Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 81

Chương 81: Muốn sống thọ thì làm gì cũng phải từ tốn.

*

Áo ngực và váy ngủ bị vứt cạnh giường, Ôn Tễ không nhớ chúng bị lột ra từ lúc nào. Khi đồng hồ sinh học đánh thức cô dậy, trước ngực cô đang tựa vào một cái đầu với mái tóc lộn xộn, cọ đến ngứa cả da.

Hai người nằm nghiêng, Trương Sơ Việt chẳng khác nào một đứa trẻ, vùi đầu vào lòng cô, hiếm khi có cảnh Ôn Tễ dậy trước anh.

Cô vén chăn, đặt chân xuống đất, lòng bàn chân chạm vào đôi dép bông mềm mại, mang theo một cảm giác tê rần khó tả.

Nghĩ đến chuyện tối qua, cô vừa lấy váy ngủ che trước ngực, vừa định kéo chăn đắp lên người Trương Sơ Việt. Nhưng khi tấm chăn sắp trùm cả đầu anh thì cô lại xoay tay, cuối cùng chỉ đắp đến cổ anh, tự bào chữa rằng… sợ anh tỉnh.

Nhiệt độ trong phòng được máy sưởi giữ ở mức 25 độ C. Rửa mặt xong, Ôn Tễ thay đồ giữ nhiệt bên trong và khoác thêm một chiếc cardigan màu sữa bên ngoài.

Ấm nước trong bếp đang sôi lục bục, cô lấy thịt gà trong tủ lạnh ra giã đông một chút, rồi cho vào nước lạnh cùng hành gừng để chần qua.

Sau đó bỏ vào nồi đất ninh, rau ăn kèm là cải thìa, món chính là bún gạo đã ngâm sẵn. Gần 11 giờ rồi, Ôn Tễ quyết định gộp luôn bữa sáng với bữa trưa, làm thêm món dưa chuột đập trộn lạnh, món tráng miệng là chocolate hạt dinh dưỡng.

Lúc bước vào phòng ngủ, Trương Sơ Việt vẫn giữ nguyên tư thế ngủ ban nãy, chỉ khác là trong tay đang ôm một chiếc gối.

Ôn Tễ đi đến, ngồi xổm xuống cạnh giường, cố tình làm giọng the thé: “Ôi chao, vợ anh sắp bị anh siết đến ngạt thở rồi đây này.”

Mặt người đàn ông vùi trong gối trắng, cằm lún phún râu cọ cọ lên vải, chân dưới chăn cũng không yên phận, giọng khàn buổi sáng mang theo hơi thở ấm áp: “Vậy thì cùng ngạt thở luôn, ôm chặt anh vào.”

Ôn Tễ bật cười “phì” một tiếng, có vẻ đã đánh thức “mỹ nam đang ngủ”, lông mày như lưỡi dao của anh khẽ cau lại. Cô đẩy gối vào lòng anh: “Thế này đủ chặt chưa?”

Vừa dứt lời, cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp một ánh mắt mơ màng đang đánh giá mình.

Ôn Tễ mấp máy môi, vừa định đứng dậy thì cổ tay đã bị anh nắm chặt. Eo cô lập tức bị vòng tay khác ôm gọn, chiếc gối bị anh hất sang bên, cả người cô bị anh kéo mạnh vào lòng.

“Anh dậy mau!”

Trương Sơ Việt dụi mặt vào hõm cổ cô, giọng trầm khàn: “Anh dậy rồi đấy, em không cảm nhận được à?”

Mặt Ôn Tễ đỏ ửng: “Em hầm canh gà rồi đấy!”

Anh lại càng chẳng có ý tha, càng buồn ngủ càng dễ làm càn: “Trước hết, em ăn anh đã.”

Ôn Tễ lập tức cắn vào tai anh một cái, hơi thở gấp gáp: “Em phải ăn no, không thì không có sức, ảnh hưởng đến sức khỏe đấy, người ta nói rồi mà—‘muốn sống thọ thì làm gì cũng phải từ tốn’, anh nghe bao giờ chưa hả?”

Câu nói nửa dỗ dành nửa khuyên nhủ ấy khiến Trương Sơ Việt chăm chú nhìn cô, ánh mắt bình thản. Một lát sau, anh hơi nới tay ra, rồi lại buông một câu khiến Ôn Tễ muốn bóp cổ anh lần nữa——

“Vẫn muốn chơi trò cù gan bàn chân nữa không?”

Cánh cửa kính phòng bếp vào mùa đông đã bị hơi nước phủ lên một lớp mờ mờ.

Ôn Tễ đứng bên quầy bếp, đợi thịt trong nồi canh gà được ninh mềm. Rau cải đã chần sơ qua nước sôi, bún gạo và rau được xếp gọn vào tô lớn. Đứng lâu nên chân cô hơi tê, cổ chân cong lại đè nhẹ xuống sàn cho đỡ mỏi.

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, vừa khéo thìa canh gà đầu tiên cũng vừa được chan lên bún.

Mùi thơm ngào ngạt lan khắp phòng.

Trương Sơ Việt ngồi vào bàn ăn, nhìn cô bưng ra bưng vào bày biện món ăn. Cuối cùng, cô còn rửa thêm một rổ cà chua bi. Trương Sơ Việt chống cằm bằng lòng bàn tay, cười nói: “Xem ra tối qua không ăn được em, nên sáng nay mới được ăn đồ em nấu.”

Đuôi mắt Ôn Tễ hơi nhướng, cô liếc nhìn anh: “Cho nên mới nói, sức người có hạn, tốt nhất anh nên tiết chế buổi tối đi, như vậy em mới có sức nấu bữa sáng cho anh mỗi ngày.”

Trương Sơ Việt nhướng mày, vừa cầm đũa lên thì bất chợt nói một câu: “Anh lấy vợ đâu phải để em ấy nấu cơm cho anh.”

Động tác gắp thức ăn của Ôn Tễ hơi khựng lại, cô sững người ngẩng lên nhìn anh. Người đối diện đang bưng tô canh gà lên húp sùm sụp. Cô khẽ cong khóe môi, ánh mắt lướt qua vai anh, nhìn ra cửa sổ kính sau lưng anh, vẫn là một tầng sương mỏng phủ nhẹ.

Trong nhà nắng sớm len lỏi ấm áp, hơi nước từ canh gà quấn quanh đầu mũi, hai người ngồi đối diện, đũa cũng là một đôi. Lần đầu tiên Ôn Tễ cảm thấy sự viên mãn của hiện tại, nếu ngày nào cũng thế thì thật tốt biết bao.

Cô nói: “Có muốn mang một phần cho Hứa Hoàn Vũ không? Anh ấy ở khách sạn, trời lại lạnh thế này, lại đúng dịp Tết nữa, liệu có ổn không? Anh đừng ăn nhanh như thế!”

“Không cần.”

Trương Sơ Việt không ngẩng đầu, vừa ăn bún vừa nói: “Nếu muốn ăn thì tự đi tìm người yêu mà nấu cho.”

Ôn Tễ: “……”

Nhiệt độ ở Bắc Thành luôn dưới không. Trước khi ra khỏi nhà, Trương Sơ Việt dặn cô cứ ở yên trong nhà cho ngoan. Nhưng Ôn Tễ không ngồi yên được, hiếm khi có kỳ nghỉ thế này, cô nói: “Em muốn chơi ném tuyết.”

Trương Sơ Việt nhìn cô bằng ánh mắt có phần bất lực, cuối cùng nghĩ một lúc rồi bảo: “Gọi cả Hứa Hoàn Vũ đi.”

Ôn Tễ vội gật đầu, cũng tốt, giúp anh ấy khuây khỏa phần nào. Thế nhưng cô lại nghe Trương Sơ Việt nói tiếp: “Anh với em cùng phe, đánh cậu ta.”

Ôn Tễ thầm nghĩ, làm vậy liệu có khiến một người vừa thất tình càng thêm tổn thương không?

Khách sạn mà Trương Sơ Việt sắp xếp cho Hứa Hoàn Vũ nằm gần trường bọn họ, khu quảng trường để chơi ném tuyết thì đâu đâu cũng có. Ôn Tễ quấn khăn thật dày, mang găng tay, đang nặn được một quả bóng tuyết, quay đầu lại thì thấy Trương Sơ Việt đã ôm một quả “pháo tuyết” to gấp đôi quả của cô.

“Cho em này.”

Ôn Tễ không nhận quả cầu tuyết, trái lại còn trở tay ném ngay quả của mình vào ngực Trương Sơ Việt. Hứa Hoàn Vũ đang nặn tuyết ở một bên trông thấy vậy, lập tức bật cười thành tiếng.

Cả hai đồng loạt quay đầu nhìn cậu ta, giây tiếp theo, quả cầu tuyết trên tay Trương Sơ Việt đã bay thẳng đến, chuẩn xác đập trúng cánh tay Hứa Hoàn Vũ.

“Bụp” một tiếng.

Trận chiến cầu tuyết chính thức bắt đầu.

Hai người chủ lực là Trương Sơ Việt và Hứa Hoàn Vũ, còn Ôn Tễ thì không phân biệt phe phái, ném trúng ai thì trúng, chẳng nể ai cả. Trương Sơ Việt bị cô ném trúng cũng chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục dồn lực tấn công vào Hứa Hoàn Vũ.

Lúc này, bên cạnh cũng có một nhóm thanh niên đang chơi, cả nam lẫn nữ nhanh chóng nhập cuộc hỗn chiến. Ôn Tễ đột nhiên bị một ai đó ném trúng, Trương Sơ Việt không biết bằng cách nào đã nhìn thấy liền kéo cô về phía sau mình.

Lúc đó có người phấn khích reo lên: “Nè, hai người kia là một đôi đấy, còn anh đẹp trai kia vẫn độc thân!”

Ôn Tễ hai tay giữ chặt mũ vẫn còn hơi ngơ ngác, quay đầu lại đã thấy Hứa Hoàn Vũ bị cả đám người vây công.

Ôn Tễ khẽ thở dài một tiếng: “Cũng còn thị trường đấy chứ.”

Trương Sơ Việt giơ tay phủi mấy bông tuyết trên đầu cô, nói: “Sao nào, chỉ mình anh chơi với em thì chán à?”

Ôn Tễ ngẩng đầu lườm anh một cái, vừa vặn thấy tấm biển cổng trường phía xa, liền nhớ ra chuyện gì đó, nói: “À đúng rồi, Tết này anh có chúc Tết thầy chưa? Lần trước anh dẫn em tới nhà Giáo sư Hứa, có cần chuẩn bị quà không?”

Trương Sơ Việt vòng tay ôm lấy cô vào lòng, nói, giọng nói thổi ra một làn hơi trắng mờ mờ: “Trước Tết anh đã gửi rồi, mùng một mùng hai thì không nên đến làm phiền.”

Ôn Tễ không ngờ Trương Sơ Việt lại chu toàn chuyện xã giao đến thế!

“Thế sao anh không nhắc em một tiếng, em cũng phải chúc Tết thầy chứ!”

Trương Sơ Việt vỗ vỗ tuyết trên tay, nói: “Vậy để anh tiện thể nhắc em luôn, vừa rồi em ném anh tổng cộng mười tám lần, trong đó chính xác trúng mục tiêu là tám lần.”

Ôn Tễ còn chưa kịp phản ứng, khẽ “à” lên một tiếng: “Tỉ lệ trúng có thấp vậy à? Vậy mình chơi tiếp!”

Trương Sơ Việt nhìn cô thật sâu: “Không cần, đợi em về trả lại tối nay rồi nói sau.”

Ôn Tễ còn chưa hiểu câu “trả lại” của Trương Sơ Việt nghĩa là gì, đến tối đã bị anh nắm chặt cổ tay, “ném trả” một cách chuẩn xác.

Cảm giác nhiệt độ cơ thể vào mùa đông rất thấp, phải vận động mạnh mới có thể toát mồ hôi, đánh cầu tuyết chỉ là một trong số đó.

Đến lúc sức lực dùng hết, mồ hôi liền trào ra trong chớp mắt, trước ngực và sau lưng đều phủ một tầng mỏng. Ôn Tễ giơ tay cao lên để với móc treo quần áo trên nóc tủ, người nghiêng về phía trước, lưng cong, mông hất lên, hai chân đứng mà run không ngừng.

Lần này, tay thì rèn luyện xong rồi, chân cũng không tha.

Anh còn bảo: “Muốn chân ấm thì nhón gót, đầu gối giữ thẳng.”

Ôn Tễ muốn quay người đánh anh, khổ nỗi hai tay còn đang bám chặt lấy thanh treo đến tê rần, vừa phải chống đỡ lại các đợt công kích liên tiếp: “Anh… anh đứng nói thì dễ lắm…”

Ngực người đàn ông khẽ rung lên: “Cô Trương à, anh cũng đang luyện eo đấy.”

“Bốp!”

Ôn Tễ vơ đại cái móc treo quần áo ném xuống đất, vừa hay đập trúng ống chân Trương Sơ Việt, người đàn ông trầm giọng “hự” một tiếng: “Đánh nốt trận này đi, trận sau anh đưa em cái móc áo khác mà quất.”

Tết vừa qua mồng Bốn, không khí lễ hội đã bắt đầu nhạt đi.

Ôn Tễ đếm từng ngày thì thấy Trương Sơ Việt bước vào phòng gọi cô ra ăn cơm.

“Dậy rồi còn chơi điện thoại.”

Tối qua xương cốt của Ôn Tễ như bị anh rút ra từng khúc, giờ cô mềm nhũn nằm bẹp trên giường. Khi Trương Sơ Việt bước vào, tay áo được xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc rám nắng, trên đó có một vệt đỏ rõ ràng kéo dài đầy nổi bật.

Nhận ra ánh mắt của cô, Trương Sơ Việt thậm chí còn kéo tay áo lên cao hơn nữa: “Bị ngược đãi rồi còn phải nấu cơm cho em, em phải chịu trách nhiệm với anh cả đời đấy.”

Ôn Tễ trừng mắt nhìn anh, má đỏ bừng vì tức lẫn thẹn, y như một con cá nóc: “Đó là em phòng vệ chính đáng! Tối qua nếu không phải anh đột nhiên… xông vào như thế, em có đánh anh không!”

Tối qua vốn cô còn chút lý trí, dần dần bị anh ép đến mức tay cầm móc áo vung loạn xạ, đến giờ cũng không biết đã quất trúng anh chỗ nào mà có vẻ chả ăn thua gì, cuối cùng còn bị anh “trả đòn” gấp bội.

“Em thích đánh, anh chẳng lẽ lại ngăn em?”

Anh lập luận rành rọt, nói câu nào nghe cũng nhẹ nhàng mà lại ra vẻ đang nghĩ cho cô.

Ôn Tễ ngẩng đầu, cắn răng đáp trả: “Anh cứ đắc ý đi, em chỉ nghỉ được hai ngày nữa thôi, mốt phải về trường, phòng máy chủ sắp khởi động rồi đấy!”

Vừa dứt lời, động tác mặc đồ cho cô của Trương Sơ Việt rõ ràng khựng lại một nhịp.

Ôn Tễ chớp mắt nói: “Dự án này do một nữ giáo sư trong trường trực tiếp phụ trách, trong tay cô ấy có một số tài nguyên nghiên cứu mới nhất từ nước ngoài. Em đã từng nói với anh là em muốn học lên cao học rồi mà, đến lúc đó chắc chắn phải xác định hướng nghiên cứu. Giờ em chỉ muốn thử nhiều cơ hội hơn.”

Trương Sơ Việt đẩy đầu cô chui ra khỏi cổ áo, chỉnh lại tóc dài rồi luồn tay vào chải gọn. Anh vừa làm vừa nói: “Tối anh đến đón em về, dù sao thì cũng không cần nghiên cứu đến nửa đêm đâu.”

Vừa nói, anh vừa lấy quần bông cho cô mặc, kéo được một ống thì Ôn Tễ bảo: “Vậy sáng mai anh lại phải đưa em đến trường à? Trời lạnh lắm, anh cứ ngủ thêm một chút đi.”

Thật ra Ôn Tễ cũng muốn ở lại ký túc xá trường, như vậy có thể ngủ thêm được một lát.

Người đàn ông vỗ vỗ nhẹ lên eo cô, Ôn Tễ lập tức hiểu ý, co gối quỳ lên giường, hai tay đặt lên vai Trương Sơ Việt để anh giúp cô kéo cạp quần.

Khi quần được kéo lên ôm lấy hông, anh bâng quơ buông một câu: “Kỳ kinh của em sắp đến rồi, anh phải chăm em.”

Đôi tay đang đặt trên vai anh của Ôn Tễ vừa định rút về, khựng lại một chút, rồi bất giác vòng lấy cổ anh. Người đàn ông một tay ôm eo cô nhấc khỏi giường, Ôn Tễ vốn định quặp chân quanh hông anh, nhưng mà––

Không còn sức.

Chân buông thõng xuống đất.

Trương Sơ Việt phải đỡ cô lên cao hơn, cô vẫn không thể quấn chân lên được, người đàn ông bất đắc dĩ nhéo nhéo thịt mềm bên đùi cô, nói: “Vài hôm nữa anh lắp cho em cái xà đơn trong nhà, em luyện hít xà đi.”

Vừa dứt lời, Ôn Tễ đã bị anh nhấc bổng, như một đứa trẻ được bế gọn trong lòng.

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Lắp xà làm gì, em dùng ‘anh’ không phải cũng luyện được hít xà rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment