tễ lắc lắc bàn tay vừa tê vừa đau, liền bị Trương Sơ Việt giữ chặt, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Quân nói: “Anh có một đêm giàu lên, bọn tôi cũng không ghen tị, nhưng anh cũng đừng lấy tiền ra để tát vào mặt người khác. Chỉ cần là tiền kiếm bằng đôi tay thì chẳng có cao thấp sang hèn gì cả, chỉ có kẻ ở dưới chân núi mới cứ mãi so đo với người trên núi.”

Nửa bên mặt Ôn Quân bị Ôn Tễ đánh đỏ ửng, huyệt thái dương nổi rõ gân xanh: “Đúng là ngu ngốc, Trương Sơ Việt căn bản chẳng được chia tài sản của nhà họ Trương!”

“Không được chia thì thôi!”

“Khi tôi cưới anh ấy thì tôi đã xác định hai đứa sẽ tự sẽ gây dựng lại từ đầu, bởi vì tôi có thể kiếm tiền, anh ấy cũng có thể!”

Ôn Tễ tức đến mức trợn tròn mắt lườm anh ta, miệng phồng lên vì tức giận, Ôn Quân áp mu bàn tay lên mặt: “Chả trách bố vứt mày lại ở quê…”

“Ai nói Trương Sơ Việt không được chia tài sản?”

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm vang như tiếng chuông đồng vang lên, Ôn Tễ sững người, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trương Tấn Lâm đứng ngay sau lưng Ôn Quân, cố gắng kiềm chế cơn giận nói: “Ôn Quân, ai nói với cậu là tôi có con riêng?”

“Người trẻ tuổi, làm việc đừng có quá tham vọng, cẩn thận cuối cùng lại hại chính mình.”

Trong suốt bữa tiệc gia đình hôm đó, câu nói duy nhất mà Ôn Tễ nhớ mãi, chính là câu này của Trương Tấn Lâm.

Trên đường về, cô và Trương Sơ Việt không đi cùng xe với Tạ Lan và mọi người.

Con đường mùa đông treo đầy dây kết như ý màu đỏ, có lá vàng rụng, có cành xanh non, còn có bàn tay của Trương Sơ Việt đang nắm chặt lấy tay Ôn Tễ.

“Công ty mà Ôn Quân mở là một tổ chức tín dụng dân sự, mô hình vận hành là cho vay, thu lãi suất cực cao, thực chất là kiểu tay không bắt giặc.”

Ôn Tễ suy nghĩ một hồi, hỏi: “P2P à?”

Trương Sơ Việt gật đầu, Ôn Tễ chợt nhớ ra, nói: “Dạo này khái niệm này nổi lắm, lúc em tham gia cuộc thi trí tuệ nhân tạo cũng thấy có nhóm phát triển app cho vay nhắm vào sinh viên đại học.”

“Em không được động vào! Muốn bao nhiêu tiền cứ lấy từ anh.”

Giọng anh bỗng trở nên nghiêm khắc, khiến Ôn Tễ sững người tại chỗ.

Đôi mắt to tròn như mắt nai nhìn anh, Trương Sơ Việt khẽ thở dài, đưa tay v**t v* khuôn mặt hình quả trứng của cô, nhẹ nhàng mơn man.

“Bố em bị cách chức là vì lơ là công vụ, chẳng liên quan gì đến việc có con riêng. Đừng ôm hết lỗi lầm về mình, ông ấy cho phép con trai mình làm cái nghề đó, chứng tỏ ông ta cũng nặng lòng với tiền bạc, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi cái công việc lương tám, chín nghìn một tháng kia thôi.”

“Đừng nói là lúc gia đình sa sút không đóng nổi học phí cho em, ngay cả lúc kinh tế khá hơn, ông ta cũng chẳng tốt với em được mấy phần.”

“Còn nữa, em được sinh ra không phải là lỗi của em, em là con gái cũng không phải lỗi, là do bọn họ lén sinh ra em rồi lại coi thường em – đó mới là lỗi của họ.”

Trương Sơ Việt một hơi nói hết những lời này, rõ ràng là đã kìm nén rất lâu rồi, anh từ trước tới giờ chưa từng nghiêm khắc trách móc ai như thế, ngay cả với mẹ mình, anh cũng chỉ từng than thở một câu: “Bà ấy bảo anh cút ra khỏi nhà.”

Ôn Tễ chỉ ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt tròn xoe.

Trương Sơ Việt cụp mắt, ánh mắt rơi xuống đám lá rụng dưới chân cô, rồi lại dừng trên hàng mi của cô, nói xong nhưng mãi không nghe cô đáp lại, anh bắt đầu có chút khó chịu, y như chú cún con nổi cáu.

Bỗng nhiên, cô đưa tay khẽ kéo ngón út của anh, nói: “Anh giận gì cơ chứ, hôm nay mẹ em vì con dâu mà không tới ăn cơm cùng con rể, anh thấy em nổi giận à? Chẳng phải là anh nói rồi sao, cứ giữ tâm thái bình thường là được.”

Trương Sơ Việt nhíu mày, từ câu này nghe ra có gì đó không ổn: “Mẹ em không tới ăn cơm với con rể, lẽ ra em nên giận một chút chứ?”

Ôn Tễ nhún vai: “Em đoán là bà ấy không chửi anh làm hư em ngay trước mặt đã là tốt lắm rồi.”

Trương Sơ Việt chống hai tay lên hông, lần này đến lượt anh cần được dỗ dành.

Ôn Tễ kiễng chân xoa đầu anh, lúc anh tự nhiên cúi xuống, cô liền chỉ tay về phía những bó pháo hoa chất đống trước cửa tiệm tạp hóa, ra lệnh: “Mua ít về đi, tối cho mấy đứa trẻ con chơi.”

Trương Sơ Việt không muốn nói chuyện, nhưng hành động đã cho thấy anh đang nghe lời.

Buổi tối, cả nhà ăn cơm ở nhà bà nội, Trương Tấn Lâm hiếm khi cũng về.

Ôn Tễ vẫn là người ăn là chính, mà có trẻ con ở đó, không khí lại càng vui vẻ, rộn ràng.

Sau bữa cơm, Ôn Tễ đem hết mấy hàng pháo hoa ra xếp trước cửa, bên cạnh là nhà bà ngoại, lũ trẻ của hai nhà đều quen Ôn Tễ, hò reo chạy đến xin chơi.

Ôn Tễ phụ trách phát que pháo sáng, sau đó cho bọn trẻ xếp hàng đến chỗ Trương Sơ Việt châm lửa.

Một lúc sau, trong con ngõ nhỏ đêm giao thừa bừng sáng đầy những ánh sao lấp lánh, khuôn mặt đỏ hây hây của bọn trẻ càng thêm đáng yêu.

Ôn Tễ giữ lại loại pháo hoa lớn cho riêng mình, nhất định phải tự tay châm, cô tìm Trương Sơ Việt đòi bật lửa, anh không cho.

Ôn Tễ chống nạnh dọa: “Trương Sơ Việt, đừng ép em phải hôn anh ngay ở đây đấy.”

Đôi mắt đen láy của người đàn ông hơi sững lại, ánh mắt có chút dao động, tay sờ lên bật lửa, đưa cho cô, sau đó còn nhìn cô chăm chú thêm một cái: “Cẩn thận đấy.”

Ôn Tễ lôi từ túi ra một đồng xu, xòe tay: “Này, anh thử ước một điều đi, nếu pháo hoa nở thì coi như ước nguyện thành rồi nhé.”

Trương Sơ Việt nhíu mày: “Trò chơi kiểu xác suất thế này anh không chơi.”

Ôn Tễ ngạc nhiên: “Wow, anh không dám cược à?”

Trương Sơ Việt liếc xéo cô một cái, dường như vẫn đang bực vì những gì cô đã làm cho anh mà anh chưa thể đáp lại được.

“Nếu anh tham gia trò chơi này, dù kết quả ra sao thì cũng có thưởng nhé.”

“Gì cơ?”

Lần này anh ngẩng đầu lên.

Ôn Tễ nghiến răng, khẽ lẩm bẩm: “Làm bò sữa nhỏ cho anh chứ gì.”

Phần thưởng an ủi này lại vô cùng hợp ý anh.

Sắc mặt Trương Sơ Việt dịu lại một chút, nói: “Ước đi.”

Ôn Tễ lấy tay che đồng xu lại, chìa ra trước mặt anh, giục: “Vậy anh nhắm mắt lại đi, ước nguyện đi.”

Một người đàn ông trưởng thành như anh, lại chiều cô mà chơi trò trẻ con thế này.

“Xong chưa?”

“Ừ.”

“Mở mắt đi.”

Trương Sơ Việt mở mắt ra, liền thấy Ôn Tễ tung đồng xu lên trời, ánh mắt anh cũng dõi theo lên cao, bất ngờ thay, ở nơi đồng xu rơi tới, một chùm pháo hoa bùng nổ rực rỡ.

Bầu trời đêm xa xăm buông xuống muôn ngàn ánh sao.

Phản chiếu lên gương mặt sâu sắc của Trương Sơ Việt, ánh sáng lập lòe lướt qua sống mũi cao, trượt xuống cằm, Ôn Tễ nhìn anh, khẽ nói: “Trương Sơ Việt, chúc mừng anh, điều ước thành hiện thực rồi.”

Pháo hoa nở từng chùm từng chùm, như thể đồng xu tung ra đã gieo được mặt hoa ước nguyện.

Tiếng cười vui sướng của lũ trẻ vang khắp ngõ nhỏ, Trương Sơ Việt nhìn mãi về phía bầu trời đầy pháo hoa, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt sáng rực.

Ôn Tễ chắp tay ra sau lưng: “Giờ anh đã được toại nguyện rồi, có thể nói cho em biết anh ước gì không?”

Luật chơi đều do cô đặt ra, anh vòng tay ôm lấy vai cô, giọng nói trầm thấp khắc sâu vào lòng cô: “Ôn Tễ, sang năm mới rồi, chuyện cũ để nó qua, chuyện mới sẽ tới.”

Bỏ lại hết thảy những u ám của quá khứ, bắt đầu một hành trình mới của cuộc đời.

Ôn Tễ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ươn ướt bị ánh pháo hoa làm mờ: “Trương Sơ Việt, chúc anh năm mới vui vẻ nhé.”

“Chú ơi chú ơi!”

“Thím ơi thím ơi!”

“Lửa!”

“Cháy rồi!”

Bỗng nhiên, mấy đứa nhóc bên cạnh la hét vây quanh một đống lửa nhỏ, dọa Ôn Tễ giật bắn mình.

Trương Sơ Việt phản ứng cực nhanh, kéo bọn trẻ ra, sải chân bước qua đống giấy đang cháy, đôi giày da nhanh chóng dập tắt lửa chỉ trong vài bước.

Nhưng hành động đó khiến Ôn Tễ tim đập thình thịch, ngọn lửa vừa rồi gần như đã bén tới chân anh, dù nhỏ đến đâu thì cũng vẫn là lửa.

Sau khi dập xong, Ôn Tễ luống cuống vội vàng phủi bụi trên quần anh, vừa phủi vừa hốt hoảng: “Có bị lửa bén vào không đấy!”

Tay cô quờ quạng đập bừa lên quần anh, trời tối không nhìn rõ, chẳng may lại đập trúng ngay vài tấc dưới eo anh, Trương Sơ Việt liền giữ lấy cổ tay cô, cúi xuống ghé bên tai cô, khẽ cắn một câu:

“Ừ, bị ‘bén’ rồi, tối nay mời em ăn đùi gà nướng.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Đây là đặc quyền VIP mới được nghe đấy nhé!

Bình Luận (0)
Comment