Chương 85: “Đàn ông có số sướng mới thủy chung một lòng.”
*
Ôn Tễ phớt lờ cuộc gọi của Trương Sơ Việt, giống hệt như lúc sáng cô ngủ bù trên xe, cô muốn khiến anh vì hành vi mãnh thú đêm qua mà cảm thấy áy náy trong lòng.
Ngày khai giảng bận rộn cả ngày, lại còn phải bắt đầu chuẩn bị thủ tục thi cao học. Đến khi rảnh rỗi muốn trò chuyện với ông chồng kia thì phát hiện anh đã nhắn tin cho cô qua WeChat —
[Bị điều gấp đến Tân Cương, có việc thì gọi số điện thoại bàn này.]
[Ăn uống đầy đủ, ngủ sớm một chút.]
Lúc Ôn Tễ nhìn thấy hai dòng tin nhắn ấy thì đã là nửa đêm.
Cô sững lại một chút.
Khối nghẹn trong lòng lập tức trào lên cổ họng, mơ hồ dâng lên vị chua xót.
Cô cứ nghĩ rằng lúc nào cũng có thể gọi lại cho anh, nào ngờ sự thờ ơ thoáng qua lại biến thành một khoảng lặng kéo dài không có hồi âm.
Cũng chẳng biết bao giờ anh mới quay về, nhưng anh không nói, chắc cũng chưa xác định được. Vậy nên cô chỉ nhắn lại một câu: [Chúc ngủ ngon]
Phía bên kia không có hồi đáp.
–
Đường bay vạch ngang qua tầng mây bạt ngàn, trời xanh thẳm soi chiếu mặt đất, từ cửa sổ máy bay nhìn xuống, trên đỉnh núi hiểm trở tích tụ những bóng băng tuyết lạnh lẽo.
Màn hình máy tính đặt trên bàn đang sáng lên ánh sáng xanh lam, phản chiếu nhẹ nhàng lên gương mặt rắn rỏi của người đàn ông đối diện.
“Sao lại còn đọc cả tài liệu nước ngoài thế? Lần này mình có cần dùng đến không?”
Người ngồi bên cạnh là Trần Chước Ngôn vừa vươn vai vừa liếc nhìn màn hình máy tính của Trương Sơ Việt.
Anh cũng chẳng che giấu gì, chỉ hơi ngả người dựa vào ghế máy bay, mắt có chút ngẩn ngơ, hỏi lại: “Anh nộp hộ chiếu chưa?”
Trần Chước Ngôn bật cười: “Tất nhiên rồi, anh vào ngành sớm hơn cậu, đi làm hộ chiếu chỉ để nộp lại thôi. Nhưng cũng có cơ hội ra nước ngoài đấy, chẳng qua là khi nào có con chuột chết nào đó lăn ra cống ngầm ở nước ngoài, bọn anh bị cử đi vớt.”
Anh ấy nói chuyện nhẹ nhõm thoải mái, rồi đứng dậy vặn lưng duỗi người: “Lát nữa xuống máy bay tụi mình đi ăn mì kéo tay trước đã, rồi thêm thịt bò thịt cừu nướng, ôi trời, ngon khỏi bàn. Sáng nay cấp trên vừa nhận tin, là yêu cầu anh dẫn cậu theo ngay trong ngày đấy.”
Lần này nhiệm vụ có liên quan đến thao tác kỹ thuật, Trương Sơ Việt lại có ưu thế ở lĩnh vực này, hơn nữa năm nay vị trí trong bộ phận chỉ tuyển duy nhất một người — chính là anh.
Không chọn anh thì chọn ai?
Khi máy bay hạ cánh chậm rãi, Trương Sơ Việt gập máy tính lại, quyển sách lót phía dưới khiến Trần Chước Ngôn có phần kinh ngạc: “Ghê nha, đúng là sinh viên mới ra trường, tinh thần học tập tích cực thật.”
Anh ấy vừa định đưa tay chạm vào thì thấy Trương Sơ Việt đã gom luôn cả quyển sách cất vào trong cặp tài liệu, mắt cụp xuống, bình thản nói: “Sách của vợ tôi, ngồi máy bay buồn quá nên lấy ra đọc.”
“Người khác đọc sách giải trí, cậu thì chọn sách lập trình để giết thời gian, được đấy, thanh niên có tương lai.”
Nói rồi Trần Chước Ngôn dường như nhớ ra Trương Sơ Việt vừa bảo là sách của vợ, lại bồi thêm một câu: “Vợ cậu còn có tương lai hơn nữa cơ.”
Bầu không khí trong khoang máy bay kín bưng khiến Trương Sơ Việt thấy hơi bức bối, nghe câu ấy, lòng anh cũng như luồng khí lưu đang rung lắc dữ dội kia, bập bềnh thấp thỏm. Trên mặt chỉ hơi cau mày, nói: “Tôi có một người bạn.”
Mắt Trần Chước Ngôn đảo một vòng, làm nghề này ai mà chẳng biết, “người bạn đó” chính là “tôi”.
Anh ấy chỉnh lại giọng, ra dáng lắng nghe: “Cậu nói đi.”
“Bạn tôi có người yêu định đi du học, hai người đành phải xa nhau. Cậu ấy đau khổ suốt, nhưng cũng hiểu đó là lựa chọn tốt nhất cho cô ấy.”
Trần Chước Ngôn thấy lạ: “Đi nước ngoài thôi chứ có phải sinh ly tử biệt đâu, tự làm khổ mình chi vậy. Nhớ thì đặt vé bay qua thăm. Giới trẻ bây giờ hở tí là muốn chia tay, tình cảm tốt đến mấy cũng bị làm hỏng.”
“Bạn tôi làm nghề như chúng ta.”
Giọng Trương Sơ Việt hơi chững lại.
Trần Chước Ngôn nhướng mày, xem ra đúng là đang nói bản thân rồi. Anh ấy ho khẽ một tiếng, an ủi: “Vậy thì thử tiếp xúc với mấy cô gái khác đi?”
Trương Sơ Việt nhẹ lắc đầu. Hôm ấy cùng Ôn Tễ đưa Hứa Hoàn Vũ đi chơi ném tuyết, xung quanh có biết bao cô gái vây quanh anh, vậy mà chẳng xin được nổi một tài khoản WeChat.
“Cậu định giữ tấm biển trinh tiết cả đời à?”
Trương Sơ Việt nói: “Cậu ấy chỉ thích mỗi cô gái đó. Hơn nữa, người đàng hoàng thì thủy chung một lòng.”
Trần Chước Ngôn bật cười thành tiếng: “Chỉ có đàn ông có số sướng mới thủy chung một lòng! Đừng nói chuyện gì chính chuyên. Cậu có từ bỏ sự nghiệp vì cô ấy đâu, đúng không? Cho nên cô ấy theo đuổi con đường của mình cũng chẳng sai. Người đúng với nhau, ở bên nhau rồi, chỉ có thể ngày càng tốt hơn thôi.”
Đúng lúc này máy bay rung mạnh, bánh xe tiếp đất, khiến Trương Sơ Việt bỗng giật mình, câu nói của Trần Chước Ngôn cứ thế đọng lại trong đầu anh.
Trần Chước Ngôn uống nốt ngụm trà cuối trong ly giấy: “Với lại con gái nhà người ta có chí tiến thủ, cậu không theo kịp bước chân cô ấy thì cưới về rồi cũng ly dị thôi. Cứ tưởng có thể giữ chân cô ấy hả? Chi bằng tập trung nâng cao bản thân đi, vứt cái mặc cảm vớ vẩn của cậu đi.”
Trương Sơ Việt không nói một lời, ngay cả chữ “cậu” trong câu nói kia anh cũng không phản bác. Trần Chước Ngôn lắc đầu rồi đứng dậy: “Đi thôi, ăn no rồi tính tiếp.”
Lần công tác này ít thì hai ba tháng, lúc về Bắc Thành cũng đã sang cuối xuân, sau kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, đó mới là mùa đẹp nhất của Bắc Thành.
Khi Ôn Tễ nhận được cuộc gọi của Trương Sơ Việt, cô chẳng vui vẻ gì, hừ một tiếng rồi nói: “Còn phải xem đã. Anh cũng biết em phải ôn thi, nếu rảnh thì ra sân bay đón anh vậy.”
Sau khi gác máy, Chu Tĩnh Nghi vừa cầm bút kẻ lông mày vừa cầm gương, quay đầu nhìn cô: “Rõ ràng là muốn đi đón chồng mà, sao cứ phải mạnh miệng vậy? Câu nói đó nghe cứ y như bố mẹ mình ấy, mỗi lần cho tiền sinh hoạt, rõ ràng là muốn cho mà lại không chịu nói tử tế, thành ra cầm tiền rồi mà cũng không thấy vui gì cả.”
Ôn Tễ ngẩn ra, dạo gần đây cô thật sự bận rộn với việc ôn thi, còn phải làm đồ án tốt nghiệp với đề tài của Lý Tư Thanh, thỉnh thoảng mới rảnh rỗi để nhớ đến Trương Sơ Việt. Ban đầu là ấm ức, rồi hối hận vì không bắt được cuộc gọi của anh, sau đó nữa, cuộc sống lại trở về trạng thái như khi còn độc thân.
Cũng chẳng rõ là cảm giác gì, chỉ thấy nhạt nhẽo, như món canh ở căng tin không nêm gia vị.
“Anh ấy đi làm nhiệm vụ, mấy tháng không có tin tức, chẳng lẽ mình phải vui vẻ lắm sao?”
Vừa dứt lời, ba cô bạn cùng phòng đang đọc sách là Lâm Tố và Trần Ni Ni cũng quay đầu lại nhìn cô.
Chu Tĩnh Nghi khẽ “xì” một tiếng: “Sao mình lại cảm thấy giờ cậu còn nhiều kinh nghiệm hơn cả mình nữa vậy?”
Lâm Tố suy nghĩ: “Khiến đối phương thấy tội lỗi, sau đó sẽ bù đắp cho cậu.”
Trưởng phòng Trần Ni Ni tổng kết: “Tối nay mình khỏi để cửa cho cậu nhé.”
Ôn Tễ: ???!
Mọi chuyện diễn biến hơi ngoài dự liệu. Chẳng lẽ cô nên tỏ ra rất vui sao?
Nhưng đúng như mấy cô bạn nói, nếu cô tỏ ra buồn bã, Trương Sơ Việt nhìn thấy sẽ tưởng cô không sống nổi thiếu chồng, cả người toát ra vẻ cô đơn thủ tiết, vậy chẳng phải anh càng được nước đắc ý hay sao?
Tiếng phát thanh vang vọng trong sảnh sân bay sáng trưng như ban ngày.
Dòng người từng tốp một lần lượt đi ra từ hành lang, có người giơ biển chờ đón khách, Ôn Tễ đứng giữa đám đông, trông hơi đơn độc, chỉ mong người mình chờ đợi nhanh chóng xuất hiện.
Nhưng cô lại không thể tỏ ra không vui, cô phải vui vẻ, tốt nhất là nên rạng rỡ, để anh biết khoảng thời gian vừa rồi cô sống rất ổn.
Ánh mắt cô hướng về phía cổng ra, chợt thấy trong đám đông dày đặc kia xuất hiện một bóng người cao lớn, trong lòng Ôn Tễ như nồi canh nhạt kia bắt đầu sôi ùng ục.
Người đàn ông hơi cúi đầu, chăm chú lắng nghe người bên cạnh nói chuyện, dòng người như băng chuyền từng nhịp từng nhịp trôi qua, người mà Ôn Tễ đang đợi cũng dần tiến lại gần.
Bỗng nhiên, người đàn ông cảnh giác cực cao kia ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc, con ngươi khẽ co lại. Anh bình thản như mây gió, còn tim Ôn Tễ thì đập rầm rập như sấm, đã mấy tháng không gặp, cô suýt nữa buột miệng thốt ra một câu khách sáo xa lạ: “Chào anh.”
Hôm nay Ôn Tễ mặc một chiếc váy thêu màu trắng ngà, đứng giữa đám đông ồn ào như một đóa thủy tiên mong manh, cứng đờ không dám động đậy.
Mãi cho đến khi Trương Sơ Việt bước đến đứng trước mặt cô, cô vẫn chưa biết nên mở lời thế nào, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu. Trương Sơ Việt nhận ra hình như cô có trang điểm, môi ánh lên màu hồng đào như lớp thạch mỏng.
“A Tễ, đây là anh Ngôn, tiền bối của anh.”
Nói xong, Trương Sơ Việt hơi nghiêng đầu, giới thiệu với Trần Chước Ngôn: “Vợ tôi, Ôn Tễ.”
Cô gái trước mắt tết tóc đen thành bím lệch sang vai phải, trời về đêm hơi se lạnh, cô khoác thêm một chiếc cardigan mỏng dệt kim, hai tay đan lại trước người, mỉm cười lễ phép chào Trần Chước Ngôn: “Chào anh Ngôn, buổi tối tốt lành.”
Trong lòng Ôn Tễ thầm lườm, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cái cách gọi “anh Ngôn” nghe đã thấy y như Trương Sơ Việt, nghiêm khắc khó gần.
Ánh mắt Trần Chước Ngôn đảo qua lại giữa hai người, thầm thở dài, mặt mày vẫn cười tươi: “Chào em dâu, lần đầu gặp mặt, đi nào, anh mời hai vợ chồng ăn bữa cơm.”
Trương Sơ Việt là người đầu tiên phản đối: “Không cần đâu, muộn rồi, anh về nghỉ ngơi trước đi, hẹn hôm khác vậy.”
Ôn Tễ lén liếc nhìn Trương Sơ Việt một cái, lời anh nói thì lễ độ, nhưng có ai lại từ chối thẳng thừng lời mời của tiền bối như vậy chứ? Cô vội vàng nói xen vào: “Lẽ ra là bọn em phải mời anh mới đúng, làm phiền anh rồi.”
“Không phiền, không phiền gì cả!”
Trần Chước Ngôn tính tình sảng khoái, quay sang Trương Sơ Việt nói: “Được, vậy đi rửa mặt cái rồi mỗi người một đường.”
Máy bay xóc suốt dọc đường, Trương Sơ Việt cũng muốn rửa mặt một chút, nhất là khi thấy làn da trắng nõn ửng hồng của Ôn Tễ, nghĩ đến mình bị rám nắng thành màu đồng, không biết cô có chê không nữa.
Ôn Tễ đứng trước cửa nhà vệ sinh giữ hành lý giúp hai người. Cô vừa cúi xuống kéo hành lý xê qua một bên thì bỗng thấy một đôi bốt da đen đứng ngay trước bánh xe. Khi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp cặp lông mày rậm và đôi mắt sáng của Trần Chước Ngôn.
Cô vội vàng nói một cách khách sáo: “Hành lý của anh ạ.”
“Em dâu à.”
Bất ngờ, Trần Chước Ngôn chủ động xưng hô thân mật, khiến Ôn Tễ khựng lại, chỉ nghe anh tiếp tục:
“Chuyện ra nước ngoài, hai đứa nên nói chuyện cho kỹ. Dù gì thì cậu ấy cũng vào ngành này rồi, một năm nửa năm không gặp mặt cũng chịu được. Em nhìn xem, cậu ấy thích em đến mức nào, đừng dễ dàng chia tay như vậy.”
Một câu nói đầy chân tình của anh khiến Ôn Tễ đứng ngây tại chỗ.
Lúc này Trương Sơ Việt từ nhà vệ sinh bước ra, Trần Chước Ngôn kéo hành lý của mình lại gần, nói với anh: “Nghỉ ngơi cho tốt, anh về sẽ viết báo cáo xin cho cậu chính thức vào biên chế. Ba tháng thực tập xem như đạt rồi.”
Trương Sơ Việt gật đầu, xoay người nắm lấy tay Ôn Tễ – sao tay lại lạnh thế này? Anh xoa nhẹ hai bàn tay cô, tay kia đẩy hành lý, dịu giọng hỏi: “Tối em ăn gì rồi? Ăn no chưa?”
Mà lúc này, trong đầu Ôn Tễ chỉ ong ong câu nói của Trần Chước Ngôn: Ra nước ngoài… Cậu ấy vào ngành này rồi… Một năm nửa năm không gặp mặt cũng chịu được…
Một nồi canh vừa hầm nóng, ào một cái đã đổ sạch ra ngoài.
Môi cô mấp máy, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại nghẹn ứ nơi cổ họng, hốc mắt cũng theo đó mà cay xè, cả người như bị ngâm trong một vại dưa cải chua.
“A Tễ?”
Trương Sơ Việt cúi xuống nhìn cô, chợt phát hiện mắt cô đỏ hoe như thủy tinh sắp vỡ, tim anh thắt lại, vội đưa tay nâng cằm cô lên, lo lắng đến rối loạn: “Xin lỗi em, để em ở trường một mình lâu như vậy, em thấy rất tủi thân phải không? Đừng khóc mà, sao càng nói lại càng khóc thế? A Tễ, anh không ngờ là em lại nhớ anh đến thế…”
Trái tim Trương Sơ Việt như bị nước tràn đầy, chỉ hận không thể lập tức quay về nhà, dỗ cô vui lên.
“Anh… anh làm công việc gì mà phải đi lâu như vậy hả! Anh tưởng cưới được em rồi là xong hết chuyện, không cần để ý gì đến em nữa sao? Vậy em khác gì quả phụ… xùy, còn tệ hơn cả chưa cưới! Em còn phải nhớ đến anh, con gái nước ngoài ai cũng xinh đẹp, cho dù anh gọi điện cho em, em cũng cứ cảm thấy bên cạnh anh có người khác rồi! Mặt mũi anh lại chẳng khiến người ta yên tâm chút nào!”
Câu nói ấy khiến Trương Sơ Việt ngây người.
Ôn Tễ đưa tay lau nước mắt, lớp trang điểm khó khăn lắm mới vẽ xong cũng sắp trôi hết, tay còn cầm cả bữa khuya chuẩn bị cho anh, càng nghĩ càng thấy tủi, cảm xúc tích tụ trong lòng khiến Trương Sơ Việt cúi người xuống, nhìn cô chằm chằm: “Thấy chưa, rõ ràng là em không rời xa được anh.”
Đôi mắt long lanh của Ôn Tễ rớt từng giọt từng giọt: “Em không có! Anh đi công tác lâu như vậy, anh thấy em có gọi cuộc nào cho anh không?”
Nhắc đến chuyện này là Trương Sơ Việt lại nổi lửa. Mỗi lần ra phòng phát thư hỏi có ai gọi cho anh không, người ta đều lắc đầu. Trong lòng anh tức đến mức chỉ muốn đem Ôn Tễ ra lăn qua lộn lại một trận, tra hỏi xem vì sao lại không chịu gọi cho anh.
Nhưng nghĩ đến việc cô cần chuyên tâm ôn thi, những chuyện tình cảm vặt vãnh đó anh lại nhịn xuống.
Lúc này anh nói: “Chẳng khác gì chuyện anh không gọi điện cho em. Anh hiểu mà, em không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh.”
Ôn Tễ đau lòng đến mức cứ như đang cố khóa cái vòi nước mắt lại. Anh còn có mặt mũi mà khoe khoang vị trí của mình trong lòng cô, tức muốn chết đi được, cô bật lại: “Phải đó, cẩn thận không đủ sức mà trẹo cả thắt lưng đi, đừng có mà giống anh bạn đồng đội của anh, phải đóng cả đinh thép vào sau eo đấy!”
Cô vừa dứt lời, gương mặt lấm tấm nước mắt của cô, đôi môi đầy đặn còn đang bị răng cắn chặt lại—Trương Sơ Việt nhìn một cái liền chửi thầm một câu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm, về đến nhà anh sẽ kiểm tra kỹ càng xem cái eo này có còn đủ sức không.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tiểu Tễ: Ai thèm kiểm tra chứ! Em kiểm tra kiểu gì được, em có phải bác sĩ đâu!