Chương 79: Bánh ông xã tại sao lại gọi là bánh ông xã?
*
Gió biển mang theo hơi lạnh mằn mặn lướt qua khuôn mặt, những sợi tóc lòa xòa trước mắt Ôn Tễ được đầu ngón tay của Trương Sơ Việt nhẹ nhàng vén ra sau tai.
Bàn tay lớn tiếp tục trượt xuống, đỡ lấy gáy cô, anh cúi đầu định hôn xuống, Ôn Tễ bỗng mở to mắt, nói: “Đang ở ngoài mà!”
“Không có ai cả.”
Quả thật, một đêm lạnh như thế này, chẳng ai chạy ra bờ biển đón gió, chỉ có Ôn Tễ nổi hứng, và Trương Sơ Việt bằng lòng đi cùng cô.
Nụ hôn của anh rất nhẹ, giống như là đang m*n tr*n. Ôn Tễ hơi lùi lại một chút, anh liền đuổi theo, như thể rất thích thú với trò rượt đuổi này, bóng của anh tiếp tục hòa vào cái bóng nghiêng nghiêng của cô in trên mặt đất.
Ôn Tễ khẽ “này” một tiếng, cô thì thầm: “Anh bây giờ đúng là đang cố chứng minh mình hết biết ngượng rồi đấy.”
Trương Sơ Việt đưa tay ôm lấy đầu cô, người cao đúng là có lợi, chỉ một cái đã kéo cô vào lòng.
“Hồi bé anh không thích chơi búp bê, giờ mới thấy là phải xem búp bê trông như nào nữa.”
Vừa nói, Trương Sơ Việt vừa xoa đầu cô. Ôn Tễ cảm thấy cái kiểu dính lấy người của anh chua lè đến mức khó chịu, vội vàng rút khỏi lòng anh, vuốt lại tóc rồi nói: “Anh bây giờ đúng là kiểu bạn trai khiến người ta vừa thấy đã muốn ném chai nước vào ấy.”
“Giờ thì em biết vì sao trước kia anh nhìn người ta yêu nhau lại thấy chua trong lòng đến thế rồi chứ?”
Ôn Tễ: “……”
Trương Sơ Việt nói như điều hiển nhiên: “Bây giờ anh có bà xã rồi, đòi bù lại còn gấp đôi không hợp lý sao?”
Ôn Tễ đột nhiên thấy cũng có lý thật.
Trương Sơ Việt chìa tay ra nắm lấy tay cô, còn rất lễ phép hỏi: “Muốn đi dạo tiếp nữa không?”
Ôn Tễ “ừ” một tiếng, không đi dạo nữa thì phải quay về khách sạn.
Cô hỏi: “Thế hồi trước anh thấy chua lòng kiểu gì?”
Hai người đi về phía con phố nhỏ sáng đèn lấp lánh, Ôn Tễ nhìn thấy một quầy b*n n**c hoa quả và đồ ngọt, liền bước nhanh tới, ăn cơm xong uống một cốc nước trái cây tiêu thực là chuyện bình thường, thêm một phần đồ ngọt nữa thì coi như đủ quy trình.
Trương Sơ Việt thấy cô đang gọi nước trái cây thì im lặng, đợi cô nói chuyện với nhân viên xong rồi quay sang nhìn anh, lúc ấy mới tiếp tục: “Trước đây khi anh còn trong quân đội, có lần làm nhiệm vụ, một chiến hữu bị thương ở thắt lưng, bên trong phải đóng một cái đinh cố định vào xương.”
Nghe đến đó, đồng tử Ôn Tễ chấn động, miệng há hốc, kinh hãi nói: “Nguy hiểm vậy sao! Anh không sao chứ!”
Trương Sơ Việt khẽ lắc đầu, Ôn Tễ cắn môi, cô đoán ra được: “Thế thì vợ anh ấy đến chăm là đúng rồi, sao anh lại thấy người ta khoe ân ái chứ, mà chiến hữu của anh chắc cũng đâu cố ý.”
Đúng lúc này nước trái cây được mang ra, không có nhiều khách, cũng chẳng phải xếp hàng, Ôn Tễ cầm lấy rồi hỏi anh: “Phải rồi, anh không gọi à?”
“Lát nữa em uống thừa thì cho anh.”
Ôn Tễ lập tức che đồ ăn: “Em không bao giờ để thừa đâu.”
Vừa nói vừa cắm ống hút, uống “rột rột” vài ngụm liền, mát lạnh tận ruột gan, giải ngấy cực kỳ. Vừa uống được mấy miếng, đã nghe thấy Trương Sơ Việt kể tiếp: “Sau đó vợ anh ấy đưa anh ấy đi tái khám, bác sĩ nói cái đinh gắn vào thắt lưng bị gãy rồi.”
Đồng tử Ôn Tễ lập tức trợn to, đờ đẫn nhìn Trương Sơ Việt, người đàn ông bình thản bổ sung một câu: “Chính là trong khoảng thời gian vợ anh ấy chăm anh ấy thì nó gãy.”
“Phụt!”
Vài giọt nước trái cây trượt theo khóe môi, Ôn Tễ gọi là sữa dâu, giờ đây nơi khóe môi vừa trắng vừa hồng, Trương Sơ Việt khẽ thở dài: “Nhìn kìa, lại phải để anh xử lý rồi.”
Vừa nói vừa khẽ nhấc cằm cô lên, cúi đầu men theo đường cong nơi viền môi, đầu lưỡi nhẹ hất lên.
Ôn Tễ bị anh chọc cho ngứa muốn chết.
Cô giơ tay đập mạnh vào ngực anh một cái, đúng lúc này hai người vừa đi tới miệng một con hẻm tối, xung quanh không có ai, nhưng cũng đủ để cô vì nụ hôn bất ngờ ấy mà tim đập loạn cả lên.
Ôn Tễ vội vàng chỉnh lại tư thế, nói với anh: “Cái, cái kiểu ân ái của họ đúng là hơi dữ thật, nhưng, nhưng anh tuyệt đối đừng học theo đấy!”
Trương Sơ Việt “ừ” một tiếng, như thể chỉ là tiện miệng nhắc đến chuyện đó. Ôn Tễ vẫn còn bàng hoàng thì anh đã nhìn quanh bốn phía, lên tiếng: “Không phải nói muốn ăn đồ ngọt sao? Bên kia có một quán.”
Anh chọc nhẹ vào vai cô, Ôn Tễ nhìn theo hướng anh chỉ, thì thấy đó là một tiệm bánh lâu năm, phía trước tủ kính chất đầy các loại bánh trái đủ kiểu, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên những món bánh trông thơm ngon bắt mắt.
Trong lúc Ôn Tễ đang chọn bánh, Trương Sơ Việt lấy điện thoại ra, nhanh chóng gõ từ khóa tìm kiếm——
[Biểu hiện cụ thể của sự ngại ngùng]
“Trương Sơ Việt! Anh có muốn chọn thêm cái gì nữa không?”
Anh lập tức nhướng mày, cất nhanh điện thoại vào túi, nói: “Em mua gì thế?”
Cô chỉ vào mấy món trên đĩa, nói: “Một cái tiramisu chocolate, một bánh ông xã, một bánh bà xã.”
Nói đến cuối câu, ánh mắt Ôn Tễ khẽ liếc trộm anh một cái.
Trương Sơ Việt vẻ mặt vẫn thản nhiên: “Thế thì tính tiền đi, anh không thích đồ ngọt.”
Cô thừa biết, lát nữa cái bánh bà xã chẳng phải cũng vào bụng anh sao?
Ôn Tễ rõ ràng hiểu nhưng vẫn giả vờ ngây ngô, chạy đi thanh toán.
Trương Sơ Việt trong đầu đang nghĩ chuyện khác, mặt đỏ là phản ứng sinh lý, không che giấu được, nhưng những ngôn ngữ cơ thể khác thì lại không rõ ràng bằng.
Ngại ngùng thật sự là chuyện quá khó.
Sau khi gói đồ xong, Trương Sơ Việt nói: “Về khách sạn rồi ăn từ từ đi, bên ngoài lạnh, đừng có một miếng bánh một miếng gió.”
Ôn Tễ bị câu nói ấy của anh chọc cho bật cười, cô lắc lắc cốc nước trong tay nói: “Về rồi anh cũng chẳng làm được gì đâu.”
Trương Sơ Việt bình thản nhìn về phía trước: “Anh biết. Anh chỉ là một linh hồn đang quan tâm một linh hồn khác, không liên quan đến thể xác.”
Mặt Ôn Tễ lập tức nóng bừng, đỏ như củ khoai nướng bên lề đường.
Về đến khách sạn, Ôn Tễ đặt tất cả đồ ngọt lên bàn, cốc nước trong tay đã bị cô uống từng ngụm to nhỏ suốt dọc đường, giờ đây no đến mức còn muốn ợ hơi.
Nhưng cô không thể ợ trước mặt Trương Sơ Việt được, bèn nói: “Em no quá, đi tắm trước rồi ăn tiếp.”
Người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, nghe vậy chỉ “ừ” một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.
Ôn Tễ vơ lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm, kỳ cọ hết cái này đến cái kia, ngay cả áo ngực nhỏ và q**n l*t nhỏ cũng giặt sạch sẽ, phơi lên dây treo đồ kéo ra từ bồn tắm.
Đến lúc ra ngoài mới chợt nhớ trên bàn vẫn còn đồ ngọt chưa ăn, mà răng thì đã đánh xong rồi.
Cô lại hỏi: “Anh thật sự không ăn à?”
“Ừ.”
Người đàn ông đưa tay xoa xoa sau gáy, cuối cùng cũng buông điện thoại xuống, đặt lên đầu giường sạc pin.
Ôn Tễ một mình đối diện với ba món bánh ngọt, nhìn thì nhỏ, nhưng ăn xong cũng thấy hơi quá sức.
Cô xúc từng muỗng một, đến khi còn lại một cái bánh thì Trương Sơ Việt bước ra.
Cô giơ tay vẫy anh lại.
Trương Sơ Việt dùng mu bàn tay che mặt, chắc máy sấy tóc vừa đủ nóng, máy sưởi đã bật hơn một tiếng rồi, mặt anh đỏ bừng vì hơi ấm.
Ôn Tễ chưa đợi anh lại gần đã giơ chiếc bánh ông xã trong tay lên, phần mép bị cắn thành hình trăng khuyết, phấn khích nói: “Em cuối cùng cũng biết vì sao gọi là bánh ông xã rồi!”
Chiếc khăn trên đầu Trương Sơ Việt che nửa mặt, ánh sáng mờ hắt lên những đường nét xương cốt khiến anh trông như một pho tượng điêu khắc.
Ôn Tễ ngồi đó ngẩng đầu nhìn anh, anh phối hợp hỏi: “Vì sao?”
Cô nheo mắt, một tia tinh nghịch lấp lánh dưới hàng mi đen nhánh: “Anh ăn một miếng là biết ngay.”
Trương Sơ Việt nhướng mày.
Ôn Tễ lại đưa chiếc bánh về phía miệng anh: “Chỗ này em chưa cắn, anh cắn chỗ này đi.”
Trương Sơ Việt thấy cô nhất quyết phân chia rạch ròi như vậy, liền cố ý cắn đúng chỗ vết răng hình lưỡi liềm mà cô đã ăn, trực tiếp ngậm luôn cái bánh từ tay cô.
Ôn Tễ vui vẻ đứng bật dậy, còn đưa cho anh một cốc nước ấm.
Cô biết món này vừa ngọt vừa ngậy.
Nhưng mà——
“Có phải rất ngọt không anh?”
Trương Sơ Việt ừng ực uống hai ngụm nước, khẽ “ừ” một tiếng, bỗng nhiên như ngộ ra ẩn ý trong câu nói của cô.
Ôn Tễ nghiêm túc nói: “Bởi vì chồng thì ngọt mà, nên bánh ông xã mới ngọt như vậy đó.”
Giờ thì Trương Sơ Việt đã giúp cô xử lý sạch đống đồ ngọt, Ôn Tễ mừng đến phát điên, lời khen cũng buột miệng nói ra không kịp nghĩ.
Nào ngờ Trương Sơ Việt lại ngây người nhìn cô.
Tay nắm chặt khăn lau tóc, đầu hơi cúi xuống, môi mím lại, ánh mắt lảng sang hướng khác, cô nói mà anh chẳng đáp lời, cũng chẳng nhìn cô.
“Trương Sơ Việt, anh…”
Đến khi ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, Trương Sơ Việt liền rúc đầu vào hõm cổ cô, cằm tựa lên vai cô, người đàn ông cao lớn thế mà lúc này lại cúi người, má áp sát vào vành tai cô.
Tim Ôn Tễ bỗng đập thình một cái, cô quay đầu lại: “Trương Sơ Việt, sao mặt anh nóng thế!”
Cô định đẩy đầu anh ra thì anh lại ôm chặt cô hơn, áp gương mặt nóng hừng hực cọ vào vành tai cô, khiến Ôn Tễ vừa ngứa vừa căng thẳng, buột miệng nói: “Để em sờ trán anh xem, có phải sốt rồi không?”
Động tác dụi mặt của Trương Sơ Việt khựng lại, chậm rãi hiện lên vẻ nghi hoặc.
Ôn Tễ nhân lúc anh khựng lại liền vội vàng đưa tay sờ trán anh, Trương Sơ Việt cúi đầu, trông như một con gấu to tướng, ánh mắt Ôn Tễ lướt nhanh qua ngực anh.
“Không biết khách sạn có nhiệt kế không, để đo thử xem.”
Trương Sơ Việt hai tay siết lấy đôi vai mảnh mai của cô, giọng khàn khàn: “Không cần.”
“Nhưng mà mặt anh đỏ quá!”
Vừa dứt lời, Trương Sơ Việt đã không nhịn nổi nữa: “Anh nói là không cần nhiệt kế của khách sạn, anh có.”
“Anh có á? Ở đâu?”
Ôn Tễ không ngờ Trương Sơ Việt đến cả mấy món đồ y tế này cũng chuẩn bị rồi, nào ngờ anh vẫn nhìn chằm chằm cô, không có ý định đi lấy nhiệt kế.
Anh tiến lại gần cô, hơi thở nóng rực phả đến: “Ôn Tễ, anh thò vào trong đo cho em, chẳng phải biết ngay sao?”
Nhiệt kế, đo nhiệt độ… đo Ôn Tễ?
Ngay khoảnh khắc Ôn Tễ kịp hiểu ra thì cả người đã bị một thân hình cao lớn đè xuống giường, cô như con cá nhỏ đang chết chìm vùng vẫy ngoi lên mặt nước, thoắt cái lại bị một dòng nước mạnh cuốn ngược trở lại.
Đầu ngón tay cào mạnh qua những múi cơ lưng rắn chắc của anh, hơi thở đứt quãng như bọt nước trào lên từng nhịp: “Anh đâu phải bị sốt, anh là… đ*ng d*c thì có.”
*
Chuyến xe từ Nam Thành về Bắc Thành, Trương Sơ Việt cứng rắn đi mất gấp đôi thời gian.
Ôn Tễ vừa lên xe đã chuẩn bị ngủ.
Trước khi ngủ còn hăm dọa Trương Sơ Việt: “Tối nay mà còn chưa về đến Bắc Thành thì eo em cũng sắp gãy mất rồi.”
Trương Sơ Việt tay đặt trên vô lăng: “Sao mà nghiêm trọng thế, người ta gãy cả đinh vít mà eo còn chẳng gãy.”
Ôn Tễ tức tối mắng: “Em nói là ngồi xe, ngồi xe cơ mà!”
Trương Sơ Việt chẳng có vẻ gì là nhận sai, bỗng nhiên như trông thấy gì đó, quay sang hỏi cô: “Kia có tiệm thuốc, có cần mua nhiệt kế không?”
Ký ức đêm qua lại ập đến, cơn buồn ngủ lập tức bị anh chọc cho bay mất, Ôn Tễ bật dậy: “Mua gì chứ, em thấy anh long tinh hổ mãnh, chẳng giống người bệnh tí nào!”
“Thật à?”
Anh lại liếc nhìn tiệm thuốc một cái, như tự nói với mình: “Tối qua anh đo, em còn nói nóng muốn chết nữa kìa.”
Ôn Tễ giơ tay lấy khăn choàng bịt kín mặt.
Về đến Bắc Thành đã là sáu giờ tối.
Sáng nay Ôn Tễ tỉnh dậy như thể chỉ còn thoi thóp một hơi tiên khí, vừa mở mắt đã thấy Trương Sơ Việt đang chuẩn bị “tập thể dục buổi sáng”, cô lập tức hất chăn ra nói: “Tinh lực nhiều như vậy thì xuất phát sớm đi.”
Người đàn ông vừa định chống tay làm động tác hít đất trên người cô liền hiện rõ vẻ khó xử.
Ôn Tễ nói: “Anh mà còn như vậy nữa thì em không ăn bánh ông xã đâu, nó hết ngọt rồi.”
Trương Sơ Việt bị cô chọc cười, thở dài một hơi, nói: “Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay.”
Câu nói này rõ ràng mang theo ý hối hận, Ôn Tễ bò dậy từ trên giường, giải thích: “Khách sạn dù sao cũng không thoải mái bằng ở nhà…”
Tuy Trương Sơ Việt tính cách thẳng thắn, nhưng đôi khi cũng biết nghe lời, miễn là cô đủ kiên nhẫn.
Hai người vừa xuống xe đã xách theo mấy món quà đặc sản từ Nam Thành lên nhà, Ôn Tễ chỉ mang theo một chiếc túi, bên trong đựng toàn là đồ quý giá như ngọc phỉ thúy, giá trị còn đắt hơn gấp mấy lần đống túi to túi nhỏ mà Trương Sơ Việt đang cầm.
Thế nhưng đèn cầu thang vừa sáng lên, Ôn Tễ đã bị một cái bóng đổ ngồi sụp trước cửa làm cho giật mình.
“Hứa Hoàn Vũ?”
Ôn Tễ nép vào sau lưng Trương Sơ Việt, thò đầu ra từ cánh tay anh, vừa đúng lúc nghe thấy giọng Trương Sơ Việt vang lên, cái đầu đang cúi gục ấy từ từ ngẩng lên, cùng lúc đó, đôi mắt đỏ hoe vì khóc cũng dần hiện rõ.
“Anh Sơ Việt…”
Giọng của Hứa Hoàn Vũ cất lên, khàn khàn đầy bi thương, Ôn Tễ nhìn thấy anh ta bặm môi như một đứa trẻ sắp khóc, trong lòng lập tức mềm nhũn, bèn lấy khăn giấy từ trong túi ra định đưa cho.
Thế nhưng vừa định ngồi xuống, Trương Sơ Việt đã giật lấy khăn giấy trong tay cô rồi đưa sang.
“Sao thế? Tết nhất mà ngồi ngay cửa nhà tôi, điện thoại cũng không gọi.”
Vừa dứt lời, Trương Sơ Việt đã thấy Ôn Tễ ngồi xổm đối diện với Hứa Hoàn Vũ, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào anh ta.
Hứa Hoàn Vũ mặc áo khoác len đen, lúc ngồi chân dài chiếm gần nửa hành lang, nhưng giọng lại nghẹn ngào như sắp khóc: “Anh Sơ Việt… tôi khó chịu quá…”
Vừa nói vừa đưa tay xoa ngực, Ôn Tễ mím môi, căng thẳng nói: “Đừng khóc nữa, anh nói rõ xem có chuyện gì nào?”
Vừa định đưa tay ra đỡ Hứa Hoàn Vũ thì một bàn tay lớn đã ngăn cô lại.
Trương Sơ Việt cúi người, ghé vào tai cô khẽ nói: “Cậu ta uống rượu rồi, em lại gần làm gì?”
Ôn Tễ ngạc nhiên, thì thầm vào tai anh: “Từ bé đến giờ, em chưa từng thấy con trai khóc bao giờ…”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Việt: Chết tiệt, thế này thì tôi biết diễn thế nào đây.