Chương 84: “Món hôm nay để anh luyện tay nghề một chút.”
*
Trương Sở Lâm bị lời của Ôn Tễ chọc cười, không nhịn được đưa tay che miệng. Cô ấy nghiêng mặt sang một bên, bỗng nhiên trông thấy phía sau hành lang có một bóng người cao lớn, cái bóng dài in xuống ngay dưới chân Ôn Tễ.
Khi người đàn ông không biểu lộ cảm xúc gì, ngũ quan sắc sảo đến mức sắc bén, mang theo khí thế khiến người ta áp lực. Trương Sở Lâm không dám cười nữa, quay đầu lại ra hiệu bằng mắt với Ôn Tễ.
Ôn Tễ nghiêng đầu, lập tức chạm phải một ánh nhìn u tối.
Cho nên mới nói, ban ngày đừng nói người, ban đêm đừng nói ma.
“Mình… mình còn muốn học thêm một chút nữa.”
Ôn Tễ không dám nhìn Trương Sơ Việt, cắn răng kéo nhẹ tay áo Trương Sở Lâm, như thể so với người đàn ông đã từng cùng cô làm đủ mọi chuyện này, cô thà đi chung với bạn học còn hơn.
“Người yêu cậu đẹp trai thật, nhưng sao nhìn hung dữ thế?”
Sau khi ngồi trở lại chỗ, Trương Sở Lâm không nhịn được liếc nhìn Ôn Tễ, thấy cô đang vùi đầu đọc sách, chỉ là cái bút trong tay cầm ngược mất rồi.
Trương Sở Lâm hơi nghi ngờ lời Ôn Tễ lúc nãy: “Khả năng cậu khóc cao hơn ấy chứ? Cậu có chắc là nếu cậu đi du học, anh ấy sẽ đánh cậu khóc à?”
Ôn Tễ đưa tay chống trán, liếc cô ấy một cái, nhỏ giọng nhắc: “Không học nữa à!”
Khi tia sáng cuối cùng của hoàng hôn rút khỏi đường chân trời, Ôn Tễ bị Trương Sơ Việt dẫn đi.
Anh đợi cô bên ngoài lớp học, thế thì cô dĩ nhiên không thể học quá lâu. Trong lòng cô quá mềm, cũng chẳng phải chuyện hay, phải chi để anh đứng thêm một lát trong gió lạnh mới đúng.
“Ngày mai khai giảng rồi, anh không cần tới đón em đâu. Với lại anh tính thử mà xem, thời gian anh đi lại, em học thêm được một tiếng nữa đó.”
Trương Sơ Việt chỉ ậm ừ: “Dũa kỹ dao bén mới chặt được củi tốt.”
Ôn Tễ nhỏ giọng đáp: “Ham chơi hại chí.”
“Hả?”
Cô ngớ người, ngồi thẳng dậy, chỉ vào nhà hàng phía trước: “Mai khai giảng rồi, anh chẳng bảo theo truyền thống phải ăn tiệc khai giảng sao?”
Trương Sơ Việt liếc cô một cái: “Sao? Mới vài ngày mà đã bắt đầu chê tay nghề nấu nướng của anh rồi hả?”
“Sao anh lại dùng lòng tiểu nhân đo bụng quân tử thế?”
“Anh có đo đâu, là vì cái bụng em đúng là nhỏ thật.”
Ôn Tễ gọi anh lại: “Trương Sơ Việt! Anh, anh nói gì giữa ban ngày thế hả!”
“Ồ, ban đêm thì nói được mà, em xem đi, đèn đường bật rồi kìa.”
Ôn Tễ nắm lấy khăn giấy, lúc anh dừng xe thì ném thẳng về phía anh.
Quán ăn xào nấu nghi ngút khói lửa, Ôn Tễ vào trong gọi một nồi lẩu thịt dê, món này khó nấu ở nhà, bên dưới dùng bếp than, lửa nhỏ liu riu hầm thịt sôi sùng sục.
Trương Sơ Việt ăn khỏe, Ôn Tễ lại gọi thêm một đĩa dạ dày cừu xào cay.
Thực đơn được thu lại, Ôn Tễ bắt đầu dùng nước nóng tráng bát đũa. Trong quán hơi nước bốc lên mù mịt, Trương Sơ Việt chưa ăn mà đã nóng tới mức phải cởi áo khoác ngoài.
Ôn Tễ thấy anh định đặt áo xuống, vội nói: “Đặt lên áo em ấy.”
Trương Sơ Việt liếc cô một cái: “Muốn chắn mùi thì bảo quán cho tấm vải.”
Ôn Tễ: “……”
Hai người sống với nhau lâu rồi, đến cả những toan tính vụn vặt trong lòng cũng bị anh nhìn thấu cả.
Đợi món ăn được bưng lên, Trương Sơ Việt gắp miếng đầu tiên cho cô.
Cảm giác này vừa xa lạ vừa lạ lẫm, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai gắp miếng đầu tiên cho cô ăn.
Khiến cô thấy không quen với kiểu “tốt” như vậy, bèn nói: “Anh ăn trước đi, em tự gắp được mà.”
Đũa của Trương Sơ Việt khẽ động, anh nhẹ nhàng nói: “Anh bảo em nếm thử xem dạ dày cừu xào cay này có ngon bằng anh làm không.”
Khóe môi Ôn Tễ không nhịn được khẽ cong lên, “Anh đã từng làm món này đâu.”
Trương Sơ Việt nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Vậy tối nay anh học làm.”
Một bữa lẩu thịt dê khiến Ôn Tễ ấm áp từ đầu đến chân, lúc Trương Sơ Việt tính tiền, quầy thu ngân tặng mỗi người một viên kẹo vị cam.
Ôn Tễ nhận lấy, bóc một viên cho vào miệng mình, viên còn lại lúc bước ra khỏi quán thì đưa tới bên miệng Trương Sơ Việt. Anh nói: “Anh không ăn đồ ngọt, sau này kẹo em ăn hai phần.”
Mắt Ôn Tễ khẽ mở to, tay đang đưa kẹo liền rút về, giấy kẹo đã bị bóc một góc, Ôn Tễ bèn bỏ luôn viên đó vào miệng.
Miệng bị viên kẹo làm đầy căng.
Độ ngọt cũng vậy.
Về đến nhà, đang trên đường lên lầu thì điện thoại của Trương Sơ Việt đổ chuông.
Ôn Tễ thót tim, không kìm được mà hỏi anh: “Là mẹ anh à?”
Trương Sơ Việt khẽ lắc đầu, chỉ đứng trong hành lang nói với cô: “Em vào trước đi.”
Lúc này Ôn Tễ mới nhẹ nhõm thở phào, cúi người thay giày rồi vào nhà, để lại một khe cửa nhỏ, xoay người, liền nghe thấy giọng trầm trầm của anh vọng lại từ bên ngoài: “Tuần sau tôi mới đến báo danh, vợ tôi còn phải đi học, tôi phải sắp xếp ổn thỏa đã.”
Nói tới đây, giọng Trương Sơ Việt khựng lại một chút, sau đó là một tiếng cười rất khẽ, gần như không thể nhận ra: “Không thì cô ấy sẽ khóc.”
Ôn Tễ sững người, mặt lập tức nóng bừng lên.
Cô vội xoay người vào phòng ngủ tìm đồ ngủ, sợ Trương Sơ Việt bước vào lại chạm mặt anh, cuống cuồng trốn vào phòng tắm.
Đợi đến khi cô ôm một cái chậu đi ra thì phòng khách đã yên tĩnh không một tiếng động, ngược lại, đèn trong phòng sách bên cạnh sáng lên. Ôn Tễ bước đến cạnh cửa, thấy Trương Sơ Việt đang ngồi xoay lưng về phía cô, dùng laptop làm việc.
Anh có trực giác rất nhạy, vừa nghe tiếng động liền lập tức gập máy tính lại, quay đầu đứng dậy, ánh mắt từ đỉnh đầu cô tự nhiên lướt xuống: “Để đó anh giặt, em vào sấy tóc trước đi.”
Ôn Tễ khe khẽ “ừ” một tiếng, đồ lót cô đã tự giặt sạch hết rồi, áo khoác bên ngoài cũng toàn là vải đan pha sợi, chẳng phải loại đắt đỏ không giặt máy được gì cả.
Chỉ là cô vừa bước vào phòng thì Trương Sơ Việt đã dừng lại, như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi cô: “Hôm qua em vừa gội đầu mà, tóc dài đâu cần ngày nào cũng gội chứ?”
Ôn Tễ bị anh hỏi trúng, mặt vẫn còn đỏ lên vì hơi nước, đáp lại: “Sao hả, mới mấy hôm mà anh đã chê việc sấy tóc cho em phiền rồi sao?”
Trước kia ở ký túc xá, cô cũng chẳng gội đầu mỗi ngày, nhưng mà sống chung với Trương Sơ Việt mà, anh lại cao như vậy, thứ đầu tiên nhìn thấy chắc chắn không phải là mặt cô, mà là tóc!
Lúc này gương mặt anh như đã hiểu ra mọi chuyện, gật đầu: “Được thôi, ngày em gội ba lần anh cũng không ngại. Nhưng anh thấy người ta nói đến kỳ thì không nên gội đầu quá thường xuyên.”
Nói rồi, anh còn cố ý nhấn mạnh: “Tất nhiên, hôm nay em hết rồi, gội không sao.”
Anh càng giải thích càng lố.
Ôn Tễ trở về phòng, tự mình cầm máy sấy lên, cô tự sấy được, để anh sấy chẳng qua là cho anh cơ hội thể hiện giá trị thôi!
Tóc cô dài ngang vai, lại không có mái, từ bé đến giờ tiết kiệm được bao nhiêu tiền cắt tóc.
Đợi khi tóc gần như khô hẳn, Trương Sơ Việt bước vào. Ôn Tễ ngẩng cổ lên nói: “Không cần anh sấy thêm nữa đâu.”
Anh bước đến, những ngón tay dài lùa qua đuôi tóc cô, chạm vào từng sợi tóc rồi nhẹ nhàng miết lên da đầu, khiến lớp vỏ đại não của cô như tê dại một nửa, lúc ấy anh mới hơi cong môi, cười nói: “Tốt lắm, không thì đợi anh tắm xong lại sấy tóc cho em, lại tốn thêm một tiếng, A Tễ sẽ cố mà dành thời gian cho anh.”
Ôn Tễ ngẩn người, thấy anh hơi cúi đầu xuống, môi liền áp đến gần cô, bờ vai rộng lớn phản chiếu lên tường như một dãy núi liền kề kéo dài.
Cánh tay ôm eo cô ngày càng siết chặt, Ôn Tễ nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt, cũng nghe được cả tiếng mình, ngón tay anh sờ lên tai trái cô, vừa hôn vừa nhéo lấy d** tai.
Ôn Tễ bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, anh quá cao, chỉ một tay đã bế cô ném lên đệm mềm.
Giây tiếp theo, thân hình vạm vỡ đè xuống, Ôn Tễ nhìn anh che khuất toàn bộ trần nhà trong tầm mắt, tim đập rộn ràng, muốn nhích người lên thì nghe anh cười: “Sao thế, món này của anh còn biết chạy à?”
Ôn Tễ bị hơi thở anh phả vào khiến nhịp thở rối loạn: “Gì mà món này! Em không phải là Tiểu Tễ Rau Cải đâu!”
Trương Sơ Việt cúi xuống nhìn, tay đỡ lấy chân phải của cô, Ôn Tễ bị ánh mắt anh dọa cho cuống cuồng kéo chăn lên, muốn che lại.
Bàn tay to vỗ nhẹ lên bên đùi cô, như đang dỗ dành an ủi, cũng như mời gọi mê hoặc, trầm giọng nói với cô: “Em Mười Ba, há miệng ra nào.”
–
Trên con đường chật kín trong khuôn viên trường, những gương mặt trẻ trung chen chúc qua lại. Hai bên đường trồng đầy cây ngô đồng, nơi góc khuất không ai chú ý, đã lén trồi lên vài chồi non.
Hai mươi tư tiết khí vừa qua Lập Xuân, mầm sen vừa nhú đã có chuồn chuồn đậu lên đầu ngọn.
“Phiền nhường đường, nhường đường chút ạ!”
Có người xách hai túi cơm hộp đi ngang qua bậc thềm trước ký túc xá nữ, bất ngờ cổ tay bị ai đó nắm lấy, là một đầu ngón tay mảnh mai, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên đầy vui mừng: “A Tễ!”
Ôn Tễ mím môi cười, tự nhiên cầm lấy hộp cơm trong tay còn lại của cô ấy, nói: “Đi thôi.”
Chu Tĩnh Nghi “ồ” một tiếng: “Chịu quay lại ký túc xá ở rồi hả?”
Ôn Tễ liếc cô ấy một cái: “Hôm nay là chính thức vào học mà, mình cũng coi như về trường đúng thời gian rồi đấy!”
Chu Tĩnh Nghi cười gian như người hiểu chuyện: “Chồng cậu~~ không đưa cậu đến à?”
Vừa nói, ánh mắt cô ấy vô thức nhìn về phía ngoài cổng ký túc xá, Ôn Tễ căng thẳng kéo tay cô ấy lại: “Không đi nhanh là va phải vali chắn giữa lối đi bây giờ.”
Trường bọn họ có khuôn viên rộng, sinh viên đông, lại vừa mới hết Tết Nguyên đán, dòng người quay lại trường đông như trẩy hội, có người không kịp mua vé tàu, lùi lại một hai ngày lên trường cũng là chuyện bình thường.
Chu Tĩnh Nghi dùng vai đẩy cửa ký túc xá ra, hành lý của Ôn Tễ đã được sắp xếp từ tuần trước, khi đó chưa có ai ở đây, Trương Sơ Việt đã giúp cô xách vali lên tận tầng bảy.
Giờ nhìn lại thì quả thật cô là người về sớm nhất trong phòng, dáng vẻ hoàn toàn giống như một sinh viên đang chiến đấu nơi tiền tuyến của kỳ thi cao học.
“À đúng rồi, A Tễ, cậu đã hỏi giảng viên hướng dẫn chuyện xét tuyển thẳng chưa? Hôm nay mình thấy bên phòng kế bên có người đi lấy hồ sơ đăng ký rồi đấy.”
Ôn Tễ gật đầu: “Lát nữa mình sẽ đi lấy.”
Vừa nói, cô vừa đưa tay xoa cổ, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng kéo cao cổ áo len lên, giả bộ cho rùa con “Tễ Nguyệt” vừa mang về từ tiệm thú cưng ăn.
“Tu tu tu ~”
Bất chợt, chiếc điện thoại đặt trên bàn đổ chuông, là cuộc gọi từ Trương Sơ Việt. Tim Ôn Tễ đập lỡ một nhịp, theo phản xạ lập tức tắt chuông, úp màn hình xuống.
Vừa quay đầu lại thì thấy Trần Ni Ni bước vào.
Cô ấy về quê ăn Tết xong thì đi uốn tóc, nói là để chuẩn bị đi thực tập, tất nhiên phải ăn mặc chỉnh tề, chững chạc hơn một chút.
Lâm Tố tò mò hỏi: “Kiểu tóc gì thế, trông đậm chất Âu Mỹ đấy.”
“Là tóc xoăn kiểu lông cừu á, mình còn nhuộm thêm tí màu hạt dẻ…”
“Phụt!”
Ôn Tễ suýt thì phun cả ngụm nước ra ngoài.
“Khụ khụ khụ khụ——”
Cả ba người còn lại trong phòng đồng loạt nhìn về phía cô.
Ôn Tễ cố gắng nén cơn ngứa cổ họng, nói: “Đẹp, đẹp lắm!”
Trần Ni Ni hồ hởi gợi ý: “Đẹp thì cậu cũng đi làm xoăn kiểu cừu đi, tóc cậu dài lắm rồi, chắc chắn khiến chồng cậu chết mê chêt mệt cho xem!”
Các bạn cùng phòng trêu ghẹo nhìn cô, Ôn Tễ đỏ bừng mặt vì cơn ho, trong khi điện thoại ở bên kia vẫn đang im lặng rung lên, như thể đang nhắc cô nhớ lại câu nói mà đêm qua Trương Sơ Việt vừa áp sát mặt cô, đặt môi bên tai thì thầm mãi không dứt:
“Không phải là Tiểu Tễ Rau Cải à? Món hôm nay để anh luyện tay nghề một chút, gọi là ‘Dạ dày cừu xào cay trong ngõ nhỏ’.”
Khiến cả người cô run rẩy suốt một đêm.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Việt: Điện thoại không thèm nghe, vẫn chưa biết A Tễ có hài lòng với độ xào cay của món đó không đâu nhé?