Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 78

Chương 78: “Em vui thì anh mới vui được.”

*

Ôn Tễ giống như một ấm nước, ban đầu lạnh ngắt, ngay cả thân ấm cũng lạnh theo.

Còn Trương Sơ Việt lại là người bật nắp ấm ra, một thanh củi còn chưa cháy hết, thân ấm đã sôi lên đến mức hú còi báo động, nước cũng sắp trào ra ngoài rồi.

Miệng ấm nhỏ nhả ra từng làn hơi nóng lượn lờ, Trương Sơ Việt bưng chiếc bình nước nóng anh mang theo, pha cho Ôn Tễ một ly trà gừng nóng.

Tiếng nước sôi trong ấm dần lắng xuống, chỉ còn lại tiếng th* d*c của Ôn Tễ, nhỏ nhẹ mà dai dẳng, nằm trên giường mềm mại như bông vải đầu xuân, gió khẽ thổi cũng vang lên khe khẽ.

“Uống ngụm nước đi.”

Ôn Tễ trợn mắt nhìn anh một cái, toàn thân mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào, chỉ còn ánh mắt là còn tinh thần, nhưng cái nhìn ấy lại là ánh mắt lấp lánh, là tình tứ nồng nàn, là dẫn dụ anh một lần nữa mạo phạm vượt cấp.

Ngón trỏ của Trương Sơ Việt móc qua cằm cô, đưa lên chạm vào môi cô.

Ôn Tễ đỏ mặt, theo phản xạ quay đầu đi, cúi thấp đầu xuống, mái tóc dài rũ xuống, nửa che nửa lộ, hai tay chống trước ngực.

Tầm mắt anh khẽ liếc vào trong, tựa như một nét mực mảnh mai khéo vẽ nên dáng người yêu kiều, trắng mịn như tuyết sánh cùng sương, vợ anh đúng là “hàng cực phẩm”.

“Em không uống thì đến lượt anh uống rồi.”

Nghe vậy, Ôn Tễ hừ khẽ một tiếng: “Thì uống đi.”

Trương Sơ Việt liền đặt ly nước xuống, một chân chống lên mép giường, cúi người đè lên vai cô.

Tim Ôn Tễ khẽ run lên, vừa nãy đã để anh được một lần rồi, giờ không thể để anh chiếm thêm lợi nữa, cô kéo chăn che lại, kêu lên: “Tắm đã!”

Ánh mắt Trương Sơ Việt rủ xuống nhìn cô: “Trong phòng tắm có bồn, chúng ta có thể cùng nhau.”

Ôn Tễ kéo chăn trùm lên tận đầu: “Anh còn tự nhận mình cẩn thận, chẳng lẽ không biết thế là mất vệ sinh à?”

“Có túi nylon ngăn cách.”

Anh nhẹ kéo tấm chăn trên đầu cô, để lộ khuôn mặt tròn trịa hồng hào đáng yêu.

Cúi đầu, lấy cằm cọ vào má cô, Ôn Tễ nhạy cảm co người lại, nghe anh khẽ nói: “Nóng thật.”

Câu này, lúc anh bước vào phòng cũng đã từng nói rồi.

Ôn Tễ chịu hết nổi, hét lên: “Trương Sơ Việt, anh lớn tướng rồi, có thể chín chắn một chút được không!”

Anh đứng thẳng dậy, nói: “Anh đi xả nước trong bồn tắm.”

“Không! Không được!”

Ôn Tễ hốt hoảng gọi anh lại: “Chúng ta tắm riêng! Anh tắm trước đi rồi ngủ, mấy ngày Tết này, em còn chưa được ngủ một giấc tử tế đâu.”

Ở nhà họ Trương, cô như con dâu nhỏ, không thể ngủ nướng, lại còn nhiều họ hàng thân thích, cô càng phải cố sức xã giao. Đã thế đêm qua còn đốt pháo, Trương Sơ Việt cũng nhân cơ hội đó mà… “phát pháo”.

Giận chết đi được.

Quan trọng là lần nào cô cũng bị anh quấn lấy đến cùng, cuối cùng vẫn bị anh chiếm lợi.

Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, Ôn Tễ bò dậy từ trên giường đi tìm váy, xấu hổ phát hiện nó bị vứt ngay ở lối đi từ cửa vào.

Khi nãy hai người vừa đi vừa cởi, như mãnh thú nguyên thủy vồ lấy con mồi, Ôn Tễ bị anh đè ra mà hôn đến loạn.

Điện thoại đã sạc đầy, vali cũng mở ra, Ôn Tễ định tìm đồ ngủ cho Trương Sơ Việt, ai ngờ phát hiện trong đó chẳng có bộ nào của anh, lúc này mới nhớ ra mấy ngày nay anh toàn quấn khăn tắm cho xong chuyện.

Ôn Tễ đưa tay che mặt, bộ đồ ngủ cô mua cho anh là có chuẩn bị mà lại thành ra chẳng có chuẩn bị.

Cô cầm ly nước anh đun, nhấp một ngụm rồi uống cạn, Trương Sơ Việt cũng vừa từ phòng tắm đi ra.

Ôn Tễ cau mày: “Sao tắm nhanh thế?”

Anh giơ tay lau tóc, thắt lưng vẫn quấn khăn tắm một cách lịch sự, mặc kệ từng giọt nước tí tách lăn xuống, nói: “Chỗ đó anh tắm hai lần rồi.”

Ôn Tễ: “……”

Cô vội vã ôm váy ngủ đi vào phòng tắm, chân vừa đặt lên ngưỡng cửa, như chợt nhớ ra điều gì, nói vọng lại: “Vậy sau này đều phải thế mới được vào!”

Chưa kịp để Trương Sơ Việt quay lại, cửa phòng tắm đã “rầm” một tiếng đóng sập lại.

Khăn lau tóc trên tay anh khựng lại, anh khẽ nói: “Vừa nãy lúc vào phòng tắm, anh có rửa đấy.”

Lúc Ôn Tễ quấn tóc bước ra, Trương Sơ Việt đã ngồi trước bàn gần tivi cầm sẵn máy sấy tóc, mái tóc anh lúc nãy còn ướt giờ đã được sấy khô gọn gàng.

Tóc anh cắt ngắn, sấy chẳng mất bao lâu, chỉ có tóc của Ôn Tễ vừa dài vừa dày, Trương Sơ Việt tháo khăn trùm đầu của cô, tay tự nhiên luồn vào chân tóc, vừa sấy vừa xoa nhẹ.

Anh dùng tay che phần da đầu của cô, cô hơi cảm thấy nóng, chưa kịp mở miệng, máy sấy đã được anh kéo ra xa một chút, Ôn Tễ thoải mái nheo mắt lại.

“Ngồi lên ghế đi.”

Câu này là Trương Sơ Việt nói, rõ ràng người mỏi tay cầm máy sấy là anh, vậy mà vẫn bảo cô ngồi.

Ôn Tễ ngồi xuống, hai chân co lại đặt lên ghế Windsor, hơi nóng từ máy sấy khiến cô buồn ngủ, đầu nghiêng sang một bên, lập tức có một bàn tay lớn đỡ lấy, anh hỏi: “Buồn ngủ thật à?”

Cô cố gắng mở mắt lên: “Không thì tại sao em lại……”

Câu sau còn chưa nói xong, Trương Sơ Việt đã hiểu ngay, nói: “Vậy là không phải không muốn làm với anh, anh hiểu rồi.”

Ôn Tễ quay đầu nói: “Sao anh… dạo này không giống trước kia vậy.”

Máy sấy tóc làm mặt cô nóng bừng, Trương Sơ Việt xoay tay lại, chuyển sang sấy từ sau gáy ngược lên, nói: “Trước kia anh thuần khiết, cũng đâu có như vậy.”

Ôn Tễ bật cười thành tiếng.

Giờ thì tất cả là do anh dạy hư cô cả.

Trương Sơ Việt đưa tay xoa nhẹ phần chân tóc của cô, nói: “Xong rồi.”

Rút phích cắm ra, anh ôm cô vào lòng. Ôn Tễ tắm xong lại càng mệt hơn, hai tay khoác hờ trong lòng anh, lầm bầm: “Anh sấy tóc cho con gái giỏi thế.”

“Anh từng tự sấy tóc, biết cách phải sấy thế nào, em đừng có vô cớ bôi nhọ người ta.”

Câu nói của Trương Sơ Việt lại mang theo vẻ nghiêm túc thường ngày, khiến Ôn Tễ không nhịn được cong môi cười, nhắm mắt nói: “Vậy cảm ơn anh đã hầu hạ em hôm nay nhé.”

Trương Sơ Việt đặt cô nằm ngay ngắn trong chăn, hai tay chống bên gối cô, ngón tay khẽ gạt những sợi tóc rũ trên má cô, dịu giọng nhắc: “Còn có dịch vụ massage nữa đấy, trọn gói luôn.”

Ôn Tễ khẽ cắn ngón trỏ đặt trước môi, lười biếng nhìn anh: “Mai em quay lại dùng.”

Trương Sơ Việt khẽ cười, nằm xuống bên cạnh cô, tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ tỏa ánh vàng ấm áp. Anh nâng mặt cô lên, nhìn thật kỹ, nghĩ về những ngày vừa qua, cảm giác thư thái khó gọi thành tên từ từ lan tỏa khắp người.

“A Tễ, nghe nói phụ nữ thường mềm lòng.”

Ôn Tễ khẽ “ừm” một tiếng, rõ ràng sắp ngủ rồi mà vẫn muốn đáp lại anh: “Em thì cứng lòng.”

“Thế à?”

Bàn tay anh nhẹ nhàng trượt xuống, điểm một cái, giọng nói rơi xuống dịu dàng như màn đêm: “Nhưng anh xoa vào thì lại mềm lắm.”

Đoạn đường từ Nam Thành về Bắc Thành thênh thang, mùng Hai Tết, hành trình quay lại công việc vẫn chưa bắt đầu.

Ôn Tễ ngủ một mạch đến tận một giờ chiều, Trương Sơ Việt cũng không gọi cô dậy, dậy lúc nào thì đi lúc ấy. Bây giờ dọc đường toàn là cảnh chiều tà, Ôn Tễ đặt hai tay lên bệ cửa sổ, liền bị Trương Sơ Việt nhắc một câu: “Ngồi ngay ngắn vào.”

Ôn Tễ chỉ tay về phía chân trời, hào hứng reo lên: “Trương Sơ Việt, đẹp quá đi!”

Anh một tay nắm vô lăng, một tay ấn vai trái cô ngồi lại cho ngay, khẽ “ừ” một tiếng: “Anh biết anh đẹp mà.”

Ôn Tễ ngẩn ra, cô không kịp phản ứng, rồi trừng mắt nhìn anh.

“Buổi tối mình sẽ nghỉ lại ở thành phố phía trước, chỗ đó có vài món ăn truyền thống khá ngon, anh dẫn em đi ăn thử.”

Ôn Tễ nhăn mũi lại, trông vừa như chú chuột túi đang ngửi mùi đồ ăn, vừa như đang chế giễu sự tự luyến “anh biết anh đẹp” khi nãy của anh, nói: “Nếu sáng nay anh chịu gọi em dậy thì giờ chắc mình đã sắp về đến nơi rồi. Anh xem, còn tốn thêm tiền ngủ khách sạn nữa.”

Trương Sơ Việt điềm nhiên nói: “Tối qua em bảo mấy hôm nay chưa được ngủ ngon, tất nhiên anh phải để em ngủ đủ. Em vui thì anh mới vui được.”

Ôn Tễ khoanh tay trước ngực nhìn anh: “Sao anh làm được cái kiểu mặt không đỏ chút nào thế?”

“Em đỏ mặt rồi thì anh không cần đỏ nữa. Là người trêu chọc người khác, sao lại là bên đó bối rối trước?”

Ôn Tễ hạ thấp hàng lông mày, nửa nheo mắt nói: “Vậy nếu tối nay em không để anh vui thì sao?”

Trương Sơ Việt nhíu mày nhìn cô một thoáng: “Tối qua em nói hôm nay sẽ tiếp tục dịch vụ massage. Vợ anh là người giữ lời.”

Ôn Tễ khẽ “a” một tiếng rồi quay đầu nhìn lên trời, không thèm để ý tới anh nữa.

Đến khi xe dừng trước một quán ăn ven đường, Ôn Tễ vừa kéo cửa xe, mùi thức ăn bốc hơi nghi ngút đã lan vào mũi cô.

Cái mũi nhỏ đi theo mùi hương, vừa định bước vào quán, tay đã bị Trương Sơ Việt nắm lấy: “Ngồi bên trong đi, ngoài này có người hút thuốc.”

Ôn Tễ nói: “Thì em đang định vào đây mà.”

Nói rồi, như chợt nhận ra điều gì, mắt cô nheo lại, sau đó trêu anh: “Muốn nắm tay thì cứ nói thẳng ra đi, viện cớ làm gì.”

Trương Sơ Việt da ngăm, mặt không dễ đỏ, bị cô trêu mà vẫn ung dung như thường.

Ôn Tễ bĩu môi, lần nào cũng lép vế, đúng là không cam tâm.

Lúc gọi món, Trương Sơ Việt để cô chọn trước. Ôn Tễ cúi đầu hỏi nhỏ: “Anh từng đến đây rồi à?”

Trương Sơ Việt “ừm” một tiếng: “Ở đây có món trai hấp ngon lắm, thịt rất đầy.”

Ôn Tễ chống má, liếc qua thực đơn, hỏi: “Thế còn ốc hương muối và cua hoa muối thì sao?”

Trương Sơ Việt chẳng cần nhìn menu, đáp luôn: “Phiền lắm, chưa từng ăn.”

Ôn Tễ “ồ” một tiếng, anh đang ngồi cạnh cô, khi nói chuyện ánh mắt khẽ liếc sang cô, cô liền ghé sát tai anh, khẽ nói: “Thì ra vẫn còn món chồng em chưa từng ăn nha.”

Ánh mắt Trương Sơ Việt tối đi, lập tức quay sang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt chạm nhau, tai anh chẳng hề đỏ chút nào, mà còn hỏi lại: “Không muốn ăn cơm nữa à?”

À há, đúng là nơi đông người thì anh ta mới chịu giữ thể diện.

Ôn Tễ gọi vài món, bảo ông chủ ghi lại, rồi chống cằm nhìn quanh quán, hỏi: “Anh ăn ở đây là lần đi từ Nam Thành về Bắc Thành à?”

“Không, là hồi trước đi làm có ghé qua.”

Ôn Tễ quay đầu nhìn anh: “Đi với ai thế?”

Trương Sơ Việt khẽ nâng mí mắt, nhìn cô đầy ẩn ý: “Mấy món khác anh còn chưa từng gọi, em đoán xem anh đi bao nhiêu người?”

Ôn Tễ hai tay ôm ly trà nóng, nói: “Giờ có em đi cùng rồi thì gọi thêm vài món ăn thử. Vui không?”

Trương Sơ Việt khẽ gật đầu, vừa định mở miệng, lại như chợt nghĩ đến gì đó, giọng trầm vang lên bên tai cô: “Niềm vui của anh không nằm ở đây.”

Đừng dụ anh bằng mấy thứ này.

Ôn Tễ phát hiện tâm tư của Trương Sơ Việt đúng là nhiều không đếm xuể.

Lúc ăn, cô cố tình bóc một miếng thịt cua cho anh, thế mà anh lại nói: “Để anh bóc cho em, đừng bận rộn cả buổi rồi ăn chẳng được bao nhiêu.”

Ôn Tễ cảm thấy Trương Sơ Việt đúng là mình đồng da sắt — không đúng, bản thân anh ta chính là vũ khí, từ bao giờ từng thấy anh ngượng ngùng đỏ mặt?

Ngay cả trên giường, người bị thiêu đốt cũng là cô, nét mặt anh chỉ có chút thay đổi khi kích động, còn lại thì hoàn toàn kiểm soát được tâm trạng của cô.

Ôn Tễ nghĩ mình đúng là mềm lòng thật, anh vừa trêu một chút là cô mất hết phòng bị.

Nhưng mà, dù sao cũng là lần đầu kết hôn, lại chẳng có kinh nghiệm gì với đàn ông cả.

Ăn xong, hai người cùng đi ra ngoài, Ôn Tễ ngẩng đầu liền thấy ở phía xa có một đoạn lan can có thể nhìn ra biển, cô nói: “Mình đi dạo chỗ kia một lát nhé?”

Người đàn ông rõ ràng còn do dự: “Lạnh lắm.”

Ôn Tễ chống nạnh: “Người ta yêu nhau đều sẽ dạo biển như thế cả đấy.”

Trương Sơ Việt nhìn cô thật sâu, Ôn Tễ trong lòng còn nghĩ: Người ta yêu nhau thì còn biết đỏ mặt nữa cơ, đối diện với người mình thích phải biết ngượng một chút chứ.

Ít nhất cô là như vậy.

Trương Sơ Việt lấy từ trong xe ra một chiếc khăn quàng cổ — là chiếc cô đan tặng anh.

Giờ lại được anh quàng lên cổ cô. Phải rồi, lúc anh nhận khăn cũng chẳng hề vui mừng, còn bảo là “một cục len”!

Ôn Tễ hít một hơi, bước về phía bờ biển.

Mặt trời đã lặn sau núi, ngọn hải đăng nơi xa bừng sáng. Ôn Tễ bỗng thấy kỳ lạ: “Lúc mình về từ Nam Thành hình như không đi qua nơi có phong cảnh thế này?”

Anh nhét tay cô vào túi áo khoác của mình, giọng nói vang lên trong đêm phủ một tầng sương mỏng, in lên hàng lông mày và đôi mắt sâu thẳm kia: “Ừ, anh đi đường vòng.”

Chả trách!

Ôn Tễ nói: “Bị anh bán rồi em cũng không biết! Anh không thấy mệt à!”

Trương Sơ Việt cười, hiếm khi vai anh buông lỏng, tay giơ lên chỉnh lại khăn cho cô, nói: “Mình vừa ngồi xe vừa ngắm cảnh, chẳng phải rất hay sao?”

Anh vừa dứt lời, đầu ngón tay Ôn Tễ bỗng siết chặt, hai má đỏ ửng lên trong chiếc khăn ấm áp: “Anh… anh phải biết ngượng trước thì em mới chịu làm với anh.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Vợ ơi, anh không có ý đó mà… (ngượng quá.jpg)

Bình Luận (0)
Comment