Chương 82: “Tự em chưng giấm rồi tự mình uống đấy à?”
*
Vừa mới tỉnh ngủ, Ôn Tễ đã bị Trương Sơ Việt bế thẳng vào phòng tắm. Một cánh tay rắn rỏi của anh đỡ lấy mông cô, để cô có thể dễ bề bám lấy người anh, hai chân cô quặp lấy eo anh, nói: “Hít xà đơn là thế này à?”
Vừa nói, eo nhỏ của Ôn Tễ hơi dùng sức, nhún lên nhún xuống.
Bất ngờ, bàn tay đang đỡ mông cô của Trương Sơ Việt siết chặt lại, bóp lấy, ánh mắt cụp xuống nhìn cô, trong khoảnh khắc đối mắt ấy, như có một tia sáng loé lên, dường như trong giây lát đã hiểu ra chút phương pháp giữa nam và nữ.
Hai má Ôn Tễ bị hơi ấm trong phòng sưởi làm cho đỏ bừng, cô lắc lư chân rồi trượt khỏi người anh rồi lẻn vào phòng tắm.
Nếu Trương Sơ Việt muốn giữ cô lại thì hoàn toàn giữ được, nhưng trong nồi vẫn đang hầm canh, cô còn chưa ăn no.
Lúc cô chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, Trương Sơ Việt đã ngồi nghiêm chỉnh trên ghế ăn, hai tay khoanh trước ngực, điện thoại cũng không cầm, nghiêm túc đợi cô.
Ôn Tễ đỏ mặt cầm đũa lên, bất chợt anh giơ tay lên, Ôn Tễ theo phản xạ rụt người lại, nhưng chỉ thấy anh đưa qua một cốc nước: “Uống nước ấm trước đã.”
Từ ngày đầu tiên hai người sống chung, Ôn Tễ đã bắt đầu uống cốc nước của Trương Sơ Việt rồi.
Ăn cơm trong im lặng xong thì đã là một giờ chiều. Trương Sơ Việt hỏi cô có muốn nghỉ ngơi không, Ôn Tễ nói: “Em muốn về trường một chút, chị khóa trên sau khi thi cao học xong đã để lại cho em chỗ ngồi trong phòng tự học.”
Lời vừa dứt, mí mắt Trương Sơ Việt khẽ nhướng lên: “Muốn đi xem ngai vàng của em à?”
Ôn Tễ cười hì hì hai tiếng: “Em còn cố tình tìm hiểu rồi, chị khóa trên thi cũng khá tốt.”
Chứng tỏ phong thủy cũng ổn.
Trương Sơ Việt nhìn đồng hồ, mùa đông ở Bắc Thành tối sớm, tranh thủ buổi trưa còn nắng, thay đồ xong thì cùng cô ra ngoài.
Lúc Ôn Tễ vào bếp lấy túi rác, Trương Sơ Việt tranh thủ tra thời gian thi cao học năm sau trên điện thoại, lông mày hơi nhíu lại, chưa đến mười tháng nữa.
“Chính sách ưu tiên học thẳng lên thạc sĩ ở trường em thế nào?”
Lúc xuống lầu, anh bất chợt hỏi một câu, Ôn Tễ suy nghĩ đáp: “Chuẩn bị song song thôi, với cả cũng chưa chắc phải thi trường mình.”
“Em muốn thi trường nào?”
Trương Sơ Việt theo bản năng hỏi tiếp, Ôn Tễ ngẩn người nhìn anh, ngay sau đó thì “đing” — thang máy đến tầng một, cô cười nói: “Anh căng thẳng gì chứ, tất nhiên là em sẽ thi trường ở Bắc Thành rồi.”
Mới ở bên nhau chưa đầy nửa năm, Ôn Tễ dường như đã có thể lần mò ra tâm ý của anh trong đôi mắt dò xét kia.
Trương Sơ Việt ngày thường đối với ai cũng khá lãnh đạm, nếu không phải trên giường mạnh mẽ như thế, thật sự không nhìn ra là anh thích cô nhiều đến vậy. Những khoảnh khắc tình cảm lộ ra như ánh sáng vụt qua, nếu không phải cô tinh ý, e rằng càng khó nhận ra lòng anh.
Ví như lúc này, anh lại nói: “Em muốn thi trường nào cũng là quyền tự do theo đuổi lý tưởng của em, anh sẽ không lấy danh nghĩa người chồng mà ràng buộc em.”
Nghe có vẻ điềm đạm, nhưng tim Ôn Tễ lại đập dồn dập. Anh không nói là không thể chia xa, nhưng chính câu này lại chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong lòng cô.
Vứt rác xong, cô rửa tay, mu bàn tay lạnh buốt áp lên má.
Sau khi lên xe, Ôn Tễ nói: “Vậy đợi em thi xong rồi học lái xe cũng chưa muộn.”
“Ừm.”
“Nhưng lúc đó chắc anh đi làm rồi nhỉ.”
Thời gian không khớp, anh nói: “Cuối tuần vẫn có thể.”
Ôn Tễ khẽ “í” một tiếng: “Cuối tuần anh thật sự lo nổi à?”
Trương Sơ Việt liếc mắt như dao sang, hai người tâm ý tương thông, anh nói: “Chẳng phải trước đây vừa làm vừa học cũng làm được rồi à.”
Ôn Tễ: “……”
Thôi vậy, đợi thi xong cao học rồi mới đi học lái xe, đến lúc đó khiến anh phải kinh ngạc cho mà xem!
Đến cổng trường, không khí ngày Tết vẫn còn phảng phất khắp nơi. Khi Ôn Tễ xuống xe, nói với bảo vệ rằng Trương Sơ Việt là người nhà mình, người đàn ông ấy liếc cô một cái, rồi cũng để cô dẫn anh vào trong.
Không ngờ rằng trong phòng tự học dành cho thí sinh ôn thi cao học đã có không ít người ngồi, chỗ ngồi của Ôn Tễ từ trước đã được cô chất sẵn sách vở, cô đi một vòng xem xét, lúc này mới hài lòng bước ra.
Trương Sơ Việt thì đứng đợi ở hành lang, trên người mặc chiếc áo khoác da đen ngắn, phía dưới là quần tác chiến bó gấu, vai rộng chân dài, hai tay khoanh trước ngực, khiến Ôn Tễ suýt nữa không nhận ra — người đàn ông đẹp trai này lại là bạn trai của cô, nhất thời còn nhìn đến ngẩn ngơ.
“Em đừng lo, dù sao cũng là nhất lớp mà.”
Anh cúi người ghé vào tai cô an ủi, Ôn Tễ thì đưa tay sờ bên tai còn lại, nói: “Em còn phải đến phòng máy xem một chút, lấy thẻ mở cửa từ thầy trực phòng.”
Khi Trương Sơ Việt cúi người, vai anh nghiêng về phía cô, trong tấm gương trên cửa sổ phản chiếu hai bóng người, Ôn Tễ đứng trong vòng tay anh trông nhỏ bé mảnh mai vô cùng.
“Lần trước anh nói sau khi công việc được xác định sẽ có nửa năm rảnh rỗi, nhưng giờ em phải ôn thi rồi, anh tính sao?”
Ôn Tễ ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nhớ đến câu cổ ngữ: “Trời sẽ giao trọng trách cho người nào, ắt trước tiên khiến người ấy chịu khổ tâm chí.”
Tâm chí hiện tại của cô chính là không bị sắc đẹp của Trương Sơ Việt hay kế hoạch đi chơi làm lung lay, nhất định phải thi cao học cho bằng được.
“Trước khi kết hôn anh cũng là một mình đấy thôi, chẳng lẽ lại không sống nổi à?”
Anh nói câu ấy nghe nhẹ tênh, nhưng Ôn Tễ lại cảm thấy trong đó có chút u oán, khi hai người đi về phía toà nhà điện ảnh – truyền hình, Ôn Tễ thấy phía trước có nhà vệ sinh, bèn hỏi: “Anh có cần vào không?”
Trương Sơ Việt liếc mắt nhìn cô một cái: “Chức năng thận của anh hoàn toàn khỏe mạnh, không cần thiết.”
“Được rồi, thế em đi đây.”
Anh cũng đâu cần phải nhấn mạnh đến thế, không muốn đi thì thôi chứ sao. Hơn nữa cô cũng đâu có vấn đề gì, từ nhà ra đây còn chưa bao lâu, chỉ là cảm thấy hình như đến kỳ thôi.
May mà Trương Sơ Việt nhắc cô, nếu không ra ngoài rồi cô cũng quên luôn cả việc mang băng vệ sinh.
Vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, liền thấy dưới tán cây ngoài cửa có hai bóng người cao thấp đứng đó, trước mặt Trương Sơ Việt là một cô gái đang cầm điện thoại đưa màn hình cho anh xem, còn anh cũng giơ điện thoại lên.
À há.
Kết bạn WeChat à.
Ôn Tễ vẩy vẩy tay, xem ra cô đã làm phiền hai người rồi.
Mãi đến khi cô gái ấy gật đầu, mặt đỏ lên nói “cảm ơn” xong, Trương Sơ Việt mới quay đầu nhìn Ôn Tễ — người đang đứng “xem kịch”.
Cô khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu ngắm trời.
“Đi thôi, còn chuyện gì chưa làm không?”
Ôn Tễ nói: “Em tự làm cũng được mà, anh cứ ở ven đường quét mã giúp người ta đi.”
Trương Sơ Việt nhìn cô chăm chú hai giây, sau đó đưa màn hình điện thoại ra trước mặt cô: “Em đúng là vợ tốt, thấy chồng mình đang chỉ đường cho người ta mà không thèm lại hỏi xem chuyện gì.”
Ôn Tễ nhìn bản đồ định vị trên điện thoại, nhất thời trợn tròn mắt, nhìn Trương Sơ Việt một lúc, rồi lại nhìn sang điện thoại.
“Xem ra anh vẫn chưa đủ sức hút, vậy mà còn không bị hỏi xin WeChat nữa, nơi này đã là chỗ tập trung nhiều nữ nhất rồi đấy!”
Trương Sơ Việt nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, hai tay đút túi, không thèm nắm tay cô, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Ôn Tễ vội chạy theo giải thích: “Ý em là… anh đẹp trai thế này, cao thế này, đúng không…”
“Nếu anh đứng ven đường, em có qua hỏi xin cách liên lạc không?”
“Thế nếu có bạn trai khác đến hỏi xin cách liên lạc của em, anh đồng ý à?”
“Ôn Tễ, em hỏi kiểu gì thế, có người chồng nào lại đồng ý để vợ mình…”
Nói được nửa câu, Ôn Tễ đã phồng má, đôi môi đỏ chúm chím, giận dỗi mắng anh: “Đồ ngốc.”
Rồi cô sải bước đi lên phía trước.
Chân cô ngắn, lại mặc chiếc áo phao dài, đi trong tuyết, từ góc nhìn của Trương Sơ Việt trông chẳng khác nào một chú vịt con trắng phau, không vui nhưng vẫn biết đứng đợi bên cửa xe anh.
Anh mở khoá xe, chú vịt trắng trèo lên xe, sau đó đóng cửa lại.
Lúc Trương Sơ Việt ngồi vào ghế lái, việc đầu tiên không phải là thắt dây an toàn, mà là đưa tay nâng cằm Ôn Tễ lên, xoay mặt cô về phía mình, rồi cúi người hôn xuống.
Ôn Tễ nghe thấy tiếng yết hầu anh chuyển động, đôi môi bị gió thổi lạnh buốt bỗng chốc được sưởi ấm, rồi người đàn ông ấy mím môi, nhìn cô nói: “Chua chua này, tự em chưng giấm rồi tự mình uống đấy à?”
Chỉ cần bị hôn, mặt Ôn Tễ lập tức đỏ bừng, hai tay đè lên vạt áo nói: “Em đâu có đâu, bây giờ trong lòng em chỉ nghĩ đến việc học, anh cũng thấy rồi đấy, hôm nay ai cũng học hành chăm chỉ, giờ em đã có hôn nhân rồi, tất nhiên không thể buông lơi, phải tiếp tục nỗ lực vươn lên…”
Trương Sơ Việt thấy cô đang nói linh tinh để che giấu tâm trạng, khóe môi cong lên, đưa điện thoại cho cô: “Danh sách WeChat, em tự xem đi.”
Ôn Tễ bị chiêu này của anh làm cho ngẩn người.
Tay phải đưa lên vuốt tóc như để che giấu, tay trái cầm lấy điện thoại anh, nghe anh nói: “Mật khẩu giống thẻ thân mật, sáu số cuối giấy đăng ký kết hôn.”
Anh nói xong mà không thấy cô ấn mở, quay đầu hỏi: “Quên rồi à?”
Ôn Tễ nhanh chóng tìm bậc thang xuống nước, lập tức nhập mật khẩu, nói: “Trí nhớ này là để em ôn thi cao học đó.”
Trương Sơ Việt vặn chìa khoá, nổ máy, bật điều hòa.
Ôn Tễ chạm tay mở khung trò chuyện, nói: “Em cũng không phải xem danh bạ của anh, cũng không phải tra tin nhắn, chỉ muốn xem anh đặt ghi chú cho em là gì thôi…”
[Ôn Tễ]
Cô nghẹn lời, trong lòng lạnh còn hơn thời tiết.
Trương Sơ Việt nói: “Ghi chú quan trọng nhất là phải dễ nhìn, để đỡ gửi nhầm tin. Với lại, em mà hiện khung trò chuyện ngoài màn hình, nếu anh đặt là ‘vợ yêu’ hay gì đó, rất dễ bị người khác tám chuyện.”
Anh giải thích dài như vậy, Ôn Tễ nhếch mép, lướt tay xuống dưới, thấy quả thật anh ghi chú nghiêm túc tên thật từng người một. Bỗng nhiên, ánh mắt cô lướt qua một tin nhắn đã đọc, có một đoạn hiện ngoài khung: 【Sau mùng Bảy có thể trình diện sớm được không, nhiệm vụ trong bộ rất nặng……】
Ôn Tễ bĩu môi, đã hỏi “có thể không” thì chắc chắn là “không thể” rồi, tuyển được người là muốn xài liền cho bằng được!
Cô tắt màn hình điện thoại, nói: “Dạo này anh nghỉ ngơi cho tốt vào nhé, chúng ta chênh nhau năm tuổi, đừng làm ra cái kiểu như cách nhau hai thế hệ thật đấy.”
Trương Sơ Việt liếc đuôi mắt nhìn cô: “Cơ thể anh thì làm sao?”
Đồng tử Ôn Tễ giãn ra, cô vội chữa lại: “Em… em nói là tuổi tâm hồn cơ! Anh nhìn cách anh ghi chú xem, em còn tưởng anh sẽ gửi mấy sticker hoa hồng hoa hòe cơ đấy!”
Người đàn ông chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, mu bàn tay tì nhẹ vào cằm, nói: “Em muốn đổi thành gì, cứ tự điền vào.”
Ôn Tễ khẽ ho một tiếng, nghịch điện thoại mình, nói: “Anh tự đổi ghi chú của anh đi, em đâu có phải bà vợ độc tài. Với lại, anh nói ghi chú là vợ yêu hay gì đó dễ bị người ta nhìn lén màn hình, thế thì anh ghi luôn là ‘Trợ lý tài liệu’ cho em đi!”
Anh khẽ cười: “Anh bỗng hiểu vì sao trong tiếng Anh gọi là wife.”
“Sao cơ?”
“Why.” (Tại sao.)
Trương Sơ Việt vừa dứt lời, Ôn Tễ ngẩn ra một thoáng, rồi bật cười thành tiếng — chữ “wife” (vợ) lại có cách phát âm giống hệt với “why” (tại sao)!
“Đừng đặt ghi chú như thế, nghe xong là chẳng buồn nói chuyện với người ta luôn.”
“Phong cách Tây mà em không thích, thế đổi sang kiểu quê một chút nhé? Tiểu Tễ Rau Cải.”
“Không được, em còn phải thi cao học đấy, sao anh lại nói em ‘cải’!”
Trương Sơ Việt liếc nhìn trung tâm thương mại ngoài kính chắn gió, giọng vừa thêm mắm dặm muối vừa nói: “Vào siêu thị mua ít rau, tối nay ăn hoành thánh nhân cải cúc nhé.”
Ôn Tễ liếc mắt nhìn về dãy cửa hàng mặt phố, thấy mấy đôi trai xinh gái đẹp bước ra từ những cửa hiệu có tiếng, lẩm bẩm: “Tiểu Cải Cúc, nghe dở quá… Anh nhìn người ta kìa, bạn trai nuôi như tiểu thư quý tộc luôn ấy.”
Còn cô, chỉ là một cọng cải cúc nhỏ nhoi.
Xe dừng, Trương Sơ Việt cầm lấy điện thoại, anh mở danh bạ, sau đó nói: “Vậy anh đổi ghi chú của em thành ‘tiểu thư’, dùng lâu thì thành thật thôi.”
Ôn Tễ quay đầu, thấy Trương Sơ Việt thật sự đang gõ pinyin chữ “tiểu thư”, tức đến nghẹn lời. Bất chợt thấy anh lại xóa đi, rồi chậm rãi nhập vào một cặp ký tự.
Cảm xúc nho nhỏ trong lòng Ôn Tễ lập tức tan biến như bong bóng, gò má cũng dần dần nóng lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Việt: Không phải hoành thánh nhỏ đâu, là hoành thánh to đấy.