Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 80

Chương 80: “Cởi thêm cái nữa là tôi ném cậu ra ngoài cho chó gặm.”

*

Trương Sơ Việt xách Hứa Hoàn Vũ đang đắm chìm trong nỗi buồn và sự tự thương xót vào trong nhà.

Ôn Tễ vừa mở cửa, ngẩng đầu đã thấy Trương Sơ Việt dùng tay phải nắm chặt cổ áo của Hứa Hoàn Vũ, kéo lê anh ta như kéo một con chó nhỏ. Ôn Tễ muốn bật cười, nhưng vừa thấy mấy chai rượu trên nền đất liền vội vàng lên tiếng: “Đừng như thế, cẩn thận anh ấy nôn đấy.”

“Thế nào, còn phải bế ngang nữa à?”

Trương Sơ Việt tỏ vẻ chán ghét, quẳng Hứa Hoàn Vũ lên ghế sofa, vừa hay nghe thấy đối phương lầm bầm một câu: “Bế công chúa… anh cho em một cái bế công chúa ~”

Trương Sơ Việt phủi tay, vỗ bụi, trong khi đó Ôn Tễ khom lưng kéo mấy túi ở cửa vào, toàn là đặc sản quê mà bà nội và bà ngoại chuẩn bị.

Đột nhiên, một cái bóng phủ xuống bên cạnh, túi trong tay bị Trương Sơ Việt móc lấy. Anh nói: “Ra ngoài mang mấy chai rượu vào đi, kẻo lát nữa có người đá trúng lại vỡ.”

Ôn Tễ nghe xong lập tức chạy bước nhỏ ra ngoài, lúc quay về đã xách mỗi tay một chai.

Cô bực bội nói: “Anh ấy cứ nằm ngủ trước cửa nhà mình như thế, cẩn thận bị người ta bắt đi mất đấy.”

“Người nào mà bắt được cậu ta? Anh thấy hàng xóm chắc đang tưởng chúng ta là lũ nghiện rượu thì có.”

Ôn Tễ nhìn về phía Hứa Hoàn Vũ lúc này đang nằm ngả trên sofa: “Anh ấy đẹp trai thế kia, không chừng thật sự bị ai đó nhặt mất, nhất là mấy kẻ b**n th**.”

Trương Sơ Việt cau mày, lập tức đá Hứa Hoàn Vũ một cú, giọng trầm xuống: “Cậu có biết đây là nhà ai không mà cứ thế xông vào?”

“Bế công chúa… hu hu hu hu… công chúa nhỏ của tôi biến mất rồi…”

Kẻ say rượu đầu óc mơ hồ, Ôn Tễ ghé lại gần nói: “Anh, cởi áo ra.”

Lời vừa thốt ra, Trương Sơ Việt liền nhíu mày nhìn cô, nhưng chỉ chớp mắt sau, chàng thanh niên nằm trên sofa đã bắt đầu cởi chiếc áo khoác nồng nặc mùi rượu của mình, tay vẫn không ngừng…

Ôn Tễ thầm nghĩ, xong rồi, anh ấy bị người ta “nhặt” mất cũng chẳng biết mình chịu thiệt.

“Hứa Hoàn Vũ, cậu mà còn cởi thêm cái nữa là tôi ném cậu ra ngoài cho chó gặm.”

Trương Sơ Việt vừa quát anh ta một câu, vừa kéo Ôn Tễ ra sau lưng mình: “Cậu gọi điện cho người nhà cậu đến đón, Tết còn chưa qua mà cậu đã biến mình thành ra thế này.”

Nghe vậy, Ôn Tễ xoay người vào bếp nấu nước, định pha cho Hứa Hoàn Vũ một ly trà nóng giải rượu. Nhưng khi nước đã sôi, cô chỉ tìm thấy trà tùng nhung trên kệ, quay đầu lắc lắc gói trà hỏi Trương Sơ Việt: “Cái này pha cho anh ấy uống được không?”

Trương Sơ Việt tiện tay ném áo khoác phủ lên người Hứa Hoàn Vũ, rồi quay lại nhìn cô: “Em muốn đầu độc cậu ta à?”

Ôn Tễ: “…”

Nhà đã mấy ngày chưa dọn, bàn ghế cũng phủ đầy bụi. Lúc này Trương Sơ Việt bật máy sưởi, bắt đầu cởi áo khoác.

Ôn Tễ vội ngăn lại: “Đừng, máy sưởi còn chưa nóng, anh cứ mặc tạm đã.”

Anh liếc cô một cái, ánh mắt không rõ là vui hay giận, rồi lại khoác áo vào, nói: “Em đừng để ý đến cậu ta, lo việc của mình đi.”

Vừa nói, anh vừa rót một cốc nước nóng rồi đi về phía Hứa Hoàn Vũ đang nằm trong phòng khách.

Còn Ôn Tễ thì loay hoay phân loại mấy món đặc sản quê mang về cho vào tủ lạnh.

Lúc xong xuôi, hơi ấm cũng đã lan khắp căn phòng. Ngoảnh lại đã thấy Trương Sơ Việt đang cầm cây lau nhà đi vào, vừa lau vừa nói với cô: “Nhấc chân lên một chút.”

Ôn Tễ đang tựa vào cạnh bồn rửa, hai tay chống ra phía sau liền ngồi lên trên, cô ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn chạm đến ánh mắt của người đàn ông.

Ấm nước đang đun mẻ thứ hai, tay Ôn Tễ vẫn còn đọng giọt nước. Khi môi Trương Sơ Việt phủ xuống, động tác ấy tự nhiên như thể là sự thân mật rất đỗi bình thường của một cặp vợ chồng sống chung lâu ngày.

Ánh mắt Ôn Tễ mơ hồ rồi khẽ khép lại. Khi đôi môi mềm lạnh của anh vừa định mơn man tách môi cô ra thì ngoài phòng khách đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”, có thứ gì đó rơi xuống đất khiến Ôn Tễ giật mình run lẩy bẩy.

Không dám hôn tiếp nữa.

Yết hầu Trương Sơ Việt trượt xuống nặng nề, tay cầm cây lau nhà nổi rõ đường gân xanh. Anh quay người bước ra ngoài, vừa lúc nghe thấy Hứa Hoàn Vũ đang vừa khóc vừa gào: “Lạnh quá… lạnh quá…”

Một gã to cao mét tám mấy đổ rầm xuống sàn nhà, rõ ràng là đau, vậy mà Trương Sơ Việt lại nói: “Cậu say đến mức không phân biệt được đau với lạnh à? Máy sưởi đã bật đến hai ba mươi độ rồi, còn kêu lạnh cái gì?”

“Đến mông cũng lạnh…”

“Bốp!”

Trương Sơ Việt vỗ mạnh một cái lên lưng anh ta.

Ôn Tễ sợ đến nỗi thót tim: “Đừng đánh nữa, nôn ra thì phiền lắm đấy!”

Trương Sơ Việt xách Hứa Hoàn Vũ đặt ngửa lại lên sofa, quay sang bảo cô: “Em đi rửa mặt trước đi, anh dọn cho cậu ta.”

Ôn Tễ không biết để Trương Sơ Việt và Hứa Hoàn Vũ ở riêng có xảy ra chuyện gì không, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò: “Anh nhẹ tay thôi đấy.”

Cuối cùng cô còn đẩy gói khăn giấy về phía anh, rồi đẩy luôn cả thùng rác lại gần, sau đó mới nhanh chóng rút về phòng.

Trương Sơ Việt nửa ngồi xổm trước ghế sofa nhìn anh ta: “Năm nay sao không về nhà ăn Tết?”

Quê của Hứa Hoàn Vũ nằm ở thành phố láng giềng của Bắc Thành, đi tàu cao tốc chưa đến nửa tiếng, anh ta vẫn hay đùa rằng còn gần hơn cả người sống ở vành đai sáu Bắc Thành. Thế mà bây giờ lại nói: “Ừ, tôi không phải người Bắc Thành, không có hộ khẩu ở đây, cũng không có người thân ở đây… tôi chẳng có điều kiện gì hết…”

Trương Sơ Việt nghe xong, lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn trong những lời ấy.

Ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi, lất phất bao trùm cả thành phố trầm mặc và nghiêm trang trong đêm khuya.

Ôn Tễ vừa lau tóc ướt vừa kéo rèm cửa sổ thì nghe thấy Trương Sơ Việt mở cửa bước vào, nói:
“Anh đưa cậu ta đến khách sạn, em ngủ trước đi.”

“Ở khách sạn?” Cô nghi hoặc hỏi: “Không phải còn phòng sách à? Em thấy trong đó có một chiếc giường xếp, cứ để anh ấy ngủ ở đây tối nay đi, một mình anh ấy say rượu, không có ai chăm sóc thì không ổn đâu.”

Trương Sơ Việt đứng ở cửa, vóc dáng cao lớn trong chiếc áo khoác gió đen gần như che khuất nửa người ngoài khung cửa, giọng thản nhiên nói: “Em ở đây, để cậu ta ở lại qua đêm không tiện.”

Ôn Tễ hơi sững người, sau đó nhìn thấy anh xoay người bước ra ngoài.

Nghĩ theo hướng khác, nếu Trương Sơ Việt đang ở đây mà bạn thân của cô muốn qua đêm lại thì có lẽ… cũng nên giữ ý… nhỉ.

Ôn Tễ đi tới cửa phòng, thấy Trương Sơ Việt đang đỡ Hứa Hoàn Vũ đứng dậy, cô khẽ mấp máy môi:
“Vậy anh đợi đến khi anh ấy tỉnh táo rồi hẵng về nhé.”

Nói đến đây, Ôn Tễ mím môi, hôm nay cô đã ngủ bù đủ trên xe, lúc này bèn nói tiếp: “Em đợi anh.”

Ánh mắt Trương Sơ Việt nhìn cô rõ ràng lướt qua một sự kinh ngạc.

Ôn Tễ chưa bao giờ chủ động nói ra những lời như vậy, dù cô mang danh là vợ, nhưng những lời dịu dàng mềm mại lại không phải phong cách của cô.

Chiếc đồng hồ treo tường đã chỉ sang ba giờ sáng. Tin nhắn một tiếng trước của Trương Sơ Việt vẫn còn trên màn hình điện thoại của cô: [Em ngủ trước đi.]

Không biết giờ này họ đang nói chuyện gì, có lẽ là chuyện công việc. Họ vốn ở cùng một ký túc xá, cần bảo mật — điều đó cô hiểu.

Ôn Tễ dứt khoát kéo chăn trùm lên mặt, trong đầu âm thầm đếm đến một nghìn con cừu thì cuối cùng ngoài cửa cũng vang lên tiếng động.

Lông mi cô khẽ run, tiếp theo là tiếng nước chảy trong phòng tắm, tiếng ống dẫn nước ùng ục vang lên, lặng lẽ chạm vào màng nhĩ cô.

Giọt nước tí tách rơi xuống nền theo bước chân dài của anh, đèn phòng ngủ đột nhiên “tách” một tiếng sáng lên.

Ôn Tễ ngồi ở đầu giường, mái tóc dài buông xuống một bên vai, ánh đèn dịu dàng khắc họa đường nét của cô, khiến thần thái của cô lúc này cũng trở nên dịu dàng hơn trong mắt Trương Sơ Việt. Đây là một Ôn Tễ rất khác.

Anh kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc bao, nói: “Anh cứ tưởng em ngủ rồi.”

“Giờ tỉnh táo không phải là thân xác, mà là linh hồn. Em muốn nói chuyện với anh.”

Ngón tay dài khựng lại, Ôn Tễ lật chăn bên cạnh lên, vỗ vỗ xuống, nói: “Em có chạy đi đâu đâu.”

Trương Sơ Việt đã đi cả một ngày đường, Ôn Tễ nghĩ anh nên tiết chế một chút. Nếu anh không biết kiềm chế thì để cô lo vậy.

Chiếc đệm lõm xuống ở phía bên kia, hàng mi dài của Trương Sơ Việt khẽ quét qua mí mắt, anh lạnh nhạt nói: “Người yêu của Hứa Hoàn Vũ, đúng là chạy mất rồi.”

Vừa dứt lời, bàn tay lớn của anh đặt lên bên hông cô, nhẹ nhàng xoa. Cô liền xoay người ngồi thẳng, nhìn anh: “Chia tay rồi à? Là phía bên kia nói chia tay ư? Sao thế?”

Ôn Tễ gần như là tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm, cô chưa từng yêu ai, mới bắt đầu đã là hôn nhân. Dù khi trước cô từng nói muốn sống thử như đang yêu nhau, nhưng thật ra vẫn là lấy hôn nhân làm đích đến.

“Đối phương có điều kiện gia đình rất tốt, sau Tết sẽ ra nước ngoài.”

Ôn Tễ nhíu mày: “Thì sao chứ? Mới khó khăn chút đã buông tay? Em thấy nhiều người còn yêu xa xuyên quốc gia cơ mà?”

Bàn tay đang xoa eo cô của Trương Sơ Việt lần lên trên, luồn qua dưới cánh tay, bế bổng cô ngồi lên đùi mình, ánh mắt ngang tầm cô, anh nói: “Thật ra chuyện yêu xa không quan trọng, cô ấy ra nước ngoài cũng chẳng sao, vấn đề là Hứa Hoàn Vũ đã vào đơn vị bảo mật cấp cao nhất, dù có công khai cũng khó tránh khỏi bị điều tra.”

Ôn Tễ mấp máy môi, Trương Sơ Việt đưa tay vén tóc dài cô ra sau, giọng anh trong không khí ấm áp của máy sưởi trở nên dịu dàng: “Không phải anh nói quá đâu, chỉ là có vài chuyện… em chưa hiểu hết.”

Cô cụp mắt, khẽ đáp: “Em biết.”

“Ừ?”

Ôn Tễ đặt hai tay lên vai anh, nói: “Có năm Quốc khánh, bọn em được chọn làm khán giả, phải nộp điện thoại ba tháng liền.”

Trương Sơ Việt khẽ nhướng mày: “Đã biết quy định rồi, vậy mà lúc anh đi làm nhiệm vụ mất liên lạc một tuần mà em vẫn giận.”

Nói đoạn, giọng anh lộ rõ sự thấu hiểu: “Là biết rõ quy tắc như vậy, nhưng vẫn nhớ anh đến phát cáu đúng không?”

Ôn Tễ bị câu ấy của anh trêu cho xấu hổ, vội lật người khỏi đùi anh, chui ra nằm sát mép giường: “Em buồn ngủ rồi, nói nữa là trời sáng luôn đấy!”

“Dù sao mai cũng không phải lên lớp, trời sáng thì sáng…”

Anh nghiêng người đè xuống cô, Ôn Tễ lấy gối chặn mặt anh lại. Anh có sức, dễ dàng giật ra, nhưng lại cứ để mặc cô làm loạn.

Đột nhiên, Ôn Tễ sực nhớ ra điều gì đó, kéo gối xuống hỏi anh: “Vậy nếu Hứa Hoàn Vũ và Hỉ Nhi kết hôn rồi, mà Hỉ Nhi lại muốn ra nước ngoài thì sao? Kết hôn rồi chẳng lẽ còn ly hôn à?”

Ôn Tễ cảm thấy mình như vừa tìm ra được một giải pháp. Nhưng vừa dứt lời, cô đã bắt gặp ánh mắt u ám của Trương Sơ Việt dưới chiếc gối.

“Lo chuyện người ta kỹ như thế, chi bằng nghĩ xem nên lo… chuyện của mình thì hơn.”

Ôn Tễ lấy gối chặn miệng Trương Sơ Việt, chân tay cùng lúc đẩy anh ra. Thế nhưng dưới lòng bàn chân lại như giẫm trúng từng khối cơ rắn chắc.

Cả hai cùng cúi đầu, thấy chân Ôn Tễ đang dẫm ngay lên bụng Trương Sơ Việt.

Cô giật chân lại trong hoảng loạn, mắt cá liền bị bàn tay to của anh giữ lấy, phía trên vẫn còn đọng giọt nước. Bóng anh đổ xuống, giọng trầm thấp vang lên: “Còn muốn trêu tiếp không?”

“Ch–chuyện trò thôi mà!”

Ôn Tễ chống hai tay lên ngực anh, năm ngón cong lại như cào, vừa buông tay ra thì anh đã đè xuống. Cô cuống quýt nói: “Vậy thì tụi mình nghĩ cách giúp họ đi! Có phải chỉ cần kết hôn là được không? Bọn mình cũng là vì kết hôn nên anh mới có thể…”

Bỗng nhiên, cằm Ôn Tễ bị Trương Sơ Việt kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ, đôi môi chu ra như miệng cá vàng. Anh cúi đầu, m*t mạnh một cái, đến mức hơi thở của Ôn Tễ như bị rút cạn, cả người ngửa ra sau.

“Chân để xuống.”

Khi Ôn Tễ bị anh hôn đến mức thở không ra hơi, cô nghe thấy anh khàn giọng nói một câu như thế. Trong mơ hồ, cô chỉ biết trừng mắt nhìn anh.

Người đàn ông hoàn toàn lảng tránh câu hỏi cô đưa ra, chỉ cúi mắt ướt át nhìn cô, nói nhỏ:
“Không phải muốn trêu sao? Tiếp đi, gan to thế, lòng bàn chân nhột thế mà cũng dám giẫm lên.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Chỉ là muốn tâm sự thôi mà, có phải tâm sự bằng lòng bàn chân đâu!

Bình Luận (0)
Comment