Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 77

Chương 77: “Chỗ này xưa nay là do anh chơi đấy.”

*

Ôn Tễ chỉ muốn ném điện thoại đi cho xong.

Trương Sơ Việt không chỉ đưa cho cô xem, còn phải báo luôn cả nhiệt độ.

Cô giơ tay đập mạnh một cái lên ngực anh, gã này đang mặc chiếc áo len cổ cao ôm sát, bàn tay vỗ xuống phát ra tiếng “bốp” vang dội, trong bãi đỗ xe dưới lòng đất, âm thanh ấy vang vọng khắp nơi, đặc biệt rõ ràng.

Ôn Tễ cũng bị tiếng động làm giật mình, vội quay đi không dám nhìn anh, bỗng bắt gặp một bóng người cao ráo đang bước xuống từ góc cầu thang.

Tạ Lan mặc chiếc váy liền đen qua đầu gối, bên trên khoác áo len lông dê màu nâu, phong cách quý tộc cổ điển khiến cô toát lên vẻ sang trọng. Lúc này, cô đang rất sang chảnh nhìn thấy con dâu vừa tát con trai mình một cái.

Ôn Tễ dựng hết cả gai ốc.

Cô lắp bắp nói: “Anh vừa rồi đánh em đau quá, em trả lại!”

Đầu óc cô xoay nhanh như chớp, Trương Sơ Việt còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì thì đã nghe thấy tiếng dép lê kéo sệt sệt dưới sàn, anh quay lại, bàn tay đang xoa ngực cũng rụt về.

Tạ Lan bước chân trong đôi dép lê da bê mũi kín cũng khựng lại, Trương Sơ Việt liếc Ôn Tễ một cái: “Anh nói đi là đi, nếu còn không nghe lời, anh đánh em thật đấy.”

Anh nhập vai hơi sâu, Ôn Tễ suýt chút nữa không kịp phản ứng, bị anh dọa cho tim đập thình thịch.

Tạ Lan cau mày nói: “Làm gì thế? Trước mặt mẹ, mùng Một Tết mà dám đánh phụ nữ à?”

Ôn Tễ vốn định giữ hình tượng cô con dâu ngoan nên theo phản xạ đổ hết lên đầu Trương Sơ Việt, là anh đánh cô trước, cô mới đánh lại. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không phải oan uổng gì, đêm qua anh khóa chặt hai cổ tay cô ra sau rồi xông vào, đến giờ cả cánh tay cô vẫn còn rã rời.

“Mẹ! Không sao đâu ạ, mẹ xuống tìm bọn con có việc gì à?”

Ôn Tễ vội vàng chuyển đề tài, rơi vào mắt Tạ Lan chỉ như dáng vẻ con dâu nhẫn nhịn chịu uất ức, “Con ấy, phải quản Trương Sơ Việt một chút, không thể cái gì cũng nghe theo nó được, lớn từng này rồi, phải biết phấn đấu lên chứ!”

Những lời cằn nhằn rót vào tai, sắc mặt Trương Sơ Việt bắt đầu sa sầm, Ôn Tễ giờ giống như chiếc bánh quy kẹp nhân, liền nói với Tạ Lan: “Con quản rồi đấy ạ, vừa nãy con chẳng đánh lại còn gì? Nhưng mẹ này, mẹ dạy con đi, con xem lần sau con phải quản thế nào.”

Ôn Tễ vừa nói vừa khoác tay Tạ Lan, dắt bà đi lên cầu thang. Tạ Lan như được mở máy nói, liền bảo: “Trước tiên phải quản tiền, đàn ông mà có tiền nhàn rỗi, chỉ cần có người xúi giục là sẽ làm chuyện xấu ngay. Mẹ chính là tấm gương phản diện, những kinh nghiệm sai lầm mới thật sự đáng để tham khảo hơn cả kinh nghiệm thành công.”

Ôn Tễ gật đầu như lĩnh hội được bài học.

Hai người vừa đi lên phòng khách, Tạ Lan mới nhớ ra mình xuống dưới làm gì, hỏi cô: “Xe của Sơ Việt vẫn đỗ ở khách sạn, con bảo nó lấy tạm một chiếc trong nhà mà đi đi, mẹ thấy nó cứ muốn lấy mà lại ngại mở miệng, chui rúc trong gara cả buổi.”

Ôn Tễ chợt nhớ tới cảnh Trương Sơ Việt cầm hộp dụng cụ trong gara, không biết có phải đang chọn xe không, nhưng nếu cô đồng ý, chẳng phải sẽ giống như cô tham của nhà họ Trương sao—

“Không đâu mẹ ạ, anh ấy đang tranh thủ kiểm tra mấy chiếc xe nhà mình trước khi đi đấy ạ, an toàn vẫn là quan trọng nhất mà.”

Ôn Tễ vừa nói xong, sắc mặt Tạ Lan liền sững lại.

Hình như tình cảm của con trai dành cho cô đã khiến bà hơi bối rối, ngay cả Trương Tấn Lâm đang ngồi trên sofa xem tài liệu cũng thấy chuyện này thật xa lạ, ánh mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên.

Hai bậc phụ huynh sững người trong giây lát, Ôn Tễ cười nói: “Mẹ ơi, vậy con lên phòng thu dọn đồ nhé, anh Sơ Việt bảo tranh thủ kỳ nghỉ đông đi chơi một chuyến, con chưa từng được đi du lịch bao giờ.”

Tạ Lan vừa nghe vậy, ánh mắt lập tức dịu lại, lại càng không tiện mở miệng giữ họ ở lại thêm vài ngày nữa.

Ôn Tễ mang vẻ mặt vừa háo hức vừa mong chờ, bước nhanh lên lầu.

Trong phòng khách, chỉ còn lại Tạ Lan và Trương Tấn Lâm, hai người liếc nhìn nhau, Tạ Lan lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người quay lại gara.

Trương Sơ Việt mở nắp capo, giơ điện thoại lên chụp một tấm hình phần động cơ.

Bỗng có tiếng dép lê sệt sệt đi đến bên cạnh, Trương Sơ Việt nhíu mày, lại đến nữa rồi.

Anh đóng nắp capo lại, mẫu xe này trọng lượng nhẹ, độ an toàn cao, rất hợp với người mới như Ôn Tễ, đợi khi cô lấy được bằng lái, sẽ mua cho cô chiếc này để tập lái.

“Mấy chiếc xe này mỗi tháng đều được đưa đến 4S kiểm tra bảo dưỡng, con không cần phải kiểm tra đâu. Nhưng nếu con cứ muốn kiểm tra thì đi xem chiếc mẹ mới mua gần đây ấy.”

Tạ Lan vừa nói vừa tiện tay chỉ sang một chiếc xe mới khác, Trương Sơ Việt ngẩng lên, vừa định nói “con không phải đang kiểm tra đâu”, nhưng vừa nãy đã bị Tạ Lan bắt gặp cảnh anh đang chọn xe rồi, anh cũng lười giải thích thêm.

Anh đi qua, mở nắp capo của chiếc xe mới Tạ Lan vừa mua, chợt nghe bà nói: “Vừa nãy mẹ hỏi A Tễ có muốn chọn một chiếc xe không, dù gì con cũng nghèo thế, nuôi vợ cũng đâu có dễ, thế mà nó lại chuyển chủ đề, hay con chọn cho nó đi.”

Dù sao cũng là vợ chồng, giờ Tạ Lan lấy chuyện Ôn Tễ ra nói, con trai bà nhận cũng là chuyện bình thường.

Thế mà đứa con trai ngốc này lại chẳng hiểu ý, còn hỏi: “Thế em ấy nói gì ạ?”

Tạ Lan khoanh tay trước ngực, bực mình nói: “Nó nói con chỉ đang lo cho an toàn đi lại của bố mẹ nên mới kiểm tra xe, chứ không phải muốn xe. Thôi, vậy quyết định nhé, cứ lấy chiếc này đi.”

Năm ngón tay Trương Sơ Việt siết chặt cái mỏ-lết, hàng mi khẽ cụp xuống: “Con sẽ tự mua cho em ấy, mở miệng xin tiền nhà để nuôi vợ thì còn gì là chí tiến thủ.”

Tạ Lan khựng lại, rồi bật cười, bà không nói gì thêm, quay người bước lên cầu thang.

Thấy Trương Tấn Lâm vẫn ngồi đó xem tài liệu, hai người vốn chiến tranh lạnh đã lâu, lần này bà hiếm khi chủ động mở miệng: “Con trai ông còn hơn đám con nhà mấy đứa bạn khỉ gió của ông đẻ ra nhiều.”

Nói rồi bà đi tiếp lên lầu, bỗng nhiên lại không nhịn được, quay đầu bổ sung thêm một câu: “Con dâu cũng tốt, bao nhiêu năm qua, hiếm lắm mới có cái Tết năm nay, nhà mình không cãi nhau.”

Trên người Ôn Tễ có chút khí chất tự nhiên, mộc mạc, lời cô nói luôn khiến người ta thấy thoải mái. Khi ấy, bà đồng ý cho Trương Sơ Việt cưới cô, cũng chỉ vì thằng con bà chẳng có bao nhiêu tiền, dù sau này có ly hôn cũng chẳng tổn thất gì.

Nó đã muốn cưới thì cứ cưới đi, bà cũng chẳng buồn cãi nữa, dù sao nó cũng mấy khi nghe lời mẹ đâu.

Tạ Lan mở két sắt, lấy ra một chiếc hộp trang sức, hộp nhung đen tuyền càng làm sợi dây chuyền ngọc lục bảo bên trong thêm lấp lánh rực rỡ.

“Cốc cốc cốc~”

Cửa phòng vẫn mở, Ôn Tễ đang quay lưng lại sắp xếp quần áo, cô vừa gấp xong chiếc quần của Trương Sơ Việt, quay đầu lại, chạm ngay vào ánh mắt của Tạ Lan.

“Lâu lắm rồi con chưa giúp anh Sơ Việt xếp quần áo.”

Tạ Lan mỉm cười bước vào phòng, nói: “Mấy chị em bạn mẹ đều bảo mẹ có phúc, đưa con vào bộ đội là quyết định sáng suốt, tránh cho nó học mấy thói hư của đám công tử nhà giàu.”

Ôn Tễ chậm rãi đứng thẳng, cô biết Trương Sơ Việt vào bộ đội chẳng qua chỉ để trốn khỏi cái gia đình ngột ngạt này, lúc ấy cô khẽ vuốt mép áo, cong môi nói: “Mẹ ơi, bọn con ăn xong cơm trưa mới đi, mẹ đừng vội.”

Vừa dứt lời, Tạ Lan đã đưa cho cô một chiếc hộp trang sức, Ôn Tễ khẽ sững lại, chưa vội nhận, mà mỉm cười hỏi: “Mẹ ơi, đây là gì vậy ạ?”

“Lúc các con kết hôn, mẹ chẳng tặng món gì ra hồn, coi như đây là chút lòng thành của mẹ.”

Ôn Tễ hiểu rõ, những thứ Tạ Lan cho cô, thực ra đều là thông qua cô để tặng lại cho Trương Sơ Việt. Cô mím môi nói: “Để con hỏi anh Sơ Việt đã…”

“Thôi được rồi.”

Tạ Lan là người làm ăn, tính cách thẳng thắn dứt khoát: “Mẹ phát hiện ra rồi, mỗi lần bọn mẹ tặng con cái gì, con đều phải xem sắc mặt Trương Sơ Việt. Đây là ngọc lục bảo, con cứ coi như giữ giúp mẹ đi, đỡ để sau này bố của Trương Sơ Việt đem tặng cho người phụ nữ khác.”

Lời này thật sự quá sức thuyết phục.

Ôn Tễ lo lắng nhận lấy.

Buổi sáng Trương Sơ Việt lái xe về, đến trưa cả nhà cùng ăn cơm, Ôn Tễ còn làm món bát trân hải sản, vừa dễ ăn lại không ngấy.

Chỉ là làm xong rồi, cảm giác người mình toàn mùi tanh.

Cô đã rửa tay mấy lần, lúc ngồi lên xe, Trương Sơ Việt thấy cô đang ngửi đầu ngón tay, chờ đèn đỏ liền kéo cổ tay cô qua: “Tự mình ngửi có ý nghĩa gì?”

Ôn Tễ hoảng hốt rút tay về: “Anh đúng là Đ* c*m th*, ngửi thấy mùi tanh liền nhào tới!”

Đúng lúc đó có xe mô-tô của cảnh sát giao thông chạy ngang qua, Ôn Tễ hừ một tiếng, dọa anh: “Cẩn thận kẻo bị cảnh sát bắt, tội danh là không tập trung lái xe!”

Anh chống cằm trong lòng bàn tay, giọng điệu lười nhác như kiểu chết đến nơi cũng chẳng sợ: “Em chẳng lẽ không biết, ngửi tay mình trước mặt chồng hợp pháp là hành vi rất vượt giới hạn sao?”

“Em vượt giới hạn cái gì chứ!”

“Chỗ này xưa nay là do anh chơi đấy.”

Ôn Tễ đỏ bừng cả mặt: “Trương Sơ Việt anh câm miệng đi! Nói nữa cảnh sát tới bắt anh bây giờ!”

“Ồ.”

Trương Sơ Việt xoay tay trên vô lăng, bình thản nói: “Đêm qua là ai nói anh là cảnh sát, em là kẻ trộm đấy? Còn nói anh đã lục sạch hết rồi, chẳng còn gì, ừm, còn bảo anh đừng bức cung mạnh quá.”

Nói đến đây, khóe mắt anh hạ xuống, liếc thấy Ôn Tễ đang hai tay túm chặt dây an toàn trước ngực, đỏ mặt mắng anh: “Tất cả là tại anh! Cư xử với vợ như bắt tội phạm, đồ b**n th** chết tiệt…”

Tức đến mức buột miệng thốt ra chữ “chết”, Ôn Tễ vội “phì phì phì” mấy tiếng, chắp tay vái trời, lẩm bẩm cầu bình an.

Trương Sơ Việt khẽ cong môi, bẻ lái rẽ vào trước cửa khách sạn.

Ôn Tễ nghe thấy tiếng anh tháo dây an toàn, ngẩn ngơ quay lại hỏi: “Đi ăn tối ạ?”

Ôn Tễ nói: “Ăn tối trong khách sạn đắt lắm, mấy nhà hàng ngoài rẻ hơn mà còn ngon hơn.”

Trương Sơ Việt bước xuống từ ghế lái cao, một tay tựa lên mép cửa sổ nhìn cô: “Đặt phòng trước rồi ăn tối sẽ được giảm giá, cũng không chênh nhau là mấy, hơn nữa tiện.”

Ôn Tễ nghe đến hai chữ “đặt phòng”, phản xạ có điều kiện hét lên: “Đặt phòng gì chứ! Bây, bây giờ mới mấy giờ mà anh đã muốn…”

Trương Sơ Việt thở dài: “Không đặt phòng, em định tối nay lại ngủ trên xe à?”

Ôn Tễ như bị sét đánh, lập tức tay chân luống cuống leo từ ghế phụ xuống.

Trương Sơ Việt đi đặt phòng, Ôn Tễ đứng bên cạnh lấy chân vẽ vòng tròn trên thảm, lúc này anh gọi cô một tiếng, giơ tay vẫy cô lại. Cô bĩu môi, quyết định trả thù con người cầm thú này một chút, giả vờ lạnh nhạt, cao ngạo.

Nếu anh thực sự muốn thì…

Thì cô sẽ lên làm “nữ vương lạnh lùng” cho anh biết mặt…

“Lại đây nhận diện khuôn mặt.”

Trương Sơ Việt dựa người vào quầy lễ tân, Ôn Tễ nghe vậy liền cuống quýt chạy tới, vừa tới nơi đã nghe anh thấp giọng nói: “Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?”

Ôn Tễ ngoài mạnh trong yếu, giơ tay vỗ lên cánh tay anh, cảnh cáo anh không được nói bậy.

“Không biết phòng hai giường với phòng một giường có chênh giá không nhỉ?”

Ôn Tễ bỗng thò đầu hỏi một câu, liền nghe nhân viên lễ tân mỉm cười đáp: “Phòng hai giường sẽ thu thêm phí dịch vụ ạ.”

Ôn Tễ rụt cổ lại, Trương Sơ Việt cong môi, nhướng mày cười nhìn cô.

Để hành lý xong, Ôn Tễ đi vệ sinh rồi bước ra nói: “Đi ăn thôi, không đi nhanh lát nữa đông người phải xếp hàng đấy.”

Trương Sơ Việt gật gù: “Chu đáo lắm, đừng để lỡ mất thời gian ăn xong còn về nữa.”

Ôn Tễ cảm thấy hình như anh đã hiểu nhầm ý cô rồi, nhưng giải thích thì càng giống như ngầm thừa nhận.

Lúc ăn, Trương Sơ Việt xắn tay áo, lộ ra cánh tay rắn chắc, bàn tay hơi siết lại, cơ bắp khẽ căng, dao nĩa cắt miếng bít tết, nước thịt chảy ra thấm vào lớp thịt mềm, anh nói: “Bít tết tái ba phút là ngon nhất.”

Ôn Tễ đáp: “Cầm thú thường thích đồ sống.”

Cô gặm cá tuyết trong đĩa của mình, cảm thấy chỉ đổi cái tên thôi mà con cá này đã đội giá lên cả trăm lần.

Dù được giảm giá, vẫn đắt hơn mấy nhà hàng bên ngoài.

Bất chợt Trương Sơ Việt gắp cho cô một miếng thịt bò: “Nếm thử đi.”

“Không ăn đâu, em chưa từng ăn loại này.”

“Làm quen đi, sau này tiếp xúc với văn hóa nước ngoài đừng có mà lúng túng, bít tết chỉ có các mức tái lẻ, không có cái gọi là tám phần chín phần đâu.”

Ôn Tễ nghẹn lời, mặt đỏ bừng bừng: “Biết rồi.”

Trương Sơ Việt chống khuỷu tay lên mép bàn, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh không phải đang lên lớp, nhưng hiếm khi em chịu nghe lời anh.”

Ôn Tễ đưa miếng thịt tái ba phút vào miệng, không ngờ không hề có mùi tanh, trái lại còn mềm mượt, chấm chút muối nhạt, vị tươi nguyên rất ngon.

“Cũng được đấy, em cũng đâu phải không ăn nổi.”

Trương Sơ Việt hơi nhướng mày: “Từ từ rồi quen.”

Ôn Tễ cảm thấy Trương Sơ Việt cứ đến buổi tối là như con sói hoang gặp trăng sáng, không kiềm chế được bản năng.

Đầu lưỡi l**m qua khóe môi còn vương vị thịt sống, cứ như Trương Sơ Việt với giọng khàn khàn tham lam nuốt lấy môi cô.

Cửa phòng vừa khóa, anh đã ép cô lên cánh cửa mà hôn.

Không chờ nổi dù chỉ một giây, hai tay anh vòng ra sau cởi áo khoác, hai chân dài khẽ mở, cô liền bị anh kẹp chặt bước vào trong.

Ôn Tễ chống tay lên vai anh, từ đẩy ra chuyển thành vòng lấy, ngực phập phồng từng nhịp, hơi thở dồn dập, căn phòng mờ tối không bật đèn, rèm cửa dày che kín khung cảnh bên ngoài, phòng trải thảm khiến nhiệt độ trong người không ngừng dâng lên, Ôn Tễ nghe thấy anh thì thầm bên tai cô: “Chúc mừng em đã chính thức kết bầy với cầm thú.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Hừ, em chưa quên đâu, em sẽ lạnh lùng leo lên ngôi vị đấy.

Bình Luận (0)
Comment