Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 93

Chương 93: Truyền đạt thấu đáo, thấm tận đáy lòng.

*

Ôn Tễ bị Trương Sơ Việt nói đến sững người, trong đêm tối, cô mở to đôi mắt đen láy như ánh nước nhìn anh.

Người đàn ông khẽ nuốt xuống, yết hầu hơi chuyển động, ánh mắt thâm trầm lại, giọng nói sau khi dịu đi thì lại thấp thêm vài phần: “Anh còn bận việc, không có nhiều thời gian để lãng phí.”

Ôn Tễ vẫn còn vương trong đầu câu nói vừa nãy của anh: “Tám giờ rưỡi sáng mai, gặp nhau ở cục dân chính.”

“Vậy… vậy anh chờ… chờ em một lát, em… em phải nói một câu với đồng nghiệp đã…”

Ngoài cửa, Hỉ Nhi và vị bác sĩ đang đứng không xa, ngóng trông Ôn Tễ quay lại lên tàu.

Cô bước đi trên đôi giày cao gót có phần loạng choạng, như cán cân bất chợt nghiêng ngả trái phải, lảo đảo đi tới trước mặt Hỉ Nhi, nói: “Mọi người cứ về trước đi, ngày mai mình phải đi đăng ký kết hôn với Trương Sơ Việt.”

Đồng tử Hỉ Nhi trợn to đến cực độ.

Vị bác sĩ đa khoa kia vì khi nãy Ôn Tễ có hỗ trợ anh ta, lúc này liền mỉm cười nói: “Chúc mừng. Vậy cô còn quay lại du thuyền nữa không?”

Anh ta lại thuận miệng hỏi thêm một câu, cô khẽ ngẩn ra: “Tôi đi hỏi chồng sắp cưới của tôi đã.”

Ôn Tễ chạy trở lại, Trương Sơ Việt đang khoanh tay đứng bên gốc cây, trông có vẻ đã hết kiên nhẫn, lông mày rậm nhíu chặt, cụp mắt nhìn cô.

“Đồ đạc của em vẫn còn trên tàu, với lại công ty còn có một buổi tiệc phải tổ chức trên du thuyền, chắc em phải lên tàu ở bến kế tiếp sau khi đăng ký xong, được không anh?”

“Thời gian và địa điểm tàu cập bến gửi cho anh.”

Ôn Tễ gật đầu, rồi lại quay lại tìm Hỉ Nhi và mọi người.

Hỉ Nhi nghe cô chuyển lời ý của Trương Sơ Việt, bỗng dưng thấy khó hiểu: “Sao tự dưng mình lại có cảm giác kiểu người lớn nhà cậu không cho cậu đi ngủ ngoài với bọn mình thế?”

Ôn Tễ bị cô ấy nói cho khựng một chút, Hỉ Nhi kéo lại chiếc áo bệnh nhân tạm thời mua từ cửa hàng trong bệnh viện, mặc ra dáng một nàng thơ xinh đẹp giữa cơn gió, nháy mắt với cô: “Vậy hẹn gặp lại trên tàu nhé, anh ấy tốt nhất là xử lý xong việc thì đưa cậu về đấy.”

“Mọi người về cẩn thận nhé.”

Hỉ Nhi phẩy tay dứt khoát, giống hệt lần đầu tiên họ ăn cơm chung năm xưa, lúc ấy cô đứng ở cửa nhà hàng, say khướt mà vẫn vẫy tay thật oách xì ngầu.

Trương Sơ Việt vẫn còn đứng đó, dường như đang chờ cô, nhưng cũng không chủ động bước tới. Trong lòng Ôn Tễ chợt nghĩ, làm sao anh lại hiểu lầm đứa bé kia là con cô được?

Chẳng lẽ không biết trên chiếc du thuyền đưa họ tới đây có một sản phụ mới sinh à?

Ôn Tễ muốn giải thích, nhưng nếu giải thích rồi thì còn lý do gì để kết hôn ngay lập tức nữa?

Huống hồ, dù anh tưởng rằng đứa trẻ ấy là con cô với người khác, vậy mà vẫn chấp nhận…

“Đội trưởng!”

Bỗng nhiên, có một nhân viên công vụ mặc đồng phục đứng không xa gọi Trương Sơ Việt một tiếng, Ôn Tễ đứng gần đó nên anh đành gượng gạo đi tới chỗ cấp trên: “Vụ nhập cảnh bất ngờ này đã thẩm tra xong rồi, báo cáo kết án về đơn vị anh xem qua ký tên là được.”

Ôn Tễ nghe thấy những lời người đó nói, Trương Sơ Việt cũng không tránh né, chỉ thấy anh hơi gật đầu: “Vất vả rồi, các cậu cứ về nghỉ trước, lát nữa tôi sẽ…”

Chưa nói dứt câu, bỗng nhiên cảm thấy vạt áo gió bị người nhẹ nhàng kéo lại, anh nghiêng mắt nhìn sang, thấy Ôn Tễ đang che miệng ngáp.

“Anh bận buổi sáng mai, chiều về đơn vị ký giấy.”

Trương Sơ Việt dặn dò xong, để lại sau lưng một gương mặt còn đang ngơ ngác.

Quách Húc Đông chạy về chỗ các đồng nghiệp đang vươn cổ hóng chuyện ở không xa, cứ như gặp ma mà thốt lên: “Đội trưởng xin nghỉ rồi!”

“Đ** m*!”

“Không phải anh ấy là người sắt à, vũ trụ có nổ tung cũng vẫn tiếp tục làm việc cơ mà!”

“Vừa nãy cô gái từ trên tàu xuống nói là vợ anh ấy, tôi còn cười cơ, bây giờ cô ấy kéo áo đội trưởng, không nói lấy một câu, thế là đội trưởng nghỉ sáng mai luôn rồi!”

Cả nhóm đều có cảm giác như vừa thấy ma.

“Hắt xì!”

Ôn Tễ đưa tay che mũi hắt hơi một cái, đêm khuya vẫn lạnh hơn ban ngày đôi chút. Trương Sơ Việt cúi mắt xuống, chờ cô mở lời xin áo, ai ngờ cô lại móc ra từ túi váy một tờ giấy ăn, kèm theo vài món linh tinh khác. Trong ánh sáng mờ mịt của đêm, một tia sáng bạc vụt lóe, lòng bàn tay to lớn của anh gần như hành động còn nhanh hơn lý trí——

Anh chụp lấy cổ tay cô.

Gầy quá.

Ôn Tễ giật tay ra, vội vàng rút giấy ăn, quay đầu đi lau mũi. Nhưng tay anh vẫn không buông, ngược lại còn siết chặt hơn khiến cô bắt đầu thấy đau: “Anh nhẹ chút…”

Cũng không phải là không muốn để anh nắm, chỉ là lực tay anh chẳng có chừng mực gì cả, như thể muốn bẻ gãy cổ tay cô vậy.

Ôn Tễ lau xong mũi, giọng mang theo chút nghẹt mũi mềm mại, có phần nũng nịu. Cô định nhét lại giấy vào túi, liền nghe anh cười lạnh một tiếng: “Đừng nói với anh là cái hộp kia là do bên du thuyền phát.”

Mang theo bao cao su trong người à, ba năm không gặp, ra nước ngoài một chuyến mà cô trở nên phóng khoáng thế cơ à!

Thái dương Trương Sơ Việt nổi gân xanh, suýt nữa bóp nát cổ tay cô. Ôn Tễ lúc này mở tay ra, trong đêm tối ánh sáng mờ nhạt, khi nãy cô lại còn vội kiểm tra lại diện mạo, làm gì còn chú ý mình đã lôi gì ra khỏi túi!

Lúc này cô há miệng định nói, sức giằng khỏi tay anh cũng mạnh hơn, chỉ mong mau mau nhét lại mọi thứ vào túi, nhưng người đàn ông vẫn không buông tay, chỉ nhìn cô lúng túng, và… mặt đỏ bừng.

Ôn Tễ nổi giận, dùng tay kia rút hẳn cái hộp vật chứng ra: “Chẳng phải phát, là em tự mua!”

Chưa nói xong thì cổ cô đã bị một bàn tay lớn khác của Trương Sơ Việt vòng lấy, tim kề sát tim, lưng cô ngay lập tức bị ép vào bức tường sân không ánh sáng phía sau.

Cô bị anh vùi hẳn vào trong lồng ngực rộng lớn, gần như che khuất toàn bộ tầm nhìn.

Đã lâu lắm rồi—

Nóng bỏng, cuồng nhiệt, rộng lớn, rắn chắc…

Ôn Tễ thở hắt ra một hơi, toàn thân khẽ run lên vì mất kiểm soát.

Hơi thở của anh rơi ngay bên vành tai cô, trầm đục, hỗn loạn: “Anh không quan tâm trước khi kết hôn em sống thế nào, nhưng sau khi kết hôn thì vẫn phải giống như khi trước làm vợ chồng với anh.”

Câu cuối cùng ấy như một quả cầu lửa lăn vào màng nhĩ cô, thiêu đốt cả thân thể cô nóng rực.

Ba năm đủ để thay đổi một con người, huống hồ thời gian, hoàn cảnh, môi trường đều đã hoàn toàn khác biệt.

Khi anh định đứng dậy, Ôn Tễ bất chợt đưa tay nắm lấy vạt áo khoác của anh, gương mặt nghiêng với đường nét rõ ràng của người đàn ông đối diện ánh mắt cô.

“Thế còn anh thì sao? Một năm có một nghìn tám trăm người nhận là vợ anh, anh còn sạch sẽ à?”

Dây thanh quản cô bất giác rung nhẹ, Trương Sơ Việt nâng gáy cô, nghiêng người tiến sát, môi cũng sáp gần, lúc gần lúc xa. Ánh mắt anh rơi xuống dưới, từng tấc từng tấc lướt qua cánh môi đỏ mọng kia, khẽ hé, như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ liền nở bung ra.

“Em tưởng ai anh cũng cần chắc?”

Hơi thở anh rơi trên hàng mi cô, khiến cô khẽ run rẩy.

Ngón tay Trương Sơ Việt đang ôm lấy gáy cô dần siết lại, chỉ một tiếp xúc trong khoảnh khắc mà khiến anh chợt nhớ tới hình ảnh cô ngày xưa hay cúi đầu đọc sách trên núi, ánh sáng bên cửa sổ chiếu xuống cổ cô, những sợi lông tơ mịn gần như trong suốt nhảy múa trong nắng, sống động, quyến rũ.

“Anh kén chọn lắm, học vấn ít nhất phải tới tiến sĩ, du học về nước, lấy anh là vì trong những người em ấy từng gặp, anh là người tốt nhất.”

Thịch!

Tim Ôn Tễ như có tiếng trống đập dội vào.

Đôi mắt cô mở to nhìn anh trong đêm tối.

Những điều kiện ấy… cô đều phù hợp cả.

Trương Sơ Việt lại nói tiếp: “Anh không thích yêu xa, tốt nhất là cùng sống trong một thành phố, có thể chấp nhận cuộc sống ở nông thôn.”

Cuối cùng, anh nhìn sâu vào mắt cô: “Còn phải là người anh thích.”

Màng nhĩ Ôn Tễ ù đi, cả lời nói bật ra cũng như vọng lại trong tiếng ù: “Đúng là… kén thật đấy.”

Cô cảm giác như mạch máu trong tim mình bị vặn xoắn thành một sợi thừng: “Hồi lần đầu gặp nhau khi xem mắt, anh đâu có nhiều yêu cầu như thế.”

Trương Sơ Việt nhìn cô chằm chằm, như muốn xuyên thủng cô bằng ánh mắt ấy: “Chứ không thì vì sao sau khi ly hôn, anh vẫn còn độc thân tới giờ?”

Vỏ não của Ôn Tễ đang gào thét!

Anh nói… anh vẫn độc thân tới giờ!

Mặt cô nóng ran, nhưng vẫn cố ép bản thân phải lạnh, phải tỉnh táo. Cô không còn là cô gái mười tám mười chín tuổi mới biết yêu nữa.

Cô phải thể hiện mình là người từng trải!

Trong tay vẫn đang cầm hộp bao cao su vừa mua lúc nãy, cô nói: “Yêu cầu của em cũng đơn giản thôi, ra nước ngoài bao lâu thì chỉ nghĩ đến một chuyện ở nhà.”

Nói rồi, cô nhét luôn hộp ấy vào túi áo khoác ngoài của anh, ánh mắt cố gắng giữ vẻ kiên định: “Vừa nãy mua ở cửa hàng tiện lợi, so với ba năm trước còn tăng giá rồi đấy.”

Đồng tử Trương Sơ Việt co rút căng cứng.

Nếu anh không thể bình tĩnh, thì cô sẽ bình tĩnh thay.

Ôn Tễ thêm dầu vào lửa: “Anh tìm cho em chỗ tắm rửa đi.”

Gần bệnh viện có nhiều nhà trọ, đêm khuya ra vào đều là những người đủ kiểu đủ dạng.

Lúc vào thang máy, Ôn Tễ nhìn thấy một bà cụ đang đẩy xe lăn, hai ông bà là người có thân phận, không chỉ thể hiện ở trang phục và khách sạn, mà còn ở chỗ không có con cái đi cùng.

Có thể là không muốn làm phiền, cũng có thể là không có con. Ôn Tễ cụp mắt xuống, không dám nhìn kỹ nỗi nhọc nhằn trong nhân thế. Nhưng đúng lúc cửa thang máy sắp khép lại, cô thấy Trương Sơ Việt đưa tay ra đỡ lấy bánh xe lăn của bà cụ, nói: “Lực phân phối hơi lệch, đẩy sẽ khó hơn đấy.”

Ôn Tễ hơi sững người, theo ánh nhìn của anh nhìn sang, thấy anh nửa quỳ xuống điều chỉnh bộ phận xe, chiếc áo khoác dài gần như chạm đất.

Cô gần như theo phản xạ mà khẽ nhấc vạt áo của anh lên, ánh mắt anh không nhìn cô, chỉ liếc xuống áo một cái rồi tiếp tục vặn chỉnh lực mô-men.

Bên tai là tiếng cảm ơn của bà cụ và ông cụ.

Thang máy lên đến tầng 30, chỉ là một việc nhỏ nhặt giơ tay lên là làm được, nhưng lại giúp họ đỡ được bao nhiêu sức lực.

Trương Sơ Việt đứng dậy, thang máy dừng ở tầng của hai ông bà. Bàn tay dài của anh giữ cửa lại, dường như không cần bà cụ lên tiếng, cũng có thể nhận ra lúc đẩy xe ra cửa có khó khăn không.

Hồi trước cũng vậy—

Cô hết xà phòng tắm, không cần nói, anh sẽ tự mua cho cô.

Trong lòng Ôn Tễ như tràn ra một lớp mềm mại dào dạt.

“Đinh ~”

Tầng 33 đã đến.

Ôn Tễ đi theo anh ra khỏi thang máy, thẻ phòng vừa quẹt, lòng cô cũng bắt đầu xoay chuyển.

Thế nhưng, lại thấy đôi chân dài của anh dừng lại ngay bên ngoài cửa, không bước vào.

Cô ngẩng đầu lên, nghe anh nói: “Có việc thì gọi điện.”

Ôn Tễ khẽ cau mày, buột miệng: “Gọi điện gì chứ? Em chỉ đi tắm thôi, lát nữa còn phải về bệnh viện, anh vào đợi đi.”

Trương Sơ Việt bị cô nhắc tới hai chữ “bệnh viện”, mới sực nhớ tới đứa bé được cô bế như báu vật khi nãy.

Ánh mắt anh trầm xuống: “Rốt cuộc em định khi nào mới chịu thẳng thắn?”

Ôn Tễ sững lại, gì cơ?

Anh phát hiện cô nói dối rồi!

Yết hầu người đàn ông khẽ lăn xuống: “Anh ra ngoài mua bao thuốc.”

“Không được hút nữa!” Ôn Tễ lập tức quát lên, “Hôm nay anh đã hút tám điếu rồi đấy!”

Trương Sơ Việt khẽ nhếch môi, nói bằng giọng lạnh nhạt: “Chưa kết hôn mà, để anh hút cho đã đã.”

Ôn Tễ nhíu mày: “Khi nào anh nghiện thuốc đến mức này vậy?”

Trương Sơ Việt không muốn nói, dù sao cũng là thói xấu. Người khác ba năm không gặp đã có học vị tiến sĩ, còn anh thì thành một kẻ nghiện thuốc. Anh chỉ hờ hững đáp: “Anh thuộc loại không có văn hóa, buồn thì không hút thuốc thì làm gì?”

Ôn Tễ khựng người.

Đúng lúc anh nhấc chân định bước đi, Ôn Tễ bất chợt kéo vạt áo anh lại, nói nhỏ: “Vậy sau khi kết hôn, anh có thể không hút nữa.”

Sống mày Trương Sơ Việt khẽ nhíu, Ôn Tễ gần như vừa xót xa vừa không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt chẳng biết từ khi nào đã ngân ngấn nước, nhẹ nhàng nói: “Vì anh đã có việc để làm rồi.”

Trước kia, không biết bao nhiêu lần anh vừa bước vào cửa đã đẩy cô vào tường, cả váy áo cũng bị đẩy lên cùng một lúc.

Giờ đây, nếu không có ba năm trống vắng giữa họ, nếu hôn nhân vẫn còn, sao anh lại phải dè dặt đến mức, bị cô trêu chọc như thế cũng không dám tùy tiện chạm vào?

“Trên đời này thiếu gì loại người ăn xong không trả tiền.” Trương Sơ Việt làm người có nguyên tắc: “Em tưởng anh ph*t t*nh khắp nơi chắc?”

Giờ thì Ôn Tễ thật sự muốn huýt sáo với anh rồi.

Chẳng lẽ trước kia không phải sao?

Cho nên người đàn ông đang có ý chí thép trước mặt cô bây giờ, là Trương Sơ Việt trong trạng thái độc thân à?

Cô dựa lưng vào tường, nhìn anh cười: “Tự nhiên em lại không muốn kết hôn vào ngày mai nữa, dáng vẻ này của anh cũng dễ thương phết đấy.”

Ngay giây tiếp theo, Trương Sơ Việt đã kẹp lấy vai cô, lôi cô vào phòng.

Cơn đau trên vai khiến cô cảm nhận rất rõ ràng – cô đã quay về thật rồi.

Trương Sơ Việt đang đứng ngay trước mặt cô, không phải mơ.

Ôn Tễ bất chợt ứa nước mắt, hai cánh tay đưa lên tìm lấy vai anh, nghe thấy tiếng anh nuốt khan nơi cổ họng, trầm thấp mà đầy ẩn nhẫn, gợi cảm: “Nếu em còn không đi tắm, anh sẽ ném em ra trước cửa cục dân chính, để em đứng đó một đêm, rét đến tỉnh táo thì thôi.”

Ôn Tễ nói: “Vậy thì ít nhất anh cũng phải phân tích kỹ càng, truyền đạt sâu sắc cho em biết lợi ích của việc kết hôn chứ. Nếu không, em lại thích cái phiên bản anh bây giờ thì sao giờ?”

Trương Sơ Việt đưa bàn tay lớn nâng cằm cô lên, Ôn Tễ lại nói khẽ: “Anh biết đấy, làm mẹ rồi thì phải cho con bú, nếu không một lúc là sữa sẽ căng tức lên, phải cho bú thôi.”

Thấy anh còn cố nhẫn nhịn, Ôn Tễ liền không chút kiêng dè mà chọc thẳng vào giới hạn của anh. Không phải anh muốn hợp pháp hóa sao? Không phải anh muốn làm người đoan chính sao? Không phải anh muốn chứng minh mình có thể kiểm soát được phần th*n d*** sao?

Vậy thì anh cứ lo mà kiểm soát, còn em, em cứ nói tiếp đấy.

Sau khi kết hôn, chắc chắn cô sẽ không còn cơ hội như thế này nữa, dù sao còn chưa nói xong thì Trương Sơ Việt đã ra tay rồi, cô làm gì còn cơ hội lên tiếng than thở?

“Em lấy bằng tiến sĩ, là học ngành giao tiếp giữa người với người à?”

Trương Sơ Việt dùng bàn tay lớn siết lấy eo cô, qua lớp vải mà cọ sát lên.

Đôi mắt Ôn Tễ long lanh mê mị, trong veo ánh nước xuân thu, đỏ ửng mà quyến rũ: “Trương Sơ Việt, em đói rồi, muốn ăn cháo.”

Anh đang cầm gậy lửa nóng bỏng trong tay, còn cô lại bảo muốn ăn thứ khác.

Trương Sơ Việt nhìn cô chớp mắt ngây thơ vô tội, lại còn được đà lấn tới: “Nghe nói cháo đầu cá đậu hũ tốt cho sữa mẹ đấy.”

“Ào ào ~”

Nước trong phòng tắm vẫn đang chảy.

Ôn Tễ nghe thấy ngoài phòng có tiếng điện thoại rung, cô mặc quần áo xong bước ra, nhìn thấy màn hình hiện cuộc gọi đến của Trương Sơ Việt: [Quách Húc Đông].

Một người đàn ông gọi đến.

Ôn Tễ đang dùng bộ đồ vệ sinh cá nhân dự phòng trong xe của Trương Sơ Việt. Trước khi anh ra ngoài mua cháo cho cô lúc nửa đêm, cô đã giữ lại điện thoại của anh, nói là lỡ đâu anh bỏ trốn thì sao.

Lý do ấy khiến anh không thể phản bác, thế là điện thoại bị cô lấy giữ.

“Đinh đoong ~”

Tiếng chuông cửa vang lên.

Ôn Tễ bước tới mở cửa, Trương Sơ Việt đưa cháo cho cô, như thể nơi này là ổ hổ ổ sói, một bước cũng không muốn bước vào, còn buông ra một cái cớ: “Anh đi rửa xe đây.”

“Em ăn xong phải vào viện rồi. Anh đưa em qua đó, em trông con, anh rửa xe.”

Nghe như một gia đình ba người thật đầm ấm biết bao.

Sắc mặt Trương Sơ Việt đen sì.

Đèn trong khách sạn vĩnh viễn chẳng thể chiếu sáng rõ ràng, ánh vàng mờ mờ đục đục. Ôn Tễ dùng tay trái vuốt mái tóc còn ướt, tay kia cầm thìa khuấy bát cháo nóng, thổi nhẹ một hơi, vừa định ngẩng đầu đưa cho Trương Sơ Việt thì chợt phát hiện anh đang ngồi đối diện, và đang nhìn cô.

Ánh mắt chạm nhau, anh lập tức tránh đi, là người đầu tiên lẩn tránh, che giấu cũng sâu nhất.

Ôn Tễ khẽ nheo mắt: “Em mập lên hay gầy đi vậy?”

Ánh sáng dao động trong đáy mắt anh, anh đáp: “Với tốc độ ăn của em thế này, béo được đến đâu cơ chứ.”

Bị nói vậy mà Ôn Tễ lại có chút vui: “Vậy thì tốt, Hỉ Nhi bảo mông em to ra rồi. Anh biết mà, đồ ăn bên nước ngoài nhiều chất béo, nhiều đường, em vừa về nước là thèm ăn món thanh đạm ngay.”

Nói đến đây, thấy sắc mặt anh càng trầm xuống, cô vội vàng bổ sung: “Tất nhiên, không thanh đạm, thô mộc một chút em cũng ăn, chỉ cần là món quê nhà là được.”

Trương Sơ Việt đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Sau khi ăn cháo xong, tóc Ôn Tễ cũng gần khô, nhìn đồng hồ đã gần bốn giờ sáng.

Thật sự là một đêm dài đằng đẵng. Cô ngáp một cái, nói: “Em đi được rồi, mấy giờ trung tâm thương mại mở cửa nhỉ? Em phải đi mua bộ đồ sạch sẽ, như vậy chụp ảnh cưới mới đẹp.”

Trương Sơ Việt liếc mắt nhìn cô một cái, cố ý nói: “Sau mười giờ, vậy thì đợi đến chiều rồi mới đi đăng ký.”

Ôn Tễ nghe vậy liền cau mày: “Thôi, hồi trước em từng kết hôn rồi, bên ngoài cục thường có chỗ trang điểm và cho thuê đồ cưới mất phí.”

Trương Sơ Việt liếc cô một cái: “Từ đây đến bệnh viện đi bộ ba phút, đưa điện thoại đây.”

Ôn Tễ sợ cấp dưới lại tìm đến anh, nói: “Không phải anh định nửa đêm gọi người ta dậy làm việc đấy chứ.”

Trương Sơ Việt chống hai tay lên hông, bị cô chọc đến mức lồng ngực phập phồng vì tức, thân hình vạm vỡ đè chặt lớp áo sơ mi: “Ôn Tễ, em từng thấy anh bắt ai làm thêm bao giờ chưa?”

Cô lí nhí: “Em nè.”

Giờ phút này Trương Sơ Việt chẳng còn tâm trí đâu mà tính sổ với cô, quay đầu bực tức lôi chiếc xe yêu quý của mình đi “tắm rửa.”

Ôn Tễ ở bệnh viện giúp người mẹ sinh con bất ngờ trên du thuyền kiểm tra tình trạng của em bé, lúc quay lại còn nói với cô ấy: “Dễ thương thật đấy, cô có phúc lắm, thật may mắn.”

Người vợ nằm trên giường có vầng trán trái xoan tinh tế, khi cười trông dịu dàng, nhu mì: “Cô Ôn, lần này thật sự cảm ơn cô và bạn cô. Tôi mới mang thai bảy tháng thôi, hoàn toàn không ngờ lại vỡ ối trên tàu.”

“Ở chỗ bọn em vẫn hay nói, trẻ sinh non bảy tháng thì tuy nhỏ nhưng rất thông minh, lanh lợi. À đúng rồi, chị liên lạc được với người nhà chưa ạ?”

Người vợ vừa sinh xong vẫn còn yếu, khẽ gật đầu: “Chồng tôi đã cử người đến chăm sóc rồi, anh ấy sẽ đến ngay. Cô Ôn, cái này tặng cô.”

Chị ấy đưa cho cô một tấm danh thiếp, mỉm cười nói: “Ơn cứu mạng thật chẳng biết lấy gì báo đáp. Sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ, cứ mở lời với tôi.”

Ôn Tễ vội xua tay: “Không cần đâu ạ! Chị chăm sóc em bé quan trọng hơn, báo đáp gì chứ, ai ở trên tàu gặp chuyện cũng sẽ giúp thôi mà.”

“Em nghĩ chắc sau này chúng ta còn giữ liên lạc đấy.”

Những lời khéo léo nhẹ nhàng ấy khiến Ôn Tễ không nỡ từ chối, đành nhận lấy danh thiếp. Đó là tấm giấy cứng mạ vàng, chỉ ghi mỗi tên và số điện thoại.

Biết chị ấy đã có người đến đón và chăm sóc, Ôn Tễ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đưa người thì đưa đến tận Tây.

Đợi đến khi cô đứng cạnh lồng kính nhìn đứa bé, vừa đúng bảy giờ, thì Trương Sơ Việt đến gõ cửa kính.

Có cần phải sớm thế không?

“Chiếc xe cưng của anh rửa xong rồi à?”

Ôn Tễ bước ra, hai tay giấu sau lưng, ngẩng đầu nhìn anh.

Giọng nói có chút trêu chọc.

“Đưa điện thoại cho anh.”

Không có điện thoại trên người khiến Trương Sơ Việt cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Ôn Tễ nói: “Nhân viên cục dân chính tám giờ rưỡi mới làm việc, bảy giờ mà anh đã không chịu nổi rồi à?”

Trương Sơ Việt đưa tay xoa xoa thái dương: “Lấy xong giấy đăng ký kết hôn thì trả lại.”

Ôn Tễ không đáp, bước đi trước.

Ánh mắt Trương Sơ Việt hơi trầm xuống, nhìn bóng lưng mảnh khảnh mà dẻo dai kia, dường như đã nhận ra điều gì đó.

Anh cất giọng: “Sau khi kết hôn, anh sẽ xin điều chuyển công tác. Với quyền hạn hiện tại, anh có thể xin giảm trừ việc đi công tác.”

Cuối cùng, Ôn Tễ cũng cong khóe môi nở nụ cười.

Trời nắng đẹp, ngay cả những bông hoa bên đường cũng đang mỉm cười với cô.

Đều là người từng kết hôn rồi, nên rất quen với quy trình ở cục dân chính.

Sau khi làm xong thủ tục bước ra, Ôn Tễ ngẩng tay đón nắng, nhìn tấm ảnh cưới của mình: “Bản mới nha, nghe nói bây giờ ly hôn phải qua ba mươi ngày chờ đợi đấy.”

Trương Sơ Việt đã lấy lại điện thoại, bắt đầu xem tin nhắn.

Ôn Tễ nói: “Này, bây giờ anh có thể chở em đi trung tâm thương mại mua quần áo rồi chứ? Ở chỗ này hẻo lánh quá, hình như chẳng có trung tâm thương mại nào. Không thì ra chợ cũng được, còn rẻ hơn. À mà em cũng muốn chọn quà cho bé cưng nữa.”

Trương Sơ Việt vừa nghe cô “bé cưng bé cưng” là lại tức điên: “Trước đây em cũng gọi người kia là ‘bé cưng’ sao?”

Ôn Tễ thấy anh kỳ quặc một cách vô lý: “Làm gì thế? Mới vừa lấy giấy chứng nhận xong, định cãi nhau ngay trước cục dân chính à?”

Trương Sơ Việt sải bước dài về phía ghế lái, mỗi bước của anh bằng hai ba bước của Ôn Tễ.

Giờ cô tất nhiên là nghiễm nhiên ngồi vào ghế phụ rồi.

Đến chợ, Ôn Tễ vừa bước xuống xe, quay lại hỏi anh có muốn đi cùng chọn đồ không, anh chẳng có vẻ gì dễ chịu: “Anh phải xử lý công việc, em cứ mua cho đã đi.”

Nói xong, anh tức tối ném ví sang cho cô.

Ôn Tễ đón lấy, hớn hở chui vào chợ sớm.

“A lô, anh Việt, hồ sơ kết án em gửi vào mail cho anh rồi đấy.”

Trương Sơ Việt gọi điện cho Quách Húc Đông, vừa bật loa ngoài vừa thao tác trên màn hình: “Tôi vừa mới lấy giấy kết hôn, lát nữa báo lại giúp anh với phòng nhân sự nhé.”

Đầu dây bên kia, Quách Húc Đông nhất thời không biết nói gì, giọng Trương Sơ Việt thì vẫn bình thản: “Quên mất cậu còn chưa lập gia đình, chưa biết quy trình. Vậy thì đi hỏi mấy người từng làm việc này xem sao, sau đó tôi sẽ mời cả phòng ăn một bữa.”

Quách Húc Đông ‘à’ một tiếng: “Ờ… em, em sẽ đi từng văn phòng hỏi thử. Vậy… chúc, chúc anh tân hôn vui vẻ…”

Trong điện thoại là tiếng Quách Húc Đông đang hỏi mấy đồng nghiệp chuyện báo cáo kết hôn, có người ngạc nhiên: “Không phải anh Việt từng kết hôn rồi à? Anh ấy là người rành mấy cái này nhất, quy trình ly hôn còn rành cả bộ cơ mà…”

“Phì! Anh ấy đang nghe đấy!”

Quách Húc Đông vội vàng suỵt suỵt, thì đột nhiên, bên tai vang lên một giọng trầm giận gọi cả họ tên: “Quách Húc Đông, trên tàu đó có thai phụ sinh con à?!”

“Ờ? Dạ, đúng ạ, không phải nghi ngờ có thai hay gì đâu, mà là sinh thật. Hôm qua bọn em đã thẩm tra xong rồi, có cả báo cáo từ bệnh viện.”

Trương Sơ Việt nhìn chằm chằm bản kết án trước mặt, nổi trận lôi đình: “Sao không ai nói với tôi?!”

“Á!”

Đầu bên kia bắt đầu rối loạn:

“Không phải anh nói à?”

“Không phải cậu bảo sao?”

“Lúc đó chưa thẩm tra xong thì tôi nói gì được?”

“Anh Việt bảo bọn mình tự xử lý mà…”

“Trước giờ anh ấy có nhầm bao giờ đâu?”

“Hay là… lần này bọn mình làm sai rồi?”

Quách Húc Đông run run cầm điện thoại, dè dặt hỏi Trương Sơ Việt: “Anh Việt, cái này… có nghiêm trọng lắm không ạ?”

Trương Sơ Việt lật đi lật lại bản báo cáo điện tử vô số lần, lúc thì phóng to, lúc thì thu nhỏ. Dòng chữ bên cạnh tên Ôn Tễ đập thẳng vào mắt anh: “Hỗ trợ sản phụ sinh nở và đưa trẻ sơ sinh an toàn đến bệnh viện…”

Cả đời này, Trương Sơ Việt làm việc chưa bao giờ phạm sai lầm.

Chưa bao giờ phán xét khi chưa thẩm tra.

Chưa bao giờ không dám bước vào phòng thẩm vấn.

Chưa từng hồi hộp đến mức bị điếu thuốc thiêu cháy tay.

Chưa từng nghĩ rằng, vào khoảnh khắc cô bế đứa trẻ ấy trong tay, anh lại có một ý nghĩ mãnh liệt đến vậy: Dù thế nào cũng phải có được cô.

“Cạch!”

Cửa sau xe bất ngờ bị kéo mở.

Một cô gái ào ào chui vào, người thoang thoảng hương hoa nhài. Cô thò tay giật lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế, trùm lên người: “Em muốn thay đồ, anh kéo rèm cửa sổ xe xuống giùm.”

Bóng cây đổ xuống con hẻm nhỏ vắng lặng giữa ban trưa, một chiếc xe tối màu dừng bên vệ đường, cửa kính đóng kín.

Người đàn ông tựa lưng vào ghế lái, phía sau vang lên tiếng kéo khóa, tiếng vải vóc sột soạt, tiếp đến là tiếng giày cao gót bị đá xuống thảm xe.

Anh mở miệng: “Em có biết tội lừa cưới sẽ bị xử sao không?”

Ôn Tễ nghiêng người nằm dài trên hàng ghế sau, chiếc xe vừa được rửa sạch bóng loáng. Cô trùm áo khoác của Trương Sơ Việt, bắt đầu cởi chiếc váy trên chân, nghe vậy thì thản nhiên nói: “Tù chung thân? Dù sao tử hình cũng bỏ rồi mà?”

Trương Sơ Việt vặn nắp chai nước khoáng.

Anh ngậm lấy miệng chai, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó khuỷu tay đẩy cửa ghế lái bật mở.

Nước còn sót lại tràn khỏi kẽ tay, anh vòng sang mở cửa sau, xông thẳng vào trong một cách lạnh lùng, cứng rắn, không chút do dự.

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Huhu, thật sự bị xử tử rồi… sắp chết thiệt luôn á…

Bình Luận (0)
Comment