Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 76

Chương 76: Kết hôn nửa năm, trở về vẫn là lưu manh.

*

Ngoài cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, từng chùm pháo hoa nổ tung.

Tiếng nổ liên tiếp vang bên tai Ôn Tễ, dội vào sau gáy, lan dọc xuống sau cổ, đột ngột bị ai đó cắn một phát, càng lúc càng sâu.

Hai tay cô bị bẻ ngược ra sau, bị một bàn tay lớn giữ chặt, Ôn Tễ thậm chí chưa kịp cầu xin tha thứ, pháo hoa đã cùng với tiếng nức nở của cô bay vút l*n đ*nh cao nhất.

“Đoàng!”

Pháo hoa rực rỡ như nước, đồng loạt bắn tung, rải khắp nhân gian.

Tưởng rằng đại tiệc pháo hoa đã kết thúc, ai ngờ ngay sau đó một quả pháo lao vụt vào, xuyên thẳng vào bông hoa đã nở bung đến tột độ, kế tiếp lại thêm một mũi tên lửa xuyên mây c*m v**, quả pháo trước còn chưa lắng xuống, quả tiếp theo đã ào ạt tiến vào chiếm lĩnh dữ dội.

Những tràng pháo liên tiếp nổ dồn dập, nhanh và mãnh liệt, màn đêm làm nền, khoảnh khắc pháo hoa bừng nở, tựa như ban ngày chợt ùa về.

Dư âm lấp lánh của pháo hoa quấn quýt không dứt, tiếng r*n r* và tiếng than thở vang lên từng hồi, đều là sự hồi đáp giữa biển hoa mê đắm.

Ôn Tễ quỳ trên tấm đệm mềm, hai tay bị kìm phía sau cuối cùng cũng được tha.

Trương Sơ Việt đứng bên mép giường, nhìn cô như tờ giấy trắng mỏng manh bị vùi trong tuyết, yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, cúi người ôm lấy cô.

Ôn Tễ kéo chăn lên, phía trên cô vẫn mặc chiếc áo len cashmere rộng màu trắng ngà, vội vàng dùng chăn che kín đôi chân trần đang lộ ra trong không khí.

“Đi rửa đi, được không em?”

Lần này anh biết cúi mình mềm mỏng rồi.

Ôn Tễ “bốp” một cái vỗ lên ngực anh, anh thì vẫn ăn mặc chỉnh tề như người đàng hoàng, vừa vào phòng đã lột đồ cô trước.

Cả hai đều vội, không hiểu sao cô vừa leo lên giường, anh đã đè lưng cô xuống, tay kia bẻ ngược cổ tay cô ra sau.

Tóm lại, cô bị cái “tương tác” xa lạ bất ngờ này làm cho cánh tay đau nhức, mềm nhũn vô lực.

Cuối cùng, cái tát đó cũng mềm mại trượt khỏi lồng ngực anh.

Trương Sơ Việt quỳ nửa người bên mép giường, quên cả kéo quần lên, hai bên đều ướt, phải cởi ra, lúc này anh chống khuỷu tay lên mép giường, nghiêng đầu nhìn cô.

Vừa nãy bên ngoài trời lạnh buốt, giờ thì mồ hôi cô đã thấm ướt cổ áo, vài lọn tóc dài bết vào cổ cô, anh đưa tay vén ra, nghe cô khẽ hừ một tiếng: “Mấy chiêu b**n th** anh nhiều thật đấy.”

Không hiểu sao Trương Sơ Việt lại hưng phấn khi nghe cô mắng mình, chỉ cần cô còn mở miệng mắng, anh liền cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.

“Em nghỉ một lát đi, anh đi rửa cái đã.”

Ôn Tễ không đáp, kéo chăn trùm kín đầu.

Đồ khốn, sướng xong là chỉ lo cho mình thôi.

Cô nằm trên giường th* d*c từng nhịp lớn, không ngờ vừa buông lỏng một chút đã chẳng muốn nhúc nhích nữa, cảm giác mới chỉ qua được một lát, cửa phòng tắm đã bị kéo ra.

Trương Sơ Việt dường như rất xem trọng sức bền của cô, vậy mà còn nói: “Cuối cùng cũng được bóc hộp mới, loại này thử xem nhé?”

Ôn Tễ cầm gối ném thẳng về phía anh, ngay sau đó lăn xuống giường, chui vào phòng tắm như một con chuột nhắt.

Trương Sơ Việt nhìn lối cô vừa đi qua, bỗng bật cười lẩm bẩm: “Chuột nhắt đúng là thích ăn đùi gà.”

Ôn Tễ ở trong phòng tắm loay hoay mãi, thực ra cô cũng chẳng có nhiều bước chăm sóc đến thế, chẳng qua trời lạnh quá, lau mặt xong còn phải thoa thêm kem dưỡng thể.

Khi cô đi ra, trên người mặc áo choàng tắm, Ôn Tễ mở miệng: “Nhà anh sao ở y như khách sạn ấy.”

Vừa dứt lời, cô đã thấy anh chàng nhân viên khách sạn kia đang tr*n tr** nửa người trên dọn giường.

Chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang eo, cúi người, lưng khom xuống, bả vai rắn chắc phập phồng theo nhịp, Ôn Tễ chợt nảy ra ý xấu, muốn vẽ bậy lên tấm lưng ấy.

Cô khẽ xoay xoay đầu ngón tay, cảm nhận móng tay tròn nhẵn của mình, nhìn Trương Sơ Việt gom chăn gối cũ lại đặt lên ghế bên cạnh. Tuy trước đây cũng từng thấy anh thay ga trải giường, nhưng đã thấy rồi không có nghĩa là quen, nhất là anh cứ thản nhiên làm trước mặt cô thế này, mỗi lần vuốt phẳng một tấc ga giường, cô lại thấy như anh đang lặng lẽ trách phạt tội lỗi của cô.

Ôn Tễ đứng bên cạnh, tay buộc chặt, ánh mắt lảng sang hướng khác, lúc này chỉ có thể nghịch điện thoại.

“Lại đây.”

Tay Ôn Tễ còn chưa kịp chạm vào điện thoại đã bị Trương Sơ Việt gọi lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tựa như những người xa lạ sau cuộc vui.

Nếu là ở khách sạn bên ngoài, chắc cũng bị nghi là mối quan hệ mua bán không có tình cảm.

“Chăn… chăn để đâu đây?”

Cô định ôm chăn, Trương Sơ Việt liền bước về phía cô, nói: “Cứ để đấy, mai anh cho vào máy giặt.”

Ôn Tễ lại nhớ ra chuyện khác: “Có cần xuống dưới chơi tiếp với họ không anh?”

“Mấy đứa nhỏ ở nhà bà nội với bà ngoại rồi, không cần em đâu.”

Hai người vừa xem pháo hoa được nửa chừng đã quay về, đầu Ón Tễ bị gió thổi đến choáng váng, lúc bị Trương Sơ Việt kéo tới mép giường, cô lại nói: “Mẹ anh bảo phải lì xì, bọn mình cưới rồi cũng phải lì xì cho bọn trẻ con…”

Trương Sơ Việt cúi đầu ngậm lấy môi cô, tay tháo khăn tắm trải xuống giường, lúc này mới buông cô ra, đôi môi cô lập tức đỏ mọng lên, anh nói: “Anh lì xì rồi, không đáng bao nhiêu tiền.”

Ôn Tễ cảm thấy mình ngồi luôn lên khăn tắm, hai tay chống ra sau, nhưng mỏi quá, anh lại cúi xuống hôn tiếp, từ môi lướt dần xuống cổ cô, khi đầu cô lún vào gối, cô nhỏ giọng nói: “Vậy… vậy em chuyển cho anh một nửa nhé…”

“Không cần.”

Bàn tay to đang ôm eo cô của anh nhẹ nhàng trượt lên, cúi người ghé bên tai cô, thở một cách khẽ khàng: “Cho anh kẹp đùi gà ăn là coi như trả rồi.”

Sáng mùng Một Tết, tiếng pháo nổ vang từ khi trời còn chưa sáng.

Nam Thành tuy cấm đốt pháo hoa pháo nổ tự phát, nhưng khu mới nơi nhà họ Trương ở mật độ dân cư thấp, phần lớn là biệt thự đơn lập, so với những quy định khoa học, người làm ăn lại càng tin vào sức mạnh của phong thủy.

Nửa đêm, Ôn Tễ bị tiếng pháo đánh thức, chưa kịp hoàn hồn, cánh tay vòng ra từ phía sau đã siết chặt, kéo cô vào lòng anh, Ôn Tễ khẽ gọi: “Này.”

Nghe vậy, anh hơi ngạc nhiên: “Hóa ra em cũng không ngủ được à.”

Ôn Tễ ôm chặt lõi gối, vừa như làm nũng vừa như tức giận mà hừ một tiếng: “Anh không ngủ được… thì xuống dưới mà đốt pháo đi!”

Cằm Trương Sơ Việt tựa l*n đ*nh đầu cô, cọ nhẹ vào lớp vỏ não cô, Ôn Tễ vô thức khép hờ mí mắt, giây sau, cả người đã bị anh lật lại.

Ôn Tễ bất ngờ đối diện với ánh mắt anh, đôi mắt long lanh đỏ hoe, chớp chớp liên tục, trong đêm tối chưa kịp ló rạng ánh bình minh, làn nước dập dềnh trong đáy mắt cô, nhưng dao động không chỉ nằm ở nơi ấy.

Ánh mắt Trương Sơ Việt dần cúi thấp, trong đôi mắt tối như ẩn như hiện những tia lửa, như thể những vì sao và pháo hoa đêm qua vẫn chưa kịp tan biến nơi đáy mắt anh, lúc này lại tràn về lần nữa.

“A Tễ, mình nói chuyện đi.”

Ôn Tễ cảm thấy Trương Sơ Việt điên rồi, mặt thì nghiêm túc, bên dưới thì bậy bạ.

Kéo theo cả cô cũng bị dạy hư, cô mắng anh: “Em mua pháo cho anh, đi mà đốt, đừng có châm vào em.”

Tiếng pháo ngoài sân nổ vang đinh tai nhức óc, như muốn xé toang bầu trời, chào đón mặt trời mọc.

Cây que châm lửa của Trương Sơ Việt đã cháy lên, từng tấc từng tấc đốt thẳng vào sâu, vừa nói với cô, tay vừa bận rộn ra ra vào vào: “Phí tiền, anh tìm cho em một cây roi, lúc đốt pháo quất một cái chẳng phải cũng giống nhau à.”

Hai gò má Ôn Tễ đỏ bừng như mây lửa, ráng hồng lan khắp trời.

Tiếng pháo sáng mùng Một Tết nổ suốt cho đến khi mặt trời lên cao, nửa đêm Trương Sơ Việt đánh thức cô, bảo muốn nói chuyện, kết quả là nói đến mức Ôn Tễ kiệt quệ toàn thân.

Nhưng cô vẫn không quên, sáng mùng Một phải ăn chay.

Ôn Tễ giận đến mức vừa bước ra khỏi phòng tắm đã cầm khăn ném thẳng vào Trương Sơ Việt, nói: “Anh phá giới rồi đấy!”

Anh thản nhiên cầm khăn lau mặt: “Bọn anh không có cái kiêng này.”

Hôn lễ thì am hiểu từng chi tiết, nhưng Tết thì chẳng buồn kiêng kỵ.

Nhưng cũng không thể phá lệ được, Ôn Tễ thay chiếc áo len đỏ và váy bò rồi xuống lầu.

Trương Sơ Việt nhìn váy cô, liền đưa tay nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Đi chậm thôi, không ai giục em đâu.”

Dĩ nhiên chẳng ai giục cô, chỉ là phía sau có mãnh thú đang đuổi tới.

Đi đến chỗ rẽ cầu thang, Ôn Tễ lập tức giật tay ra, khi thấy anh nhíu mày thì nhỏ giọng nhắc: “Sẽ bị nhìn thấy đấy.”

Tay cô đặt lên tay vịn cầu thang, nghe Trương Sơ Việt khẽ hừ một tiếng, nói: “Có phải càng là người giữ khoảng cách với người khác giới, thì riêng tư lại càng buông thả không?”

Ôn Tễ giơ ngón trỏ chỉ vào anh: “Anh cũng tự hiểu mình phết đấy.”

Trương Sơ Việt: “……”

Tối qua cô gái này giật đứt luôn cả nút chăn bọc lõi bông, anh mà không dốc sức, cô liền mắng, bắt anh phải ép tới cùng cô mới chịu mềm lòng dịu giọng.

Giờ lại ra vẻ lạnh nhạt với anh.

Ánh mắt anh dừng lại nơi cổ áo len cao của cô, bỗng cô dừng bước, Trương Sơ Việt ngẩng đầu, thấy trong phòng ăn ngoài Tạ Lan ra, còn có Trương Tấn Lâm đã lâu không về.

Tâm trạng anh tụt xuống hẳn.

Ôn Tễ lại ngọt ngào chào: “Bố, mẹ, chúc mừng năm mới ạ.”

Năm mới rồi, vì ngày Tết nên bốn người trên bàn ăn ai nấy đều khách khí.

Hôm nay Tạ Lan hiếm khi vào bếp, làm một bàn đồ ăn sáng, Ôn Tễ âm thầm thở phào, may mà cô dậy sớm, không đúng, là cô bị đánh thức giữa đêm mới phải!

“A Tễ, đây là tiền lì xì năm mới của con, qua thêm một năm, tính tuổi mụ lại lớn hơn một tuổi, chúc con học hành tấn tới, sức khỏe dồi dào.”

Tạ Lan đưa cho Ôn Tễ một bao lì xì đỏ dày cộp, sau đó xoay người, đưa bao lì xì còn lại cho Trương Sơ Việt, thu lại nụ cười, bày ra dáng vẻ người mẹ nghiêm khắc: “Con cũng vậy, kết hôn rồi, phải biết sống cho ra người.”

Ôn Tễ lén liếc nhìn Trương Sơ Việt, thấy anh khẽ “ừ” một tiếng, giơ tay nhận lấy bao lì xì.

Lúc này Trương Tấn Lâm cũng mang tiền lì xì đến.

Hai vợ chồng thần sắc không hợp, lòng dạ cũng chẳng chung, ngay cả lì xì cũng phát riêng. Ôn Tễ vẫn ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn bố, chúc bố sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.”

Sáng mùng Một Tết, chẳng ai muốn nổi nóng, đến lượt Trương Sơ Việt, anh cũng lạnh nhạt đáp: “Chúc sức khỏe.”

Sắc mặt Tạ Lan rõ ràng là đang nhẫn nhịn, Ôn Tễ thầm nghĩ, bố Trương Sơ Việt đúng là rất khỏe, bốn mươi mấy tuổi rồi còn có thể sinh thêm con.

Không khí trong gia đình bốn người căng thẳng đè nén, Ôn Tễ càng lo ăn đến nửa chừng hai người lớn sẽ lại cãi nhau, đầu óc chẳng thể tập trung nổi, thêm phần mệt mỏi thiếu ngủ, ăn xong bát mì chay liền nói: “Mẹ, lát nữa để con rửa bát, mẹ đi nghỉ một lát đi ạ.”

“Không cần, có máy rửa bát. À, lát nữa mấy đứa nhỏ trong họ chắc chắn sẽ đến xin lì xì, đến lúc đó con với Sơ Việt nhớ chuẩn bị kỹ, đừng phát sót, cũng đừng phát trùng.”

Ôn Tễ gật đầu, đang nghĩ cách làm sao để không bị nhầm thì nghe Trương Sơ Việt nói: “Anh chuyển khoản qua WeChat hết rồi, có lịch sử ghi lại, không thể nhầm, cũng không ai nghĩ là anh chưa phát.”

Mọi người: “……”

Thì ra tối qua anh không chịu phát lì xì, dụ cô kẹp đùi gà cho anh, là vì lý do này sao?

“Nhưng mà trẻ con không nhận được lì xì sẽ không vui đâu!”

Ôn Tễ không dám cãi lại anh trước mặt ba mẹ, ăn xong liền chạy đi tìm Trương Sơ Việt lý luận, anh đang tìm chìa khóa trong gara, bỗng quay người lại, Ôn Tễ giật mình lùi một bước, anh liền đưa tay kéo gấu áo cô.

Ôn Tễ sợ hết hồn, vội vàng che vạt áo, nhỏ giọng giục: “Đây là ở ngoài, lại còn ban ngày, anh lưu manh vừa thôi!”

Kết hôn nửa năm, quay về vẫn là lưu manh.

Trương Sơ Việt khẽ thở dài, đưa tay chống lên tường ngay trên đỉnh đầu cô, hai người đứng ở góc cột xi măng, anh nói: “Em còn muốn ở đây bao lâu nữa? Sáng nay chỉ ăn một bát mì, gắp rau thì chỉ gắp rau xanh trước mặt, anh đã nói với mẹ là hôm nay bọn mình sẽ về.”

Mấy câu nói khiến Ôn Tễ ngẩn ra, không ngờ năm hết Tết đến khó khăn nhất cũng đã qua rồi.

Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, tựa vào cột xi măng, lúc này lại cảm thấy Trương Sơ Việt đang cúi đầu kéo gấu áo cô, cô lại đưa tay đè lại, anh khẽ nhướng mắt, đưa hai xấp bao lì xì trong tay ra trước mặt cô: “Đưa em giữ.”

Ôn Tễ: “……”

Anh cũng không đi, cánh tay dài vẫn chống l*n đ*nh đầu cô, thản nhiên nhìn cô: “Em đừng nhạy cảm như thế, anh biết lúc nào nên làm, lúc nào không nên động tay, chuyện này anh có chừng mực.”

Như thể đang trấn an cô vậy.

Ôn Tễ luống cuống lục túi quần bò, bao lì xì to quá, túi quần lại nhỏ, cô phải lấy điện thoại ra mới nhét vừa bao lì xì vào.

Ổn định lại tinh thần, cô nói: “Vậy mình nói rõ với nhau, anh đừng bất ngờ động tay động chân nữa, ai mà chẳng bị dọa cho nhạy cảm chứ.”

“Người khác anh không biết, anh chỉ động vào em thôi.”

Ôn Tễ bị ánh mắt anh nhìn đến mức tim như bốc lửa.

Vội vàng cầm điện thoại khua khua trước mặt hai người, “Vậy bây giờ anh đứng cũng hơi gần quá rồi đấy? Anh đi ngoài đường mà thấy mấy đôi nam nữ dính lấy nhau, anh chẳng phải cũng sẽ nhíu mày à?”

Anh khẽ cười, có vẻ cũng dễ nói chuyện: “Nắm tay cũng là gần, nhưng rất bình thường, khoảng cách mà em nói rốt cuộc là bao xa?”

Màn hình điện thoại rọi sáng khuôn mặt cô, hiển thị nhiệt độ Nam Thành, mắt cô sáng lên, lật màn hình cho anh xem: “Ít nhất cũng phải như nhiệt độ Nam Thành hôm nay, cách nhau năm độ cơ.”

Anh chăm chú nhìn, dường như đã hiểu, khẽ gật đầu, mở điện thoại tra dự báo thời tiết, nói: “Vậy hôm nay mình về Bắc Thành.”

Ôn Tễ sững người, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy anh đưa điện thoại cho cô, là dự báo thời tiết Bắc Thành, bên tai vang lên tiếng cười khẽ khó nhận ra của anh ——

“Nơi đó âm mười tám độ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Em nói là khoảng cách, liên quan gì đến nhiệt độ cơ chứ!

Bình Luận (0)
Comment