Chương 97: Món quà tân hôn
*
Yêu nhau thì không cần tính toán.
Ôn Tễ như bốc hơi thăng hoa trong ngọn lửa tình nồng nàn, linh hồn cô cảm nhận được tình yêu của anh, xuyên qua thể xác chạm đến nơi sâu thẳm nhất, cô bằng lòng đón nhận tất cả.
Và chỉ trao cho anh, chỉ riêng anh, những hồi âm run rẩy vang vọng.
Trời sao lấp lánh giữa màn đêm trong vắt, tựa mặt biển tĩnh lặng, cửa sổ trời trên nóc xe mở hé, đón lấy ánh sao vào lòng.
Trương Sơ Việt ôm trọn ánh trăng bên cô, cho đến khi cô bình yên chìm vào giấc ngủ.
Ghế phụ lái được anh hạ xuống, Ôn Tễ nghiêng người cuộn mình ở đó, vẫn còn thời gian, anh không vội tiễn cô lên thuyền, có thể cùng cô ngủ một giấc nơi bờ biển vắng vẻ này – mà giờ đây cũng chẳng còn vắng vẻ nữa.
Du thuyền Tinh Nguyệt đang neo ở cảng Hương Giang, chuyến đi lần này bao gồm cả các hoạt động tham quan trên đất liền, hành khách có thể xuống thuyền dạo chơi vào ban ngày, rồi quay lại thuyền vào buổi tối — một thế giới thu nhỏ cũng đặc sắc chẳng kém.
Tập đoàn xuyên quốc gia Vân Tương Capital bao trọn con thuyền, tổ chức chuyến đi như một phúc lợi dành riêng cho nhân viên và người thân của họ. Vừa mới ký hợp đồng, Ôn Tễ đã có vé thuyền trong tay.
Ông chủ Bành nói, hoan nghênh cô lên thuyền.
Ôn Tễ đến bến cảng lúc bốn giờ chiều. Sở dĩ trễ hơn dự kiến hoàn toàn là vì đêm qua cô không chịu an phận trong xe, sau đó hai người ngủ một giấc bên bờ biển, cô cũng chẳng có lý do gì trách Trương Sơ Việt, dù sao anh cũng đâu khiến cô lỡ chuyến.
“Em ở khoang này, tối có tiệc, em phải chuẩn bị một chút. Anh đã đặt phòng riêng cho anh rồi, mau đi rửa mặt nghỉ ngơi đi.”
Vừa lên thuyền, Ôn Tễ đã đi thẳng về khoang của mình, Trương Sơ Việt đảo mắt nhìn quanh một vòng, nói: “Đặt thêm phòng làm gì, lãng phí tiền của.”
Cô quay đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt chẳng vừa ý: “Em ở cùng phòng với Hỷ Nhi.”
Trương Sơ Việt gật đầu: “Vậy thì dễ, mấy ngày nay rồi, em nên để con bé có một phòng ngủ riêng, nếu không cứ dính lấy em thế thì làm sao kết bạn trai được.”
Ôn Tễ nghe vậy liền tròn mắt sững người: “Để Hứa Hoàn Vũ biết được thì cậu ấy đập chết anh mất.”
Tình anh em sao có thể quan trọng bằng hạnh phúc của anh được, Trương Sơ Việt nói: “Hành lý ở đâu? Anh qua đó lấy, đã là người có gia đình thì phải có ý thức của người có gia đình.”
Ôn Tễ: “…”
Cô mở cửa khoang thuyền, gọi một tiếng: “Hỉ Nhi,” không có ai đáp lại. Cô nói: “Chắc cậu ấy lên bờ chơi rồi, em gọi cho cậu ấy một tiếng, kẻo cậu ấy về lại tưởng bị mất đồ.”
Nghe đến đây, có lẽ lương tâm trỗi dậy, Trương Sơ Việt hơi nhướng mày: “Có cần gọi cho Hứa Hoàn Vũ không?”
Ôn Tễ bấm số, không ngẩng đầu lên đáp: “Cậu ấy chỉ theo em đi chơi thôi, chưa chắc đã quay về, đừng nhắc nữa.”
Anh “ừ” một tiếng, không quên bổ sung: “Cũng không phải ai cũng có thể đợi suốt ba năm.”
Lúc anh đi ngang qua cô để lấy vali, Ôn Tễ liếc nhìn anh, khẽ buông một câu: “À ha.”
Vali không khóa, mở toang đặt trên giá để hành lý, quần áo trải đầy bên trong, toàn là màu đen xám. Trương Sơ Việt khẽ cau mày: “Sao lại mua toàn đồ thế này.”
Anh đưa tay xếp lại, nhưng khi nhìn thấy chiếc áo ngực đen thì khựng lại. Ôn Tễ lấy chiếc áo đang treo trên móc phủ lên, nói: “Bà xã mặc gì cũng phải do chồng quản sao?”
Người đàn ông điềm tĩnh dỗ dành: “Đương nhiên là không quản. Nhưng không mặc mới là để anh quản.”
Ngay giây sau, miệng anh đã bị đầu ngón tay mềm mại của cô chặn lại. Cúi mắt xuống, anh thấy Ôn Tễ mặt đỏ bừng đang nghe điện thoại.
Ánh sáng trong khoang thuyền mờ mờ, nhưng bên cạnh ban công nhỏ có ánh nước từ biển hắt vào, phản chiếu sáng rỡ trên gò má đầy đặn của cô. Làn da của Ôn Tễ như trứng luộc bóc vỏ, ánh sáng chiếu vào cũng trượt đi, lấp lánh như có linh khí.
Trương Sơ Việt xách vali của cô vào khoang của anh, đặt lên giá để hành lý, nói: “Đi rửa tay, rồi ăn cơm.”
Ôn Tễ cảm thấy anh như đang dỗ trẻ con: “Em còn phải tắm, anh cũng phải tắm.”
Hai người cứ thế dặn nhau, nói xong cô liền đi vào phòng tắm, vừa định đóng cửa thì anh đã chen vào. Phòng tắm nhỏ xíu, hai người làm sao mà đứng nổi. Ôn Tễ cau mày nhìn anh, chỉ nghe anh buông một câu: “Không phải bảo anh vào tắm cùng sao?”
Cuối cùng Ôn Tễ vẫn đuổi anh ra ngoài.
Trương Sơ Việt vẫn chưa thỏa mãn, khiến cô đau cả người.
Ba năm không “khai trương,” một khi bắt đầu thì gần như muốn vỡ tung.
Ôn Tễ tắm xong bước ra, thấy Trương Sơ Việt đang dựa bên ban công hút thuốc. Khoang hạng nhất nào cũng có một ban công nhỏ, có thể trực tiếp ngắm biển. Mặt biển xanh biếc phủ một lớp ánh vàng, ánh sáng mơ màng rọi lên đường nét khuôn mặt nghiêng của anh, khiến Ôn Tễ có cảm giác như anh là một bức tượng điêu khắc.
“Tách!”
Điện thoại chụp lại khoảnh khắc ấy.
Trương Sơ Việt nhạy bén, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại: “Tắm xong rồi à?”
Lần đầu tiên Ôn Tễ chụp ảnh Trương Sơ Việt, cô “ừ” một tiếng, khăn trùm đầu vẫn còn quấn tóc, cúi xuống lục trong vali tìm máy in ảnh.
Trương Sơ Việt nói: “Ngẩng đầu lên một chút.”
Ôn Tễ làm theo, thấy anh bước đến, bàn tay mang mùi nicotin và thuốc lá áp lên má cô, bắt đầu v**t v*. Lực tay lúc nặng lúc nhẹ khiến tim cô đập nhanh, cô né tránh, nói: “Làm gì đấy, em còn phải làm việc.”
“Giống con gái nhỏ thật đấy.”
Khuôn mặt Ôn Tễ là dáng mặt trứng ngỗng, tóc được cuốn gọn nên để lộ phần đầu tròn đầy, da trắng, môi đỏ, đôi mắt lại trong trẻo, Trương Sơ Việt cảm thấy cho dù cô sống đến mấy chục tuổi, vẫn sẽ trông như thế này.
Máy in “vù” một tiếng, in ra một tấm ảnh.
–
Ôn Tễ đưa cho anh xem, nói: “Quà tân hôn đấy.”
Trương Sơ Việt cụp mắt nhìn, là một tấm ảnh chụp bóng lưng anh, rất có thành ý, cũng rất tùy hứng. Anh nói: “Anh có thể tặng em cái gì đây?”
Ôn Tễ chợt nhớ đến một câu thơ, tim khẽ lay động, nói: “Anh tặng rồi.”
Trương Sơ Việt chống cánh tay dài lên bàn, khẽ nghiêng người nhìn nghiêng cô: “Từ lúc nhận giấy kết hôn đến giờ, anh chỉ tặng cho em Mười Ba thôi.”
Chút thi vị trong lòng Ôn Tễ lập tức bị câu nói tục tĩu kia làm nhuốm màu, cô giơ tay đập anh: “Anh làm ơn đọc thêm ít sách đi!”
Vài năm nay, gương mặt anh hướng về chính khí mà trưởng thành, bị cô đập một cái vẫn có thể mặt dày lý sự: “Anh nói là tình yêu.”
Tặng cho em Mười Ba chẳng phải là tình yêu sao?
Nói thẳng ra quá chỉ cho thấy trái tim anh dễ bị nắm bắt, mà tình yêu nếu nói nhiều quá sẽ trở nên rẻ mạt.
Trương Sơ Việt đã nói đến lần thứ hai, lần này quyết định ngậm miệng.
Ôn Tễ rút lại bức ảnh đưa cho anh, nói: “Anh mau đi tắm đi, lái xe cả ngày rồi!”
Câu nói đầy ẩn ý, từ “đọc thêm sách” để cứu rỗi phần hồn đến “đi tắm đi” để cứu rỗi phần xác.
Trương Sơ Việt liếc cô một cái, nhặt bộ quần áo chuẩn bị sẵn trong xe rồi đi vào phòng tắm.
Ôn Tễ rút một cây bút từ ngăn bàn, lật mặt sau bức ảnh, viết lên đó một đoạn chữ.
Sau đó lại lật về mặt trước, đậy nắp bút lại, kéo rèm cửa, thay đồ trong phòng.
Đàn ông tắm bao giờ cũng nhanh, khi Ôn Tễ đang mặc đến áo sơ mi, còn đang cài từng chiếc khuy một, Trương Sơ Việt trông thấy, hỏi cô: “Sao lại mặc đồ trang trọng vậy?”
Anh nhìn thấy chiếc váy bút chì màu đen đặt ở cuối giường, bước đến, vòng tay ôm lấy vai cô, cúi đầu sát đến bên môi, nơi chưa cài khuy áo đã trở thành vùng đất vô chủ, lập tức bị anh chiếm lĩnh.
Hơi thở của anh vừa áp sát đã dính lấy cô, Ôn Tễ suýt nữa bị anh đè xuống giường, vừa né môi, anh đã lướt qua má cô.
Không nỡ buông tay, còn thấp giọng cười giễu: “Anh từ bao giờ trở thành ông chồng ở nhà đợi vợ thế này?”
Dù không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ở lại khoang thuyền.
Trương Sơ Việt nhìn cô mang tất da đen, đi giày cao gót.
Dựa lưng vào ghế trong phòng, anh vươn cổ, tay với lấy “quà tân hôn” cô tặng – nhẹ như một tờ giấy. Anh cầm bút, định lật mặt sau để ghi lại thời gian, địa điểm, ý nghĩa… Ai ngờ đã thấy mặt sau đầy chữ.
[Làm sao em có thể giữ anh ở lại?
Em tặng anh con phố gầy guộc, hoàng hôn tuyệt vọng, ánh trăng nơi ngoại ô hoang vắng,
Em tặng anh nỗi bi thương của một kẻ cứ mãi nhìn vầng trăng đơn độc.
Em tặng anh sự trung thành của một người chưa từng có tín ngưỡng.
Em tặng anh cách lý giải về chính cuộc đời anh,
Về lý thuyết của chính anh,
Sự tồn tại chân thực và chấn động của anh.
Em tặng anh sự cô độc của em, bóng tối của em, cơn đói khát trong tim em;
Em cố gắng dùng hoang mang, nguy hiểm, thất bại để lay động anh.]
Tấm ảnh chụp là Trương Sơ Việt, bài thơ chép ra cũng là dành cho Trương Sơ Việt, vì Ôn Tễ đã viết dòng cuối cùng thế này:
[Em đều đã nhận được cả rồi, Trương Sơ Việt.]
Con phố mà chiều hôm ấy họ từng bước đi ở thị trấn ven biển, mặt trời lặn trên mặt biển, vầng trăng đêm qua.
Những dấu chân anh từng bước qua một mình không biết bao nhiêu lần, Ôn Tễ đã viết lại hết cho anh.
Khó trách khi xưa cứ giục anh đọc sách nhiều hơn, thì ra là thơ của Borges.
Trương Sơ Việt nhếch môi cười, cô gái ấy du học ba năm, giờ đến thơ phương Tây cũng đọc vanh vách rồi.
Anh thì không biết viết mấy thứ sướt mướt lãng mạn thế này, tình yêu của anh chỉ biết dùng hành động để thể hiện.
–
Trong đại sảnh tiệc tùng rộn ràng tiếng ca múa, ánh đèn pha lê chiếu rọi lộng lẫy.
Một bóng dáng cao ráo trong bộ vest đen đi về phía đám đông, dù ăn mặc tối màu đến đâu cũng vẫn thu hút ánh nhìn.
Ôn Tễ đang cầm ly champagne chúc rượu cùng người khác, đây là tiệc nội bộ của tập đoàn, có người ăn vận màu mè rực rỡ, còn chức vụ của cô không đòi hỏi phải xã giao, chỉ cần ăn mặc chỉnh tề là được.
Cũng có tiền bối hay thích chỉ dạy người khác, khuyên cô nên học theo đồng nghiệp ăn mặc phong phú đa dạng, lúc đó có đồng nghiệp khác bật cười nói: “Cô Ôn quen dùng đen trắng xám rồi, nhìn vào lại thấy đáng tin hơn. Với lại tính cách cô ấy trầm lặng hướng nội, sếp nói rất phù hợp làm trưởng nhóm kỹ thuật.”
Trương Sơ Việt ngồi bên khu vực dùng bữa, nghe xong lời đó cứ ngỡ họ đang nói đến ai khác chứ chẳng phải bà xã “trời không sợ, đất không sợ” của anh.
Anh khẽ ngước mắt lên, thấy bên cạnh cô đang đứng một người đàn ông ăn mặc bảnh bao trong bộ vest, giọng nói phổ thông lẫn chút khẩu âm, khiến anh cau mày, càng khó cho Ôn Tễ vì vẫn phải đứng bên cạnh.
Anh đứng dậy, thì chợt nghe có người gọi: “Anh Trương!”
Trên đời này bao nhiêu người họ Trương, Ôn Tễ nghĩ bụng, sao cứ phải là anh Trương nhà cô mới khổ chứ!
Lúc này cô mặc đồ công sở nghiêm chỉnh, đứng trước mặt anh giống như đang đóng vai người lớn, cả người không được tự nhiên, nhưng vẫn phải giữ vẻ nghiêm trang.
Trương Sơ Việt nhìn khuôn mặt của Ôn Tễ, cô gái nhỏ còn trang điểm nhẹ, ánh mắt khi nhìn anh lại ngước từ dưới lên, nghiêm túc đến đáng yêu.
“Tôi là nhân viên hỗ trợ khách hàng của Aisenton, buổi ra mắt lần trước ở Bắc Thành cũng từng mời anh, anh bận nhiều việc, tôi vẫn nhớ rõ anh đấy.”
Trương Sơ Việt không mấy hứng thú với anh ta, nhưng nghề nghiệp của anh tạo thành thói quen, trí nhớ tốt, đáp: “Anh Hứa.”
Anh còn nhớ tên, đối phương rõ ràng kinh ngạc lẫn vui mừng, cười nói: “Hôm nay sao anh lại chịu bớt thời gian tới đây thế? Nếu không phải tất cả các cô đều nhìn về phía anh, tôi còn chẳng nhận ra đấy.”
Ánh mắt của Trương Sơ Việt lướt qua anh ta, rơi xuống dáng người mảnh khảnh bên cạnh, cũng là một bộ đồ đen, nhưng gương mặt của Ôn Tễ lại như phát sáng.
Nhận ra ánh mắt của anh, đối phương sững lại một chút, rồi bật cười nói: “Cô Ôn nhà chúng tôi tuy còn trẻ nhưng đã kết hôn rồi, tôi thấy anh nên tìm người khác trong buổi tiệc thì hơn.”
Nói rồi, anh ta còn đùa: “Anh không biết đâu, anh Trương đây đào hoa lắm, nghe nói mấy năm trước ở phòng trưng bày chúng tôi còn đưa một cô gái đi luôn đấy.”
Trương Sơ Việt nghe đến câu “Cô Ôn đã kết hôn” thì lòng nhẹ nhõm hẳn, nhưng những lời sau đó thì lại khiến anh chẳng vui, liền mở miệng: “Người tôi đưa đi hôm đó chính là vợ tôi.”
Lời giải thích ấy chẳng hiệu quả mấy, anh Hứa kia khoát tay cười nói: “Tôi biết, sau đó anh ly hôn rồi mà. Anh Trương à, chuyện yêu rồi bỏ như thế ai nghe cũng cảm thấy tiếc thay. Nhưng mà cô Ôn vừa về nước làm việc, đối tượng lại là nhân vật nổi bật trong ngành, hai người quen nhau ở nước ngoài, nếu không thì chúng tôi cũng tiếc cho cô ấy lấy chồng sớm.”
Lời vừa dứt, đồng tử Ôn Tễ bỗng trợn to.
Trương Sơ Việt nghiến răng, từng chữ từng chữ: “Quen, nhau, ở, nước, ngoài?”
“Đúng thế…”
“Anh Hứa!”
Ôn Tễ bỗng nhiên ngắt lời anh ta, nói: “Không phải quen nhau ở nước ngoài!”
“Hả? Lúc phỏng vấn em nói mình đã kết hôn, mà lúc em phỏng vấn chẳng phải người đi cùng và giúp đỡ là…”
“Không phải, không phải!”
Ôn Tễ cảm thấy ánh mắt của Trương Sơ Việt như muốn đâm xuyên qua cô, cuống quýt giải thích: “Đó là trợ giảng trong phòng thí nghiệm bọn em, giúp đỡ em rất nhiều…”
Câu nói đó vừa thốt ra, chỉ khiến mọi chuyện càng nói càng rối. Khi xưa Ôn Tễ học ngành kỹ thuật ở nước ngoài, nữ ít nam nhiều, chẳng thiếu người theo đuổi quấy rầy, vừa hay gặp được một tiền bối bằng lòng ra tay giải vây, lấy cớ đã kết hôn để tránh phiền phức, kết quả lại bị tin đồn bủa vây.
“Thôi được rồi, đó là chuyện riêng của em, không cần giải thích. Đúng rồi, anh Trương là người trong cơ quan, sau này còn phải làm việc chung, em làm quen một chút cũng tốt.”
Anh Hứa mỉm cười thân thiện với Ôn Tễ: “Anh nhớ là bên hành chính đã đưa danh thiếp cho em rồi.”
Ôn Tễ đúng là có cầm danh thiếp, nên càng phải giữ bình tĩnh. Nhưng biểu hiện vừa rồi của cô thực sự chẳng giống chút nào với một nhân viên cấp cao của tập đoàn xuyên quốc gia.
Đầu ngón tay cầm tấm danh thiếp run lên khe khẽ, bỗng nhiên bị ai đó rút mất khỏi tay. Trương Sơ Việt cúi mắt xem qua, sau đó khẽ cong môi nói:
“Vợ tôi chưa từng yêu rồi bỏ người khác, giờ tôi đã tái hôn rồi, vẫn là với cô ấy.”
Lúc này mọi người đều ngạc nhiên mừng rỡ, rủ anh uống rượu chúc mừng. Ôn Tễ liếc nhìn Trương Sơ Việt, anh làm trong ngành liên quan đến bảo mật, rốt cuộc có nên nói rõ cô là vợ anh không?
Dù sao hồi trước, khi còn làm lễ tân tại Aisenton, cô từng được cử đi dò hỏi tin tức về anh…
Một ly whisky bị anh uống cạn sạch, người đàn ông ấy cất danh thiếp vào túi, nói: “Cáo từ.”
Ôn Tễ định đi theo để bàn chuyện công việc với anh, hỏi xem có thể công khai quan hệ hay không.
Buổi gặp mặt ấy, cô tham dự mà lòng chẳng đặt ở đó.
Tiệc tàn, đèn hành lang ngoài cửa mờ mờ u tịch, soi lên gương mặt điển trai lạnh lùng của người đàn ông, ngón tay thon dài rít lên một đốm lửa từ điếu thuốc lá.
Ôn Tễ vừa định mở miệng thì thấy anh đẩy cửa bước vào, cô vội bước theo, cánh cửa vừa đóng lại chưa bao lâu thì đã nghe thấy tiếng vải vóc bị vò nát. Qua khe cửa hẹp, hai tay cô bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu, cô theo động tác của anh mà khẽ run lên.
Trong đôi mắt nửa tỉnh nửa mê của Trương Sơ Việt phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô, giọng anh khàn đặc ghé sát: “Ba năm ở nước ngoài, em nhận ai làm chồng? Hử? Cái người bị em yêu rồi bỏ đó, cô Ôn giờ nhớ ra chưa? Phải bù đắp cho anh ta thế nào đây?”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Việt: Anh cần phải hiểu thật sâu ba năm không có anh, cô ấy đã sống thế nào.