Chương 95: Nghi lễ ăn cua
*
Gỡ một con cua, tách vỏ, bao giờ cũng phải theo từng bước một.
Đặt lên lớp khăn trắng tinh, trong những chiếc chân mảnh mai cũng ẩn giấu thịt, không thể bỏ qua, phải khéo léo bóp lấy, hai tay đỡ rồi ép sang hai bên, lúc này phần thịt bụng mới lộ ra.
Phần gạch ngon nhất đều ẩn sâu trong nơi bí mật kia, cầm chiếc xẻng sắt, đưa vào đúng huyệt, nước sốt trào ra, sóng sánh chảy thành dòng.
Người được hưởng nghi lễ ăn cua, cho dù hành trình có gian nan đến mấy, cũng cam tâm vì bữa tiệc thịnh soạn này mà hao tâm tổn sức, đợi lâu đến mấy cũng bằng lòng.
Chiếc xẻng sắt cạo từng lượt từng lượt, Trương Sơ Việt cúi đầu nhìn Ôn Tễ, trán đổ mồ hôi nóng hổi, dù bận rộn vẫn không quên hỏi cô: “Nhớ anh không?”
Mu bàn tay Ôn Tễ đặt trên khăn trắng, ngón tay thon như hành lá được gọt tỉa, móng tay lấp lánh sắc hồng nhạt, chăm sóc rất tốt, anh nghĩ, hẳn là phần gạch cũng béo bùi lắm.
“Anh biết là em bận học hành lắm mà…”
Anh cũng mạnh tay nhấn sâu hơn.
Đầu ngón tay Ôn Tễ như xác cua đã vỡ, run rẩy khi thì co vào khi thì thả lỏng, khi thì rủ xuống khi thì dò dẫm, đáp: “Mỗi ngày em còn phải vào phòng thí nghiệm…”
Anh cũng không ngừng tiến vào.
Không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô, chỉ để đợi một câu trả lời ấy.
Ôn Tễ bị anh dồn ép đến mức gần như đầu hàng, vừa thẹn vừa giận: “Trương Sơ Việt, đồ lừa đảo…”
Mắng chưa dứt lời, nước mắt đã không kiềm được mà tuôn rơi.
Cô nói: “Nhớ.”
–
Điện thoại trong phòng tắm reo vang đúng hai giờ chiều.
Hai người còn chưa ăn trưa, từ lúc đi nhận giấy kết hôn rồi quay về, từ khi Trương Sơ Việt kéo cô xuống xe rồi đóng cửa phòng lại, đã trôi qua đúng ba tiếng đồng hồ.
Đầu óc Ôn Tễ quay cuồng.
Lật bên này xoay bên kia, hoặc nằm ngửa hoặc nằm sấp, chiếc gối bị cô vò đến nhàu nát, lót dưới eo dưới bụng, cuối cùng đầu ngón tay cô bị anh nắm lấy, kéo tới cào sau lưng anh.
Vừa nghe chuông reo, cô đã hốt hoảng, đang ngồi trên đùi anh bị anh ôm chặt, anh không chịu buông tay.
Mùa hè ở thành phố ven biển, khiến người ta toàn thân đẫm mồ hôi.
Anh cứ thế ôm cô vào phòng tắm, để nước xối qua.
Ôn Tễ mềm nhũn như bùn, hai chân không còn sức quấn lên, cuối cùng không cách nào khác, anh đành đặt cô lại lên giường, kéo chăn phủ lên, còn anh thì vào phòng tắm, có vẻ vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi.
Tấm rèm trắng mỏng khiến ánh sáng trong phòng trở nên thánh khiết như sương tuyết, Ôn Tễ trong luồng sáng ấy nhìn thấy sau lưng anh toàn là vết đỏ như những cành cây.
Là cuộc gọi công việc, Ôn Tễ nghe thấy anh vừa đi ra vừa mở chiếc tủ quần áo bằng gỗ cũ, từ bên trong lấy ra bộ đồng phục màu đen.
Ôn Tễ bỗng nhớ lại lần gặp lại, anh cũng mặc một bộ đồng phục nghiêm chỉnh như thế, chỉ tiếc hôm nay anh ra từ phòng tắm, chẳng để cô có cơ hội lột đồ anh.
Anh bước lại, cúi người nhìn cô, Ôn Tễ kéo chăn lên tới tận cổ, sau đó mắng anh: “Đồ lừa đảo.”
Ba tiếng đồng hồ, thế mà anh bảo mình không được?
Toàn là sức trâu cả thôi!
Nhưng lần đầu tiên ấy, ai dám nói cô không có cảm giác sung sướng thấu tận xương tuỷ…
Một bữa cơm còn có thể kết thúc vì dung tích dạ dày có hạn, nhưng d*c v*ng thì không. Nó không đáy, ngược lại càng được k*ch th*ch thì càng tham lam, càng sinh sôi dữ dội.
Tay anh chạm vào mặt cô, gạt mấy sợi tóc dính nơi khoé môi, động tác rất nhẹ, lúc này sợ làm đứt tóc cô, vậy mà khi nãy thì lại hận không thể rút sạch xương cốt trong người cô ra.
“Chiều nay năm giờ anh tan ca.”
Ôn Tễ cười lạnh, thực ra chẳng còn chút sức lực nào, hừ ra lại thành giọng nũng nịu mềm nhũn: “Anh tranh thủ đưa em về thuyền sớm đi.”
Nghe cô nói vậy, Trương Sơ Việt như bừng tỉnh điều gì đó, xoay người cúi xuống nhặt váy cô lên từ dưới đất. Ôn Tễ lơ mơ, cứ ngỡ anh định đem đi giặt cho cô, dù sao mấy chuyện như thế anh cũng làm quen rồi.
Nào ngờ anh lại móc ra từ túi một chiếc ví nhỏ, bên trong kẹp hai tấm thẻ, một là chứng minh thư, một là thẻ ngân hàng.
Ngón tay thon dài của anh lật nhẹ, cất chứng minh thư của cô vào ngăn bí mật trong lớp áo sát ngực, ánh mắt hẹp dài hơi nghiêng, để lộ đường viền quai hàm sắc lạnh, anh nói: “Yên tâm, anh sẽ đưa em về tới cảng.”
–
Những hàng cây cổ thụ cao lớn phương Nam in bóng rực rỡ dưới ánh mặt trời gay gắt.
Cửa kính bị đẩy ra, luồng khí điều hoà ùa đến, tạo ra một khoảng chênh nhiệt độ rõ rệt.
Một cánh tay dài đưa túi lì xì đỏ trong tay đặt lên bàn dài ngay cửa văn phòng, mọi người ngẩng đầu lên sửng sốt, đặc biệt là Quách Húc Đông, há miệng nói: “Sếp, cái gì đây ạ?”
“Cầm xuống chia đi, tài liệu thì mang cả lên văn phòng tôi ký. Vài hôm nữa tôi xin nghỉ phép kết hôn.”
Ba câu nói khiến cả cơ quan chấn động như có sóng lớn.
Suốt buổi chiều, ai nấy đều tất bật đến nỗi chân không chạm đất, ngay cả cấp trên trực tiếp cũng bị giao thêm việc, ông ta nhìn gương mặt Trương Sơ Việt, lại nhìn đống kẹo cưới bên cạnh, cuối cùng dừng ánh mắt ở cây bút anh đưa tới.
“Cậu làm ở đây mấy năm, làm việc chăm chỉ nhất, hiệu suất cao nhất, xử lý việc ổn định nhất, đúng là hình mẫu lý tưởng cho câu ‘đàn ông trẻ tuổi độc thân là lực lượng xung kích mạnh nhất’. Nhưng tôi phải nhắc cậu một câu, cái đồng hồ tourbillon trên tay cậu cất đi, đây không phải là món xa xỉ mà công chức như chúng ta nên phô trương.”
Trương Sơ Việt khoanh tay trước ngực, chiếc đồng hồ kim loại lấp lánh sang trọng phản chiếu ánh sáng trên lồng ngực rộng, anh thản nhiên nói: “Vợ tặng, đành chịu vậy thôi.”
Cấp trên bực bội ký giấy cho anh nghỉ phép.
Vừa kéo cửa phòng làm việc ra, bên ngoài đã có mấy cậu trai trẻ chờ sẵn, đứng đầu là Quách Húc Đông, ai nấy thần sắc lén lút, Trương Sơ Việt lên tiếng, chỉ đích danh anh ta: “Có chuyện gì? Ca này của tôi đến mai là kết thúc rồi.”
“Sếp, anh thật sự định điều về Bắc Thành sao?”
Lông mày Trương Sơ Việt khẽ cau lại: “Các cậu rốt cuộc làm việc kiểu gì vậy, tôi xin nghỉ phép kết hôn mà cũng bị đồn thổi sai lệch, chưa tra xét mà đã định tội là điều đại kỵ.”
Có người nhỏ giọng hỏi: “Vậy sếp nghỉ phép bao lâu ạ? Bọn em chưa ai cưới vợ, không rõ chế độ phúc lợi này lắm…”
“Cộng cả mấy ngày làm thêm trước đó, tôi nghỉ tròn một tháng.”
Cả đám người trợn tròn mắt.
Toàn cơ quan ai mà chẳng biết Trương Sơ Việt là người trực thường 24/7, vậy mà giờ lại định biến mất tận một tháng!
Nhưng Quách Húc Đông an ủi mọi người: “Có phải đi luôn đâu, chỉ là nghỉ phép thôi mà. Hơn nữa, sếp cưới vợ là chuyện tốt, thế nào cũng phải tụ tập ăn mừng một bữa chứ.”
Trương Sơ Việt cầm điện thoại, mở khung trò chuyện với Ôn Tễ, chẳng có tin nhắn nào. Sao thế, về nước rồi mà đến mạng xã hội cũng không dùng nữa à?
Hay là… vẫn chưa tỉnh dậy?
Nghĩ vậy, anh tiện miệng ứng phó với cấp dưới: “Tôi về hỏi ý em ấy đã, các cậu làm việc cho tử tế vào, đừng để tôi quay lại phải ra tay.”
Mọi người lập tức vâng vâng dạ dạ.
Bởi “ra tay” của Trương Sơ Việt chắc chắn không phải là dọn đống rối cho họ, mà là… thật sự ra tay.
Người này nổi tiếng nóng nảy và ngang ngược, nhưng lại không ai làm gì được anh — vì chuyên môn quá giỏi, dám đá cửa phòng sếp, lại còn là người do trung ương điều xuống. Nhiều người đồn rằng anh chỉ đi một vòng ở cơ sở rồi sẽ được điều về trung ương thăng chức.
Chỉ có điều, Trương Sơ Việt làm gì cũng chẳng lấy gì làm lạ — ngoài việc đúng năm giờ chiều là nhất định rời ca.
Quách Húc Đông mặt dày cầm văn bản cuối cùng đòi anh ký, Trương Sơ Việt bảo có phải ngày mai tôi không đi làm đâu, nhưng anh ta sắp khóc: “Trời mưa, mẹ lấy chồng, sếp bỏ trốn. Toàn là những chuyện không ai cản được!”
Trương Sơ Việt ký văn bản không phải ký cho có lệ, hễ văn bản nào đến tay anh đều phải xem kỹ. Mà đống hôm nay gửi đến toàn lỗi tùm lum, anh bắt họ sửa lại hết, mai mới được trình ký.
Trước kia nói đi là đi, giờ cứ như vướng bận gia đình con cái, tâm trạng cực kỳ bực bội.
Ra ngoài nhìn đồng hồ, đã năm giờ mười lăm, anh càng bực thêm.
Anh lái xe đến chợ trước.
Chặt con ngỗng luộc mới nhất, đầu bếp ở thị trấn nhỏ tay nghề cực khéo, miếng nào ra miếng nấy, mỏng dày đều nhau, còn đẹp hơn cả món Nhật trong nhà hàng.
Anh lại mua thêm hai phần súp bao tử tiêu trắng, tiêu cay nồng, bao tử xử lý sạch sẽ, trắng ngần nổi trong bát canh đặc sánh, rồi mang hết về nhà.
Ký túc xá là tòa nhà thuộc đơn vị nhà nước từ thời cũ trong khu phố cổ, tuy cũ nhưng vẫn chỉnh tề, cả khu gần như không ai ở, anh thích yên tĩnh nên chọn căn phòng này.
Bước chân dài lên tầng hai, khi vặn mở cửa sắt, anh cố ý giữ nhẹ tay. Vừa vào nhà, thứ đập vào mũi trước tiên là mùi thơm nhè nhẹ của hoa nhài. Hôm nay đói đến như ma đói đầu thai, anh còn chẳng kịp để ý trên tay cô có đeo một vòng hoa nhài.
Lúc đi chợ, thấy một bà lão đang xâu vòng hoa, anh chợt nhớ tay Ôn Tễ hình như cũng đeo một chuỗi như thế. Khi đeo, cơ thể sẽ nóng lên, mùi hương lan khắp người.
Thế nên anh lại mua thêm một chuỗi nữa mang về.
Chuỗi ban đầu rơi rớt dưới đất, đã bị anh siết cổ tay cô mạnh quá mà bóp nát mất rồi.
Trương Sơ Việt thở dài trong lòng — thật là, muốn mạng người ta mà.
Chút trò tình tứ như vậy cũng quên khuấy mất, không mang ra trêu cô.
Nhưng cũng chẳng sao, còn khối dịp mà.
Phòng tập thể chỉ có một gian, không có phòng ngủ riêng, vào cửa là thấy giường luôn, cũng may có một khu ăn uống nho nhỏ, nằm sát cửa ra vào. Anh đặt bữa tối đã mua lên bàn, rồi đi đến bên giường xem cô.
Ngủ rất ngoan, chỉ lộ ra mỗi gương mặt, như chiếc bánh kem trắng vừa ra lò trong tiệm bánh, đầy đặn mềm mại. Ba năm rồi, chẳng biết cô đã sống thế nào…
Nhưng dưỡng ra được dáng vẻ này, khiến anh khẽ thở dài một tiếng không dễ nhận ra: “Vất vả cho em rồi.”
Khi xoay người đi ra ban công, anh không để ý đến hàng mi của Ôn Tễ khẽ rung, rồi chậm rãi tỉnh lại.
Trên ban công có một bồn rửa nhỏ, anh rửa tay rồi định mở máy giặt — trước lúc đi đã tiện tay ném quần áo bẩn vào, định lát nữa về thì phơi. Nhưng vừa mở nắp ra, bên trong trống không.
Khi ngẩng đầu lên, có thế thấy một chiếc áo lót mềm bằng voan trắng mỏng ẩn sau chiếc sơ mi rộng thùng thình của anh, bị gió chiều thổi lên, lộ ra một góc như nụ sen vừa nhú.
Là Ôn Tễ đã phơi quần áo của anh.
Anh lại bước sang bếp, định đun ấm nước thì phát hiện ấm đã đầy, ngón tay chạm vào vẫn còn ấm nóng.
Lúc này trong phòng khách có tiếng động, Trương Sơ Việt quay lưng rót nước, không lập tức xoay lại. Thứ cảm xúc cuồng nhiệt kia như một ngọn lửa, chỉ chờ anh quay người lại là sẽ bùng lên thiêu cháy tất cả.
Tiếng túi nilon bị lục lọi vang lên, anh nghe thấy Ôn Tễ nói: “Lấy bát đĩa ra đây.”
“Không cần đâu, có bộ thìa đũa dùng một lần rồi.”
Ôn Tễ đúng là thấy trong túi còn có thìa nhựa và đũa gỗ, nhưng khi mở hộp đồ ăn ra, mùi thơm ngào ngạt liền k*ch th*ch khẩu vị, cô nói: “Đồ ngon như thế này, phải dùng bát đĩa đẹp mới xứng tầm.”
Trương Sơ Việt bê cốc trà bước ra, nói: “Anh ít khi nấu ăn, trong nhà không có.”
Ôn Tễ khẽ hé môi, ánh mắt anh rơi lên người cô.
Tắm rồi, chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi đen của anh, cổ áo mở hai cúc, xương quai xanh như làn nước hồ lăn tăn ánh sáng.
“Em ăn trước đi, anh đi tắm một chút.”
Ôn Tễ đã đói lắm rồi, nghe vậy chỉ “ừ” một tiếng. Canh vẫn còn nóng bỏng miệng, cô gắp một miếng thịt ngỗng luộc bỏ vào miệng, ngon đến mức phải nhắm mắt, khẽ lắc lư thân mình.
Trương Sơ Việt tắm rất nhanh, lúc ra thì món ngỗng và canh cũng mới vơi được một ít. Ôn Tễ đẩy hộp cơm về phía anh, nói: “Gan ngỗng luộc này, mềm tan trong miệng, còn ngon hơn cả mấy món Michelin em từng ăn ở nước ngoài!”
Yết hầu anh khẽ chuyển động, nhìn cô nói: “Em ăn không hết thì để lại cho anh.”
Ôn Tễ nói: “Chắc chắn ăn không hết đâu, anh nhanh lên mà ăn đi.”
Cũng tốt, Trương Sơ Việt nghĩ bụng, ăn cùng cho xong, tiết kiệm thời gian… làm việc. Anh cầm đũa, hỏi: “Chiều ngủ có ngon không?”
Ôn Tễ gật nhẹ: “Ở đây mát thật, không cần bật điều hoà, gió thổi qua là em ngủ li bì. Có lẽ do tối qua mệt quá.”
Vừa là phà đêm, vừa là cứu người.
Trương Sơ Việt khẽ cụp mắt: “Vậy thì trưa nay chắc là không mệt lắm.”
Đôi đũa gắp bao tử của Ôn Tễ suýt trượt khỏi tay.
Ngẩng mắt nhìn anh, phát hiện anh vẫn đang nhìn cô chăm chú. Ánh mắt rất thẳng thắn, là đang nhìn cô, khiến chính cô lại thành người tránh né. Mới gặp lại chưa đầy hai mươi tư tiếng, chưa kịp nói chuyện thật lòng, cô bèn lảng sang chuyện khác: “Anh ăn canh nhanh lên đi, nguội rồi đấy!”
Trương Sơ Việt nghe lời cô.
Ôn Tễ ăn no rồi, ngồi đối diện anh nhìn. Vốn định đợi anh ăn xong rồi dọn, nhưng đợi mãi, ánh mắt cô dần dừng lại nơi lông mày anh.
Đen hơn trước, cả khuôn mặt như được đẽo gọt bằng dao đục, góc cạnh sắc nét hơn, thậm chí… còn rắn rỏi hơn xưa.
Rõ ràng sau khi trưởng thành thì “rễ cây” ấy đâu thể phát triển thêm được nữa, chẳng lẽ là ảo giác của cô?
Hay là vì con đường ấy lâu ngày không có ai bước vào nên trở nên hẹp hơn, thành ra trông anh càng to khoẻ?
“Để em dọn, anh đi rửa mặt đi.”
Ôn Tễ nói: “Mới mấy giờ thôi mà, em còn chưa từng đến đây, muốn ra ngoài xem thử một chút.”
Trương Sơ Việt thu dọn bàn xong liền bước vào bếp, vòi nước đang chảy, anh không đáp lời.
Ôn Tễ nhận ra hình như anh bây giờ trầm lặng hơn xưa rất nhiều.
Chính vì im lặng, nên lần đầu gặp lại cũng không hỏi cô tại sao lại ở trên con thuyền đó, cứ mặc nhiên cho rằng đứa bé cô ôm trong lòng là con cô.
Anh trước kia vốn không bao giờ mắc phải loại sai lầm như vậy.
Ôn Tễ vào nhà tắm rửa mặt, thực ra cô đã tắm một lần lúc chiều trước khi ngủ rồi, lần này chỉ định sửa soạn lại trước khi ra ngoài. Vừa xoay người định đi thì thấy anh bước vào, cửa chưa đóng hẳn, cô nghiêng người nhường chỗ.
“Em muốn tìm hiểu điều gì về thành phố này? Muốn nhìn thấy gì? Ba năm không gặp, điều em nên nhìn chẳng phải là những con phố xa lạ không liên quan đến em ở đây.”
Ôn Tễ bị anh bất ngờ nói một câu như vậy, chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị anh đeo lên một vòng hoa nhài – anh đền lại cho cô, vì ban chiều anh đã bóp nát vòng cũ.
Cô vừa bước ra ngoài vừa bất giác tìm lời phản bác: “Nhưng đó chẳng phải là nơi anh từng sống sao?”
Anh không đáp, chỉ có tiếng nước chảy vọng lại như câu trả lời.
Ôn Tễ giơ cổ tay lên lắc nhẹ vòng hoa nhài, ghé mũi hít, thơm ngát dễ chịu.
Ngẩn người một lát, cô vừa định kéo rèm ban công ra để ngắm phố xá thì vòng eo đã bị người ta ôm lấy, cánh tay dài mạnh mẽ siết chặt, đè cô ngồi hẳn lên người anh, bên tai vang lên giọng khàn trầm:
“Anh không muốn ngắm đường phố, càng chẳng quan tâm nơi em từng sống ra sao, anh chỉ cần được nhìn thấy em là đủ rồi.”
Cả người Ôn Tễ mềm nhũn vì câu nói ấy, tay vòng ra sau ôm lấy cổ anh, anh ôm cô ngồi xuống giường, rồi sau đó cũng ngồi vào.
Cô khẽ bật khóc, nhỏ giọng trách: “Thế giờ anh ở sau lưng em làm gì, cũng có nhìn thấy gì đâu…”
Điên cuồng là thế, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ phải làm sao để dịu dàng, để ngọt ngào, để thăng hoa — anh chỉ muốn chiếm lấy cô, giữ chặt cô, bởi chỉ có những cú va chạm mãnh liệt mới khiến anh cảm nhận được hiện thực đang sống. Hơi thở anh rắn chắc như đá thép, ghé vào gáy cô khẽ cắn, thì thầm: “Cả người A Tễ nhà anh, chỗ nào cũng là bảo vật.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tiểu Tễ: Mỗi “bộ phận” đều có nhiều công dụng thật à?