Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 94

Chương 94: Thầy bói xem voi.

*

Ôn Tễ vừa mới rút đầu ra khỏi cổ áo váy, như thể thay bộ đồ này gian nan đến nhường nào, hơi còn chưa kịp thở đều thì đã bị một luồng hơi nóng như thiêu đốt ập thẳng vào mặt.

Lưỡi và môi của Trương Sơ Việt đều đã được nước rửa qua, mát lạnh, vừa chạm vào hơi nóng trên người cô liền phát ra một tiếng “xèo” nhỏ, từng giọt nước nhảy nhót điên cuồng, bốc hơi, rồi cuối cùng tỏa thành một màn sương mỏng.

Ôn Tễ trong làn sương ấy khẽ bật lên tiếng rên, là âm thanh cô đã bao năm chưa từng nghe lại.

Khoang miệng bị lưỡi anh khuấy đảo mãnh liệt, một tay cô bị anh kéo đặt lên vai mình, chiếc áo khoác ban nãy còn phủ trên người cô giờ trong lúc vặn vẹo đã trượt xuống, đổ ụp xuống dưới sàn ghế sofa.

Trương Sơ Việt chiếm trọn toàn bộ khoảng trống phía sau xe.

Anh quá lớn.

Đột nhiên, cơn gió dữ dội rút khỏi môi cô, như nghe thấy một tiếng “bộp” nhẹ, giống như nút bấc bị rút ra khỏi miệng chai rượu champagne, từ bên trong trào lên vô số bọt rượu ngọt ngào.

Ôn Tễ chính là chai champagne kia, nơi từng làn khí tràn trề va đập hỗn loạn.

Giờ phút này cô nghiêng nghiêng tựa vào bên ghế, anh đang nhìn cô.

Trong khoang xe mờ tối chỉ còn tiếng thở dồn dập, bị nụ hôn bất ngờ ban nãy làm rối loạn. Cô muốn co chân lại, nhường chỗ để anh ngồi xuống, nhưng bàn tay to lớn kia lại nắm lấy cổ chân cô, duỗi thẳng đặt lên sofa.

Từ xương quai xanh trở xuống, chiếc váy cô đang định mặc vẫn còn vướng trên cổ, chẳng trách, chẳng trách chỉ vừa bị anh hôn một chút đã thở không ra hơi—là vì bị chính chiếc váy này siết lấy cổ.

Cô đưa tay lên định kéo váy ra, nhưng lại nghe giọng anh khàn khàn nói: “Để anh nhìn thêm chút nữa.”

Ôn Tễ sững lại.

Anh tưởng cô định mặc vào sao?

Trong khoang xe ánh sáng lờ mờ thế này, anh có thể thấy được gì chứ?

Chỉ là một đường nét mà thôi.

Con người có năm giác quan: mắt, tai, mũi, lưỡi và làn da.

Lưỡi anh vừa mới lướt qua, còn chưa hôn tới tận cùng, đã bị bộ váy rơi dưới đất kia làm phân tâm.

Anh còn quá nhiều điều muốn làm với cô.

Xem cô béo lên hay gầy đi, đen đi hay trắng ra… xem xem mấy năm qua cô sống có tốt không.

Ôn Tễ cảm nhận được năm ngón tay anh ôm lấy vai mình, m*n tr*n nơi đầu vai, như thể đang đo đạc kích thước, giống như đang dò xét vùng đất thuộc về anh—từng tấc, từng tấc một, đều phải nắn nót cảm nhận qua.

Thầy bói xem voi.

Ôn Tễ lặng lẽ hít thở.

Bàn tay của Trương Sơ Việt đã được rửa sạch, Ôn Tễ cảm thấy mát lạnh, mỗi lần anh lướt qua một chỗ nào đó đều để lại những giọt nước còn sót lại, sau đó, anh sẽ cúi đầu xuống hôn lên, như một quý ông lịch sự — nếu như anh không cắn.

Một tiếng rên khe khẽ vì đau khiến thần kinh anh khẽ run lên.

Anh buông môi cô ra, lại đưa tay lau qua, đã bao lâu không gặp, thế mà anh lại lịch sự nói: “Xoa một chút là hết đỏ thôi.”

Ôn Tễ để mặc anh xoa, mặt đỏ bừng, cả người co rúc trong góc ghế sofa, lưng tựa vào cánh cửa xe lạnh ngắt, cúi đầu xuống là sẽ thấy ngay bàn tay phạm tội của anh, cô đành nghiêng đầu sang hướng khác.

Cứ tưởng anh sẽ tiếp tục cắn bên còn lại, ai ngờ anh lại lịch sự thu tay về, tiếp tục “đo đạc” chai champagne là cô.

Những giọt nước còn đọng trên tay anh cũng được lau sạch sẽ trong lúc xoa dịu ấy.

Rượu vang, để được ủ kỹ và giữ nguyên hương vị, thường có một phần hõm sâu ở đáy chai được thiết kế đặc biệt.

Người sành rượu sẽ từ chỗ đó mà cẩn thận quan sát màu sắc, hai ngón tay dài nhẹ nhàng luồn vào, khẽ bẻ lên xem xét.

Trong bóng tối, đồng tử Ôn Tễ đột nhiên hoảng loạn:
“Cẩn… cẩn thận một chút…”

Họ không phải đang ở nhà, mà là trong xe — Ôn Tễ bỗng thấy sợ, cảm giác bất an khiến cô như bị nhấc bổng giữa không trung, chẳng có điểm tựa.

Người đàn ông vẫn cúi đầu nhìn, cố chấp muốn khám phá bằng hết bí mật ẩn giấu bên trong cô, chẳng hề bận tâm cô đang căng thẳng đến mức nào.

“Trương Sơ Việt… sẽ tràn ra mất… tràn ra đấy…”

Bàn tay vừa được lau khô lại đổ tràn thêm một vốc dịch ngọc thơm lừng.

Chỉ mới chạm vào điểm tròn ở đáy chai rượu thôi mà.

Nhìn dáng vẻ cô lúc này, từng tấc da thịt đều căng lên, anh không chịu buông tay, ngược lại còn nhặt chiếc váy rơi trên sàn lên, phủ lên eo cô.

Ôn Tễ lảo đảo nhớ lại một bộ phim đã từng xem: kẻ cướp cầm súng thường dùng vải quấn tay lại để che giấu, sau đó uy h**p kẻ yếu phải nghe lời.

“Ly hôn rồi, em đã yêu ai chưa?”

Anh hỏi.

Đầu ngón tay Ôn Tễ run rẩy siết lấy mép váy, giãy giụa như thể đang tìm đường thoát thân, nhưng cô càng vùng vẫy, thì trong khoang xe chật hẹp ấy, anh lại càng có cách khiến cô mềm nhũn ra.

Sự thật chứng minh, đến cả giọng nói của Ôn Tễ cũng đã mềm oặt, còn đâu sức để đáp lại nữa.

Cô định đá anh bằng hai chân, vừa nhấc lên đã run rẩy, căng cứng lại, cuối cùng cả khuôn mặt chôn vùi giữa khe hở giữa lưng ghế và đệm ghế, như muốn chôn cả người vào đó.

Thể diện của cô, đã hoàn toàn bị vứt bỏ trong tiếng rên sau cùng ấy rồi.

Trương Sơ Việt rút hai tờ giấy ăn, loại khăn giấy trắng mịn, gặp nước liền tan, anh giúp cô lau sạch, rồi nói: “Về lại ghế phụ đi.”

Ôn Tễ rúc trong góc sofa bật khóc.

Trương Sơ Việt cúi người, xoay mặt cô lại để nhìn, không có lấy một giọt nước mắt, chỉ có thanh âm bị đè nén đến mức khiến da đầu anh tê rần.

Một khuôn mặt ửng đỏ như có hơi men bốc lên, không rõ là vì rượu bị đổ hay vì thật sự nổi giận.

Anh nói: “Anh là người không có tính tình à? Đứa trẻ đó là của ai? Tối qua em coi anh là thằng ngốc phải không?”

Ôn Tễ chẳng còn sức mặc quần áo, chỉ khẽ kéo lại chiếc áo lót bên dưới lớp áo khoác, phía trên vẫn còn dấu răng đỏ tươi!

Cô giơ hai tay lên: “Bây giờ anh phải bắt đầu học cách mặc đồ cho trẻ con rồi đấy, em để anh luyện trước một chút, đút tay trái em vào tay áo nào.”

Luồng khí nghẹn trong ngực Trương Sơ Việt lại trôi xuống, như một hòn đá rơi xuống đáy tim, rồi bình ổn lại.

Anh lôi cô ra khỏi lớp áo khoác, xoay người đặt cô ngồi lên đùi mình. Hầu hạ cô mặc đồ vốn là thói quen sau mỗi lần mây mưa của họ ngày xưa, anh đã quen rồi. Nhưng ba năm xa cách, sự xa lạ đã khiến anh vụng về đi ít nhiều.

Ôn Tễ rất kiên nhẫn, không thúc giục, chỉ mềm nhũn tựa vào ngực anh, hơi thở khẽ khàng: “q**n l*t không mặc được nữa rồi.”

Anh chuẩn bị chưa chu đáo, nhớ phải rửa tay sạch, lại quên không ngăn nước.

Anh nói: “Chuyến du thuyền em đi sẽ cập bến lúc ba giờ chiều nay.”

Anh chỉnh lại tà váy cho cô, lót dưới đùi cô. Vẫn là váy xếp ly, dài quá gối một chút, đủ để cô có thể thoải mái cử động đôi chân.

Ôn Tễ để mặc anh ôm lấy eo mình, cánh tay anh vắt ngang lưng cô, gần như che phủ cả một khoảng. Cô như một con búp bê vùi trong lòng anh, nhưng lời nói thì lại sắc bén hơn ba năm trước nhiều:

“Có muốn đi cùng em không?”

Ôn Tễ cảm nhận được, không chỉ lồng ngực Trương Sơ Việt phập phồng.

“Du học xong lấy bằng tiến sĩ về, đúng là kiêu ngạo quá thể.”

Nghe anh nói vậy, Ôn Tễ bật cười, nhưng dư vị vẫn còn, cả người vẫn mềm rũ: “Vừa rồi không phải anh hỏi em quen mấy người à? Trên thuyền có bạn thân em đấy, với tài tra hỏi của anh, chuyện gì mà không moi ra được?”

Năm đó ly hôn nói là vì tiền đồ mà làm giả, nhưng giấy tờ lại là thật. Mối nguy hiểm nhất chính là, cuộc hôn nhân đầu tiên của họ vốn là ai cần gì người nấy, vậy thì ai dám đảm bảo sau khi được tự do, người kia sẽ không gặp ai khiến mình rung động hơn?

Chỉ là, may thay, trong lòng Trương Sơ Việt vẫn cảm thấy an ủi: cô đã quay về.

Nghĩ một hồi, anh lại tự thấu suốt: “Anh không để ý đến quá trình.”

Người về là được rồi.

Thế nhưng Ôn Tễ lại ngẩng đầu lên: “Anh không đi với em, định để em tự quay lại thuyền à?”

Ý cô rất rõ ràng — không thể vì anh mà ở lại vùng biên giới hẻo lánh này, bây giờ cô cứng cỏi lắm rồi.

Trương Sơ Việt bấm nhẹ vào eo cô, Ôn Tễ liền rên lên theo, anh vùi cằm vào hõm cổ cô, khẽ hít vào: “Ở trong xe, anh sợ mình không kiềm được, vừa rồi đầu em suýt đập vào cửa xe đấy.”

Lúc nãy anh tra hỏi nghiêm nghị, cô còn tưởng anh thật sự nổi giận, không ngờ lại còn lo cho việc cô có bị đụng vào đâu không.

Ôn Tễ trong lòng âm thầm tha thứ cho anh một chút, còn gật đầu: “Dù sao thì cũng ba năm rồi chưa ‘khai hỏa’, chẳng biết khẩu súng có còn dùng được không.”

Vừa dứt lời, Trương Sơ Việt liền chặn môi cô lại mà hôn.

Ban đầu Ôn Tễ còn muốn cười, nhưng rất nhanh đã bị sức m*t ấy làm cho cả người mềm nhũn, đến tận xương cốt cũng tê dại, lan lên cả vỏ não, răng va vào đôi môi mềm, Ôn Tễ “ưm ưm” r*n r*, anh mới chịu buông môi ra, ánh mắt nhìn thẳng: “Em nói nửa tháng sau mới về nước, thực tế thì lại lênh đênh trên du thuyền, em không theo lịch, vậy mà bắt anh phải theo thời gian của em.”

Ôn Tễ cũng ấm ức, tức tối nói: “Cái tính nóng nảy của anh ấy, biết rõ từ sau khi cưới em thì đừng nói ra nước ngoài, ra khỏi tỉnh cũng phải báo cáo. Em còn chưa từng đi du thuyền bao giờ đâu! Chơi rồi, sau này sẽ không còn muốn nữa.”

Vừa dứt lời, đồng tử Trương Sơ Việt như ngưng lại, nhìn bờ môi bị hôn đến hồng ửng của cô, đôi mắt mang vẻ quyến rũ đỏ hoe, trái tim anh như bị cô cạy mở, nước chảy ào ào tràn ra, chỉ muốn nhấn chìm cô.

Anh khàn giọng hỏi: “Lúc quyết định về nước, em đã tính sẽ tái hôn với anh rồi đúng không?”

Ôn Tễ không nói gì, lặng lẽ rời khỏi đùi anh. Lần này, Trương Sơ Việt không chịu nhường nữa, trực tiếp nói: “Anh xin được điều động về nước sau hai ngày nữa. Giờ đã kết hôn rồi, anh có thể xin nghỉ phép cưới luôn. Em muốn đi đâu chơi?”

Cô lẩm bẩm: “Anh chỉ giỏi vẽ bánh vẽ thôi. Anh để em đi hết chuyến này đi, em không thích làm việc gì dở dang. Dù có xuống thuyền giữa chừng, em cũng sẽ quay lại.”

Giống như chuyện cưới anh vậy, dù có rời đi giữa chừng… em cũng sẽ quay về.

Cô không thích cuộc đời bị chia cắt, cô luôn theo đuổi sự trọn vẹn.

Trương Sơ Việt không nói đồng ý hay từ chối, nhưng tay anh vẫn không chịu buông khỏi eo cô.

Hai người cứ giằng co như thế, Ôn Tễ nhắc: “Sắp không kịp rồi…”

“Làm gì mà không kịp.” Anh nói: “Vừa rồi chính em nói, lừa cưới thì bị xử tù chung thân. Em chuẩn bị ở tù cả đời với anh đi.”

Mắt Ôn Tễ mở to: “Sao lại là em ở tù với anh, sao không phải anh?!”

Trương Sơ Việt kéo eo cô ép xuống đùi mình, cúi người nói nhỏ: “Thì đang ngồi tù rồi đấy.”

Mặt Ôn Tễ đỏ bừng, đẩy anh ra: “Anh nói thì hay, chứ hành động chẳng thấy đâu! Không lẽ… anh không được rồi à~”

Cô cố tình trêu chọc anh. Ai bảo anh lúc nào cũng bảnh bao nghiêm chỉnh, còn cô thì vừa rồi lại rối bời như mớ hỗn độn.

Thế nhưng nói xong, Trương Sơ Việt lại im lặng.

Ôn Tễ sững người, tim như bị ai móc mất. Cô đưa hai tay ôm lấy mặt anh: “Trương Sơ Việt, ba năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Yết hầu anh khẽ chuyển động, tránh ánh mắt cô: “Dù sao em cũng đã có con gái rồi, anh nhận con bé, vậy là sau này cũng không tính là tuyệt tự.”

“Trương Sơ Việt!”

Anh đặt cô từ đùi mình xuống đất, nói: “Đi thôi, anh đưa em ra thuyền.”

Ôn Tễ không chịu đi, nước mắt lưng tròng: “Không, anh nói rõ cho em biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Trương Sơ Việt nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt sâu thẳm: “Không đi bây giờ thì chuyến tiếp theo của thuyền sẽ đến Hương Cảng đấy.”

Ôn Tễ lắc đầu liên tục, níu chặt lấy vai anh: “Còn ba ngày nữa mới đến đó, mà anh cũng hai ngày nữa mới được nghỉ phép mà? Em ở lại với anh…”

Cô vừa dứt lời, Trương Sơ Việt đã mở cửa xe xuống. Ôn Tễ không để anh lái xe, nhưng lại bị anh bế bổng lên.

Cô thay đổi thái độ, vùng vẫy la lên: “Em không đi! Trương Sơ Việt, em không đi!”

“Em hét to vậy, người ta tưởng anh bắt cóc con gái nhà lành mất.”

Anh vẫn ôm chặt cô trong tay, khóa xe lại rồi bế cô vào con hẻm nhỏ.

Bóng cây quét ngang má cô, Trương Sơ Việt khẽ thở dài trong lòng: “Sao lại không chịu nghe lời thế?”

Ôn Tễ bị anh quấn trong chiếc áo khoác gió, nghe vậy lòng lại thắt lại: “Giờ thì ai mới là người lừa cưới ai hả Trương Sơ Việt!”

“Thật ra tội lừa cưới có mức án rồi, anh tìm hiểu rồi — tù có thời hạn.”

Đầu óc Ôn Tễ ong một tiếng, thôi xong rồi!

Anh đặt cô xuống đất, tay vẫn ôm lấy eo cô. Trước mặt họ là một căn nhà cũ bị chắn bởi cửa sắt. Ôn Tễ ngơ ngác, không muốn tin vào mắt mình: “Em không tin!”

Trương Sơ Việt đẩy cửa ra. Nhà ở thị trấn miền Nam có mái hiên thấp, anh phải cúi đầu mới vào được, tay anh tự nhiên che lên đầu cô để cô khỏi đụng vào.

Ôn Tễ lúc này rối như tơ vò, biết anh là người có nhiều tính toán, nhưng vẫn bị khung cảnh căn phòng trước mắt làm phân tâm.

Chiếc áo khoác gió trên người bị anh lấy lại. Anh thò tay vào túi áo, lúc vào phòng tắm thì móc ra một hộp bao cao su.

Ôn Tễ lúc đó mới sực nhớ là… do cô mua!

Xong rồi xong rồi!

Rốt cuộc chuyện này là thật hay giả, Ôn Tễ như đang trong cơn ác mộng, không còn tâm trí nào để ngắm căn phòng của anh— vuông vức như ký túc xá công nhân, giường cũng là giường sắt.

“Trương Sơ Việt…”

Cô gọi anh, đáp lại chỉ là tiếng nước chảy từ vòi sen.

Ôn Tễ đứng ngoài cửa nói: “Anh đừng trốn tránh nữa… Chúng ta cùng đối mặt, em không có ý chê bai gì đâu… Nhưng mấy chuyện như thế y học có thể sai số mà, đừng nản… Em không tin đâu…”

“Két—”

Cửa phòng tắm mở ra.

Trước mặt là một lồng ngực trần, từng giọt nước vẫn còn chảy xuống. Bóng anh đổ dài trên nền nhà. Khi anh cúi xuống, trông như dã thú vồ lấy mỹ nhân, khàn giọng, chậm rãi nói bên tai cô:

“Tin hay không, em thử rồi sẽ biết.”

Mắt Ôn Tễ khựng lại một giây, giây tiếp theo, bức rèm trắng che cửa sổ bị gió hất tung, cùng lúc hất tung tà váy xếp ly trắng muốt của cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Đôi khi cũng nên dùng chính cách của người khác để đáp trả họ.

Bình Luận (0)
Comment