Chương 92: Nóng bỏng.
*
Trên đôi bốt da màu đen là chiếc quần tác chiến bó gấu đậm màu, thắt lưng ôm lấy vòng eo gọn, áo sơ mi đen cài khuy được thân hình rắn rỏi chống đỡ, áo khoác chống gió dáng dài phủ xuống, cổ áo dựng đứng tôn lên gương mặt lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao.
“Gâu gâu!”
Đột nhiên một tiếng chó sủa vang lên khiến tim Ôn Tễ giật thót, gần như phản xạ có điều kiện, cô cúi người che chở đứa trẻ trong lòng, không để ánh sáng chói vào người bé.
Gần như cùng lúc đó, sợi dây dắt chó bằng kim loại bị một bàn tay lớn kéo về phía sau, tránh khỏi miệng hầm dẫn vào khoang thuyền.
“Đội trưởng, mùi máu nặng quá.”
Dây xích trong tay người huấn luyện chó bị cấp trên kéo lại, chỉ nghe anh ta nghiêng người, trầm giọng: “Dẫn người lên.”
Cảng đêm bật sáng đèn hải đăng, thủy triều mùa hè dâng đầy, được ánh sáng rọi chiếu, từng đợt sóng nhấp nhô ấm nóng, mặt nước lăn tăn, thân tàu chao nghiêng.
Một đốm lửa được bật lên trong bóng tối, đầu thuốc lập tức cháy đỏ.
Tiếng chó sủa vang dội, người đàn ông nhíu chặt mày, ngoái lại liếc mắt: “Dắt nó đi.”
Con chó vẫn không ngừng sủa.
Ôn Tễ ôm đứa bé theo Hỉ Nhi lên bờ, toàn thân run rẩy, trên người Hỉ Nhi và bác sĩ đa khoa trên du thuyền đều không sạch sẽ, đứa bé đành phải để cô bế.
“Tay trái hơi nâng đỡ cổ và đầu bé, tay phải đỡ mông và chân, đúng rồi, đừng căng thẳng, cô bé này có ăn thịt cậu đâu. Một lát sẽ liên hệ bệnh viện phụ sản để kiểm tra toàn thân cho bé.”
Nghe lời Hỉ Nhi, tim Ôn Tễ dần ổn định, giờ đã lên bờ, đứa trẻ cũng chào đời rồi, còn gì phải sợ nữa.
Chỉ là khi ngẩng đầu, cô dường như cảm thấy có một ánh mắt sắc như sói đang nhìn chằm chằm vào mình từ nơi nào đó.
Chớp mắt một cái, một cảnh sát đặc nhiệm hải quan đã chắn tầm nhìn của cô, bóng tối lờ mờ, tim cô nảy lên thình thịch, như thể tiếng động cơ của chiếc ca nô tăng tốc vẫn chưa dừng lại, dư âm vẫn rung lên tận đáy lòng cô.
Tới tòa nhà công an gần nhất, người ra vào đều mặc đồng phục cảnh sát màu đen, nét mặt nghiêm nghị, đưa Ôn Tễ vào một căn phòng nhỏ.
Một điếu thuốc cháy hết rồi lại rút điếu khác, đầu ngón tay gõ nhẹ lên hộp thuốc, tay anh cũng run nhẹ, cấp dưới ôm tập hồ sơ bước đến, nói: “Đội trưởng, không thể thẩm vấn được, cô Ôn đây nói phải lập tức đưa đứa trẻ tới bệnh viện kiểm tra.”
Tòa nhà công an vốn nghiêm túc trật tự, vậy mà bị chiếc du thuyền không mời mà đến làm rối loạn cả lên, cấp dưới nhìn thấy cấp trên vốn luôn điềm tĩnh giờ đây bật bật cái bật lửa đến lần thứ hai vẫn chưa lên lửa.
Anh ta vội rút chiếc bật lửa của mình ra, bật sáng rồi đưa qua cho anh.
Đốm lửa từ đầu thuốc phản chiếu lên sống mày rắn rỏi của người đàn ông, anh nói: “Đưa họ đến bệnh viện. Ngay lập tức.”
Cấp dưới được cho phép, lập tức quay đầu chạy vào tòa nhà. Đêm hè bên bờ biển, gió thổi ẩm ướt, ngay cả tròng mắt cũng mang theo chút ướt át.
Ôn Tễ theo Hỉ Nhi cùng sản phụ lên xe cứu thương, bên cạnh còn có người của bên thẩm vấn đi cùng. Đứa bé trong lòng cô lúc này đã được giao lại cho mẹ ruột, cô mới có thời gian rảnh, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chào anh, cho hỏi ở đây có người tên là Trương Sơ Việt không ạ?”
Ôn Tễ nhẹ giọng hỏi, đối phương giữ nét mặt nghiêm nghị, đáp: “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của nhân viên công vụ.”
Ôn Tễ: “……”
Khi tới bệnh viện, sản phụ được đưa vào khoa khám thai thuận lợi, đứa bé cũng có Hỉ Nhi trông nom, Ôn Tễ lúc này mới yên tâm phần nào. Bác sĩ đa khoa bảo rằng cần nhanh chóng quay trở lại du thuyền, cuộc thẩm vấn định kỳ sẽ được tiến hành ngay tại bệnh viện.
Họ mở một văn phòng tạm thời, kèm theo báo cáo kiểm tra từ bệnh viện, tiện cho việc xác minh tình hình thực tế.
Lái du thuyền trong đêm xông vào cảng không mở cửa cho bên ngoài, tội này nặng nhẹ tùy theo tình tiết.
Khi nhân viên thẩm vấn cầm tập hồ sơ đi ra, vừa rẽ qua góc hành lang thì bất ngờ thấy một bóng dáng cao lớn đứng thẳng, anh ta giật mình: “Đội trưởng, sao anh lại tới đây? Chuyện thế này để bọn em xử lý là được rồi. Có chuyện gì không ổn ạ?”
Người kia rút tập hồ sơ khỏi tay anh ta, lật vài trang, cuối cùng dừng lại ở mục ghi tên: Ôn Tễ.
Anh nhìn chằm chằm vào trang giấy đó, nhân viên thẩm vấn lập tức hiểu ý, nói: “Cô Ôn này vẫn chưa thẩm vấn đâu ạ, anh muốn đích thân làm à?”
“Bộp.”
Tập hồ sơ được trả lại, anh hỏi: “Đứa bé đâu?”
“Trong lồng ấp ạ.”
Yết hầu người đàn ông trượt lên xuống hai lần, ngón cái miết lên ngón giữa, cơn thèm thuốc lại trỗi dậy, anh nói: “Các cậu đi thẩm vấn đi.”
“Rõ.”
“Tra luôn bố đứa trẻ là ai.”
Giọng nói ấy như lưỡi dao lướt qua đá mài, khàn khàn, gay gắt, lạnh buốt tai người nghe.
Trong lồng ấp, đứa bé giơ cánh tay nhỏ mũm mĩm lên, sạch sẽ trắng hồng, góc dưới bên phải dán một mảnh tên, giới tính: nữ.
Bé gái.
Là một bé gái.
Nhỏ bé đến thế, mà để có được cũng phải mang thai mười tháng.
Vậy tức là… một năm trước, khi còn đang học tiến sĩ.
Lúc này có y tá bước tới, thấy anh thì mỉm cười dịu dàng hỏi: “Anh là người nhà của bé à? Mẹ của bé hiện đang được thẩm vấn, phải chờ cô ấy ra mới có thể cho anh bế đi được nhé.”
“Bé thế nào rồi?”
Nghe giọng anh khàn khàn, y tá cũng nhận ra có gì đó khó nói, dịu giọng an ủi: “Các chỉ số đều bình thường cả, anh đừng lo. Là một bé ngoan lắm.”
Ngón tay đang siết lại của Trương Sơ Việt nới ra rồi lại siết chặt, gân xanh nổi lên như sợi dây căng cứng trên mu bàn tay, anh cố hạ thấp giọng hỏi:
“Ở đây có cửa hàng tiện lợi không?”
“Có đấy, ra khỏi cửa tầng một rẽ trái, chỗ có biển hiệu đèn xanh lam sáng ấy.”
Dao cạo râu bị rút ra khỏi giá, xà phòng rửa mặt, hai gói khăn giấy, từng món một lần lượt quét qua máy tính tiền.
Trước gương trong nhà vệ sinh, nước từ vòi tuôn ào ào, lưỡi dao này không phải loại Trương Sơ Việt thường dùng, anh cạo một cách chậm rãi, tỉ mỉ chưa từng thấy.
Bọt mịn thấm ướt rồi trôi đi theo dòng nước.
Ôn Tễ lau sạch những giọt nước còn đọng nơi đầu ngón tay, mang ống nghiệm xét nghiệm nước tiểu quay lại quầy kiểm tra.
“Cô y tá ơi, cho tôi hỏi ở đây có cửa hàng không ạ?”
“Có đấy, ra khỏi cửa tầng một rẽ trái, chỗ có biển hiệu đèn xanh lam sáng ấy.”
Ôn Tễ khẽ cười, cô đi xuống tầng rồi rẽ vào cửa hàng, mua một gói khăn giấy. Trên người cô vẫn còn mùi máu tanh, cô cần tắm một cái, nhưng đồ dùng cá nhân đều để trên thuyền. Trước khi có kết quả kiểm tra, cô phải ở lại chờ.
Ngón tay cô lướt qua khu đồ dùng cá nhân, bỗng bị một hộp giấy sáng bóng thu hút ánh nhìn.
Cô vẫn còn nhớ sở thích của Trương Sơ Việt, loại anh chọn luôn là loại đàn hồi mạnh nhất, ôm sát cơ thể, siêu mỏng, size ba chữ XL.
Trước kia toàn là anh trả tiền.
Sau khi ra nước ngoài, Ôn Tễ sống cùng một cặp vợ chồng già người da trắng, tận mắt chứng kiến lối sống của các cặp đôi phương Tây: chi tiêu cùng gánh vác, bày tỏ tình cảm thẳng thắn nồng nhiệt, yêu đương cũng vui vẻ thoải mái, chẳng có gánh nặng gì.
Trước thang máy có rất nhiều người đang chờ, Ôn Tễ không muốn chen chúc, liền đi theo lối cầu thang thoát hiểm. Tay cầm điện thoại, cô gọi cho Hỉ Nhi: “Mình mua khăn tắm rồi, chỗ đó chỉ có bán đồ bệnh nhân sạch thôi, cậu cố mặc tạm bộ áo sọc xanh trắng vậy.”
Vừa nói vừa bước lên tầng, bỗng chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc lá, cô ngẩng đầu lên, thấy ở khúc ngoặt mấy bậc thang phía trên có một bóng dáng cao lớn, nghiêm nghị đang đứng.
Ánh trăng hắt qua khung cửa sổ, bóng đèn vàng ấm phủ xuống từ trên đầu, tim Ôn Tễ đập thình thịch từng nhịp theo bước chân lên cầu thang.
Giờ phút này, cô như muốn ngừng thở.
Đèn cầu thang phụt tắt trong khoảnh khắc tĩnh lặng, hai chân Ôn Tễ run lẩy bẩy.
Giống như khi ngồi trên người anh, bị giày vò đến rời hồn mất vía, khi ấy màn đêm bao trùm lấy cô, gột bỏ hết thảy dè dặt, chỉ còn lại sự đắm chìm leo đến đỉnh điểm cùng anh.
“Đội trưởng.”
Cửa chống trộm bị đẩy bật ra đột ngột, tim Ôn Tễ thắt lại một nhịp, chỉ muốn lập tức trốn đi, cả những điều xấu hổ không thể lộ ra kia cũng muốn giấu hết vào trong bóng tối.
“Cô Ôn nói không biết bố của đứa bé là ai.”
Có tiếng đầu thuốc bị nghiền nát dưới ngón tay, vang lên khô khốc.
Nóng rát, bỏng cháy. Cấp dưới tiếp tục báo cáo: “Báo cáo kiểm tra sức khỏe đã có, không vấn đề gì. Cô ấy nói muốn đi chiếc tàu cao tốc vừa tới để quay lại du thuyền Tinh Nguyệt.”
Biết rõ anh đang ở đây mà vẫn muốn rời đi, còn vội vã đến thế.
Trương Sơ Việt đẩy cửa, ném lại một câu: “Vậy thì càng không nên cản trở quyền tự do công dân của cô ấy.”
Tiếng giày cao gót của Ôn Tễ vội vã vang lên trên cầu thang, “cốc cốc cốc” nhưng vẫn không đuổi kịp. Lúc này, viên thẩm vấn theo sau đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Cô Ôn, bây giờ cô có thể về cùng bạn mình rồi.”
“Tôi muốn tìm Trương Sơ Việt.”
Anh ta làm sao lại thấy cô mà không đến!
“Cho hỏi, cô là gì của anh ấy?”
“Bà xã!”
Nghe thấy hai chữ đó, viên thẩm vấn lập tức bật cười. Ôn Tễ nhíu mày trong tiếng cười ấy, nghe anh ta nói tiếp: “Cô Ôn à, trong một năm qua, số cô gái đến nhận là vợ của cấp trên bọn tôi không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm. Lúc đầu chúng tôi còn bất bình thay, nghĩ bụng sao lại có người bạc tình đến thế, gây chuyện rồi bỏ đi. Sau này mới phát hiện toàn là người theo đuổi anh ấy thôi. Thật ngại quá, chuyện này không tiện đâu. Tàu đã cập cảng rồi, sẽ có người đưa các cô về.”
Ôn Tễ nghe những lời đó, chỉ thấy trong đầu như có tiếng sét giáng: Không đến một nghìn thì cũng tám trăm?
Chỉ trong một năm thôi?
Cô ngày nào cũng đeo nhẫn cưới, còn anh thì ngày nào cũng bị người ta theo đuổi!
Cơn giận làm lồng ngực cô phập phồng lên xuống.
Cô quay người, chạy xuống cầu thang “cốc cốc cốc.”
Viên thẩm vấn đã quen với mấy cảnh này, bình thản đi vào trong. Nhìn thấy đồng nghiệp đang báo cáo với Trương Sơ Việt, anh ta tiến tới trêu chọc: “Đội trưởng, đúng là anh có sức hút kinh người thật đấy. Vừa nãy cô đại mỹ nhân đó nói mình là vợ anh. Theo đuổi người mà cũng không chịu điều tra trước, anh đã ly hôn rồi, lấy đâu ra vợ nữa, ngại chết đi được!”
Ánh mắt Trương Sơ Việt khựng lại, đồng tử bỗng xoay thẳng về phía anh ta.
“Tút tút tút tút tút—”
Điện thoại trong áo khoác chống gió rung lên.
Tiếng gió đầu dây bên kia lồng trong tiếng nức nở khe khẽ, giọng cô nghẹn lại: “Em ra lệnh cho anh… lập tức, ngay bây giờ, phải xuất hiện trước mặt em!”
Cấp dưới tiếp tục báo: “Đứa bé và mẹ cô ấy cần ở lại—”
Chưa kịp nói hết, một cơn gió mạnh quét ngang, khiến tất cả mọi người đều giật mình: “Không lẽ xảy ra chuyện rồi?!”
“Đi!”
Trương Sơ Việt chân dài, sải bước đẩy tung cửa chống cháy, sau đó mấy bóng người khác vội vã chạy theo phía sau anh.
Bậc thềm trước tòa nhà khám bệnh sáng rực ánh đèn trắng chói mắt, một dáng người thon thả đang đứng quay lưng lại.
Chiếc váy liền thân đen xếp ly dài trên gối chừng ba tấc, ôm gọn lấy vòng eo thon thả, hai chân trắng nõn thẳng tắp lấp lánh dưới ánh đèn. Cả người chỉ có một điểm nhấn màu sắc, là dải ruy băng quấn trên mái tóc cô.
Màu lam mực nước, búi tóc lên sau đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
“A Tễ, mình phải quay về du thuyền ngay thôi.”
Hỉ Nhi vừa nói với Ôn Tễ, thì chợt trông thấy phía sau cô, trên khoảng sân tối mịt, có một bóng dáng cao lớn xông đến, thần sắc chợt ngẩn ra.
Cái bóng cao lớn ấy kéo theo mấy người phía sau, họ lập tức cảm thấy có gì đó bất thường, người dẫn đầu đột ngột khựng bước.
Ôn Tễ nghiêng người, cô đứng trong vùng sáng, còn anh đứng trong bóng tối.
Trương Sơ Việt nhìn thấy cô mang giày cao gót — cô trước nay chưa từng đi giày cao gót, cũng chưa từng mặc váy đen. Cô chỉ thích những màu sắc tươi sáng.
Bên rìa bãi cỏ, hàng bụi cây đổ xuống những vệt bóng loang lổ, Ôn Tễ bước qua, lắng nghe tiếng bước chân anh theo sau.
Cô không dám nhìn anh, chỉ nghiêng đầu, đầu ngón tay giấu ra sau lưng: “Chừng ấy năm, mỗi lần anh đi công tác, cuối cùng em cũng có thể gọi được cho anh một lần.”
Cuộc gọi vừa rồi thực sự là do xúc động, vừa cúp máy, mắt cô lập tức nhòe nước. Cô mặc kệ anh có đang làm nhiệm vụ hay không — bao nhiêu năm nay cô đã nhường nhịn như thế còn chưa đủ để anh hài lòng với công việc của mình sao?
“Làm nhiều lần như thế, rủi ro khiến em mang thai, anh một chút cũng không dám mạo hiểm. Vậy mà bây giờ em lại nói không biết cha đứa trẻ là ai.”
Giọng anh khàn khàn vang lên trong tai cô, như cơn gió biển nặng nề giữa đêm khuya.
Đôi mắt Ôn Tễ dần dần sững sờ: “Gì cơ? Em… em làm sao có thể không biết bố con em là ai, trừ khi anh…”
Ngón tay cô bấu sâu vào lòng bàn tay: “Anh có người khác rồi à? Dù sao cũng đã ba năm, không phải mới một hai năm, em hiểu nếu anh không chịu nổi cô đơn. Nhưng tại sao khi nãy anh lại không nhận em? Nếu em không gọi điện thì anh có đuổi theo không? Trương Sơ Việt, anh là đồ khốn!”
Người đàn ông khẽ nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm gương mặt cô: “Anh đứng ngay cạnh con gái em, em định chạy đi đâu? Bây giờ anh với em chẳng có danh phận gì, anh lấy tư cách gì để nhận nó? Đi học cũng cần có giấy đăng ký kết hôn của bố mẹ. Tám rưỡi sáng mai, anh đã bảo người lấy số ở cục dân chính rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tiểu Tễ: Ồ, vậy là đến theo đuổi cũng không cần em làm rồi? Thế thì em đành phải “mượn” con gái của người khác thôi, dù sao trẻ con cũng không thể không có bố mà~