Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 98

Chương 98: “Bà xã biết đùa ghê, em chê anh sống lâu quá à.”

*

Muốn thẩm vấn một người, trước tiên phải đánh vào điểm yếu của cô ta, khiến cô ta khóc đến tan nát rối bời, cuối cùng mới cầu xin tha thứ, nói: “Chồng tôi là người tài giỏi trong ngành… tương lai rạng rỡ… còn anh thì sao, anh lại nói tôi yêu rồi bỏ, khiến tôi không dám nhận lại…”

Bữa tiệc hôm đó tụ họp cùng đồng nghiệp, ai nấy đều bảo Trương Sơ Việt bị vợ bỏ rơi, cô không dám thừa nhận; hôm nay lại có người lấy chuyện vợ cũ ra trêu chọc anh, cô càng không dám nói thật. Nghĩ đến đây, cô òa khóc thút thít, kéo theo cả Trương Sơ Việt cũng bị cảm xúc của cô siết chặt.

“Miệng người ta ở trên thân người ta, vừa rồi anh chẳng phải đã thay em đính chính rồi sao?”

Trương Sơ Việt cúi đầu dỗ dành cô, lực đạo dịu lại, trở thành kiểu cố ý trêu chọc.

Tay Ôn Tễ bị giơ cao đến tê dại, lồng ngực phập phồng thở gấp, lúc này chỉ còn đứng được bằng một chân, đôi giày cao gót mảnh run rẩy chống đỡ lấy cô. Ôn Tễ tủi thân: “Anh hiểu đạo lý đó, sao còn trách em? Lẽ nào em vừa rồi không giải thích rõ ràng rồi sao…”

Khóc mà đáng thương vô cùng, một bên tất chân cũng bị kéo rách sạch.

Yết hầu Trương Sơ Việt trượt lên xuống: “Em không liên lạc với anh, suốt ba năm chỉ có vài lá thư.”

“Giờ anh lại đến kể tội em…”

Ôn Tễ muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh dồn ép trở lại: “Anh ly hôn rồi để em đi, lẽ nào còn có quyền danh nghĩa chồng cũ mà bắt em báo cáo từng ngày?”

“Vậy em gửi thư cho anh, anh có gửi cho em không? Tính chất công việc của anh em không rõ chắc? Đừng nói gửi thư, đến tin nhắn điện thoại của anh còn chẳng ra được mạng quốc tế! Rốt cuộc lại thành lỗi của em, lại thêm một tội vào người em!”

Cô tức đến mức như bốc hỏa trong ngực, Trương Sơ Việt cảm nhận rõ cơ thể cô nóng rực, co lại dữ dội.

Anh buông tay cô ra, chuyển sang ôm lấy eo cô, để cô bám lấy vai anh mà nhấc người lên xuống theo: “Anh sai rồi, em muốn phạt thế nào cũng được, chỉ có điều này — anh không thích người ta đồn đoán lung tung giữa em với kẻ khác, em biết mà… chuyện của mình vốn là giả thành thật.”

Ôn Tễ bỗng ngây người, tim cũng bị anh lấp đầy, căng tràn đến mức nghẹn lại.

Ban đầu, cô vốn phải hiểu rõ đây là một cuộc hôn nhân vì mục đích, ai ngờ lại không thoát được, vẫn trở về nước, để rồi bị anh bắt nạt thế này.

Cô gục cằm lên vai anh khóc, nước mắt chan chứa: “Em không có… Trương Sơ Việt… anh không tin em… anh có biết vợ anh có bao nhiêu người theo đuổi không? Vậy mà em còn lóc cóc quay về, để anh làm thế này làm thế kia, em có bao giờ nói ‘không’ đâu…”

Lồng ngực anh phập phồng mãnh liệt, ba năm dồn nén cảm xúc cuối cùng cũng phải tìm một chỗ trút ra, anh giữ chặt lấy cô, như sợ cô lại bỏ trốn lần nữa: “Là anh nhỏ mọn, hay là thế này đi, hôm nào anh mời cái người tình tin đồn đó một bữa, đích thân cảm ơn anh ta đã quan tâm em.”

Ôn Tễ nhất thời sững sờ, anh lại không ngừng đuổi theo khiến cô không thể suy nghĩ: “Anh biết em ở nước ngoài không dễ dàng, vừa học vừa làm, khó tránh khỏi bị theo đuổi. Nếu người ta nói anh ta tốt như vậy, chắc cũng không phải kẻ xấu.”

Ôn Tễ vội nói: “Không cần đâu, em cảm ơn rồi…”

Giọng cô đứt quãng mà càng lúc càng cao vút, Trương Sơ Việt cúi đầu ép sát: “Cảm ơn rồi?”

“Ừm… em… em còn đưa người ấy một tấm vé du thuyền…”

“Anh còn chưa được, em đưa cho anh ta?”

Trương Sơ Việt lập tức truy hỏi: “Vậy có nghĩa là anh ta cũng ở trên con tàu này? Em hẹn gặp anh ta? Nếu không tàu quay đầu về rồi, tối nay anh chẳng còn cơ hội cảm ơn đâu.”

Ôn Tễ bỗng thấy sợ, cô từng nếm mùi bản lĩnh chịu đựng của anh, lúc này vội nói: “Anh như vậy giống… giống đứa trẻ gây sự trong trường… bị phụ huynh đến tìm để trả đũa…”

Trương Sơ Việt nghe đến câu đó, hành động khựng lại, đôi giày cao gót của Ôn Tễ cũng vừa kịp đứng vững, nhưng cả người lại lơ lửng, bám lấy cổ áo anh mà th* d*c.

Anh khàn giọng hỏi: “Gặp hay không?”

Ánh mắt Ôn Tễ né tránh, Trương Sơ Việt bỗng bóp cằm cô, ép cô vào góc tường, làm cô sợ tới bật khóc hét lên: “Gặp! Trương Sơ Việt… Sơ Việt… gặp…”

Trương Sơ Việt thầm nghĩ, đúng là anh hèn thật.

Dù giận đến mấy, cũng phải để cô thỏa mãn trước, rồi mới đến lượt anh sung sướng.

Lúc này Ôn Tễ nằm nghiêng bên giường, dùng chăn che người lại, nói: “Mai gặp được không… giờ em chẳng còn mặt mũi nào gặp ai nữa…”

Tiếng nghẹn ngào trong giọng nói run rẩy len vào lòng Trương Sơ Việt, đôi mắt đào ngậm nước ấy như nở hoa mà hồng rực, anh cũng chẳng muốn để cô ra ngoài gặp người khác trong tình trạng như vậy.

“Ừ.”

Nói rồi anh bước vào phòng tắm, chẳng bao lâu đã quay lại, trên tay cầm khăn mặt ấm, giúp cô lau người.

Ôn Tễ rút chân lại, anh từ trong chăn lôi ra, ánh mắt chợt hạ thấp, phát hiện mắt cá chân sau có một mảng đỏ bầm.

Cô yếu ớt giãy nhẹ, anh nói: “Chẳng phải có đi tất sao, sao vẫn trầy chân được?”

Ôn Tễ khó chịu đáp: “Vậy chẳng phải anh cũng có đeo bao đấy thôi!”

Câu này nghe cũng có lý, Trương Sơ Việt không phản bác, cẩn thận lau phần mắt cá chân cho cô. Ôn Tễ lo lắng: “Đừng chạm vào lòng bàn chân!”

Cô bị nhột!

“Em tí nữa đi tắm, không cần anh ra vẻ ga-lăng!”

Trương Sơ Việt đi tới túi hành lý tìm bộ thuốc, chẳng mấy chốc đã moi ra được miếng dán vết thương: “Đừng để dính nước.”

Lúc này Ôn Tễ ngồi nghiêng, dùng chăn che ngang ngực, nói: “Ngay cả cái này anh cũng mang theo.”

Vừa dứt lời, cô bỗng nhận ra — anh mang theo là vì thường xuyên có nguy cơ bị thương.

Nghĩ đến đây, vành mắt cô lại ươn ướt, xót đến mức nghẹn nơi cổ họng, mấy yêu cầu vụn vặt của anh cô cũng chiều theo, liền nói: “Em hẹn bữa sáng trên du thuyền sáng mai rồi.”

Động tác dán băng keo của Trương Sơ Việt thoáng dừng lại, không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng thổi lên phần mắt cá chân sưng đỏ của cô trong lúc dán.

Khi Ôn Tễ tắm xong đi ra, thấy Trương Sơ Việt đang xem lại những bức ảnh cô từng chụp cho anh.

“Anh đang ngắm nhan sắc bản thân đấy à?”

Cô trêu chọc, anh kéo tay cô, để cô ngồi vào lòng mình. Trương Sơ Việt đã tắm trước, giờ chỉ quấn khăn tắm, Ôn Tễ vội vã dịch người tránh xa ra chút: “Sáng mai em còn có hẹn!”

Tóc cô còn ướt nhỏ nước lên ngực anh, từng giọt lạnh buốt lan vào tim. Anh hỏi: “Sao ngay cả máy in ảnh cũng có?”

Giữa họ bỗng dưng có nhiều câu hỏi – ví như băng dán của anh, hay máy in của cô.

Trương Sơ Việt là người để ý kỹ lưỡng, hỏi cái này vì ngày tiễn cô vào biên giới xuất cảnh năm đó, tấm hình chụp chung được in ra bằng máy chụp lấy liền.

Ôn Tễ cúi đầu nói: “Lúc em mới sang nước ngoài, thấy cái gì cũng lạ lẫm, cứ cầm điện thoại chụp lia lịa, ai ngờ bộ nhớ đầy cái rụp, điện thoại đơ luôn, không còn cách nào, đành phải chạy lại hệ thống, mà ảnh trong đó thì mất hết.”

Nghe đến đây, Trương Sơ Việt bỗng ngẩn ra, lấy khăn trùm đầu khô lau tóc cho cô: “Lúc đó anh lại quên đưa em một cái điện thoại dự phòng.”

Mọi việc đều tính đến, riêng chuyện đó lại quên mất.

Lại trách bản thân.

Ôn Tễ khẽ chớp mắt, hai tay chống lên đùi mình: “Anh còn tiền không đó?”

Ra nước ngoài đâu phải chuyện nhẹ nhàng. Hồi ấy Trương Sơ Việt vừa mới đi làm, liên tục chuyển tiền vào tài khoản của cô, bảo là “trợ cấp sinh hoạt”. Ôn Tễ nói: “Tiền anh đều ở chỗ em cả. Em cần gì sẽ tự mua, mà em cũng đã sửa điện thoại rồi. May mà tấm ảnh chụp chung còn bản giấy.”

Yết hầu Trương Sơ Việt khẽ trượt lên xuống, tay nhẹ vòng lấy eo cô: “Anh giúp em sấy khô tóc.”

Luồng gió ấm nóng hong qua da đầu khiến toàn thân cô thả lỏng, cơn mệt mỏi tan biến, mắt díp lại buồn ngủ.

Trương Sơ Việt từ phía sau ôm lấy cô, rất lâu rồi họ chưa từng được cùng nhau ngủ một giấc dài như thế này.

Nghỉ dưỡng trên du thuyền khiến người ta tạm quên những phiền não thế tục trên đất liền. Sáng sớm, Trương Sơ Việt tỉnh dậy, chọn một bộ sơ mi chỉnh tề cùng quần tây, đeo chiếc đồng hồ Ôn Tễ tặng, chải chuốt gọn gàng. Ôn Tễ thấy anh đã cạo râu, tóc vuốt keo, từ khoang tàu bước ra hệt như một điểm sáng được đèn sân khấu rọi vào.

Ôn Tễ nói: “Không phải anh có áo thun à? Nghỉ dưỡng mà ăn mặc nghiêm chỉnh vậy sao?”

Lúc này Trương Sơ Việt mặt mày nghiêm nghị, nói: “Tối qua em chẳng phải cũng mặc đồ trang trọng à?”

Nhắc đến trang phục trang trọng, Ôn Tễ liền nổi cáu: “Giờ thì chẳng còn gì hết!”

Vớ da không nói làm gì, nhưng cái váy bút chì kia bị anh kéo ngược từ dưới lên, một bên chân bị anh ôm treo trên khuỷu tay, khoá kéo cũng bị căng bật tung.

Lúc này người đàn ông chẳng tỏ vẻ gì sai trái, còn nói: “Đôi giày cao gót đó của em, độ cao vừa vặn.”

Ôn Tễ hơi khựng lại. Hai người vừa đi ra hành lang, ánh sáng dập dờn của mặt biển qua ô cửa kính sát đất chiếu lên mặt cô, ánh hồng dâng lên.

Ngay cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, mặc kệ anh nắm lấy.

“Hướng Vanh! Bên này!”

Hướng Vinh?

Trương Sơ Việt khẽ cau mày — còn “hân hân hướng vinh” nữa chứ, sao em ấy không tìm lấy một người tên là Hân Hân đi?

Anh chẳng buồn quay đầu, chỉ đợi người kia bước đến.

Chợt thấy Ôn Tễ từ ghế đứng dậy, đưa tay ra với người nọ, Trương Sơ Việt theo phản xạ giơ tay cản lại — liền thấy hai cái bóng ôm nhau, anh bật dậy, nghe một giọng nữ dịu dàng vang lên: “A Tễ, đây là chồng cậu sao?”

Ánh mắt Trương Sơ Việt xoáy sâu nhìn sang, đập vào mắt là một gương mặt nữ cắt tóc ngắn đầy khí chất, đeo khuyên tai lấp lánh, mặc áo khoác bò, đang nhìn anh.

Kinh nghiệm nhìn người bao năm nói cho anh biết: đối phương là nữ giới.

Mà kinh nghiệm làm việc bao năm lại mách anh: đối tượng tin đồn có thể là… người đồng giới.

Anh hít thở nặng nề, hai tay nắm lại rồi lại buông ra, nghe Ôn Tễ giới thiệu bên tai, rồi nói: “Hướng Vanh, chị muốn ăn gì? Mình đi lấy chung nhé?”

Cũng có thể chọn nữ kia mà, sao em ấy không đi tìm Lý Hỉ Nhi đi!

Trương Sơ Việt nhìn chằm chằm vào Ôn Tễ, cô ho nhẹ, quay sang hỏi anh: “Anh thì sao, muốn ăn gì?”

“Cải cúc luộc nước.”

Nói từng từ một cách chậm rãi, Ôn Tễ lườm anh một cái.

Cô cùng Hướng Vanh đi lấy đồ ăn, hai người đứng gần nhau, Ôn Tễ nói: “Bọn em ba năm không gặp, hôm qua anh ấy uống ít rượu, bảo em phải bù đắp. Mà em chẳng biết phải bù đắp cái gì nữa.”

Cái cô có, đã cho anh cả rồi.

Hướng Vanh nghe xong, mỉm cười dịu dàng: “Nếu đã là lời thật sau cơn say, vậy tặng anh ấy một bất ngờ lãng mạn đi? Ví dụ như trồng cho anh ấy một vườn hoa hồng chẳng hạn.”

Ôn Tễ nghe vậy cũng bật cười, nhưng cười được mấy tiếng thì đột nhiên ngẩn ra — Trương Sơ Việt từng trồng cho cô cả một sân đầy hoa anh túc đỏ.

Thì ra… đó chính là lãng mạn.

“Hướng Vanh này, em đi rửa tay chút, tay dính dầu quá.”

“Đi mau đi.”

Ôn Tễ khẽ ấn tay lên hàng mi, nói nhỏ: “Chị cứ qua trước đi, chồng em không giỏi ăn nói lắm đâu.”

Hướng Vanh mỉm cười.

Trong khay của Ôn Tễ có một đĩa rau luộc, chắc là gắp cho người đàn ông đòi ăn rau luộc kia, mà giờ phút này… anh ta vẫn ngồi yên tại chỗ.

Chờ bà xã mang món ăn tới.

Hướng Vanh hơi chau mày, bưng đĩa đồ ăn đi tới, nói: “Vợ anh đi nhà vệ sinh rồi, anh nên lấy đồ giùm cô ấy chứ.”

Khi gương mặt Trương Sơ Việt không biểu cảm, trông anh nghiêm nghị và trầm ổn, anh nhìn Hướng Vanh, nói: “Vợ tôi nói mấy năm nay nhờ có cô chăm sóc, tôi nên thay em ấy cảm ơn cô.”

Tuy Hướng Vanh ăn mặc trung tính, nhưng tính cách lại dịu dàng: “Cô ấy dĩ nhiên là không dễ dàng rồi. Trong phòng thí nghiệm thì nhiều sói ít thịt, phải tranh dự án; bên ngoài thì nam nhiều nữ ít, theo đuổi tới tận cửa. Cô ấy đeo nhẫn cưới nói mình đã có chồng, nhưng nào ngờ con gái đã kết hôn nhưng đi học xa nhà, lại càng là miếng mồi ngon trong mắt những gã đàn ông không muốn chịu trách nhiệm.”

Cô ây thong thả nói, đôi mắt của Trương Sơ Việt tối đi: “Tôi có nhờ người chăm nom em ấy, nếu gặp rắc rối, em ấy không cần phải một mình đối mặt.”

Hướng Vanh khẽ mỉm cười, dao nĩa cắt miếng bít tết: “Cô ấy bị cảm sốt còn sợ lây cho người khác, sao có thể làm phiền ai được.”

Trương Sơ Việt nhíu mày sâu hơn: “Em ấy bị cảm sốt sao?”

“Cô ấy nói đến Kim Sơn thì không thể trở về tay không, học đến phát sốt cũng bình thường thôi. Hơn nữa, từ sau khi có tin đồn đồng tính với tôi, mấy chàng trai tỏ ý làm quen cũng ít hơn, tôi cũng đỡ phiền phức hơn. Anh nói có đúng không?”

Trương Sơ Việt suýt bật cười.

Tức đến mức bật cười.

“Cô Hướng giữ mình trong sạch như thế, xem ra trong nước cũng có người yêu rồi.”

Hướng Vanh gật đầu: “Nếu không thì ai nỡ từ chối mấy anh chàng tóc vàng cao mét tám, mét chín? Học hành đã khó, từ chối mỹ sắc còn khó hơn.”

Lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện ở cửa nhà hàng, thấy Hướng Vanh và Trương Sơ Việt đang ngồi cùng nhau thì vội chạy tới: “Ăn, ăn đi! Không cần đợi em đâu.”

Trương Sơ Việt nhìn cô, bỗng đứng dậy: “Hai em cứ ăn đi, anh ra hút điếu thuốc.”

Ôn Tễ có chút nghi hoặc, quay sang nhìn Hướng Vanh: “Hai người nói gì với nhau thế?”

Hướng Vanh nhướng nhẹ đôi lông mày kiếm: “Chị nói chị thích con gái.”

Ôn Tễ “à” khẽ một tiếng, có phần căng thẳng: “Chị đừng như vậy, anh ấy tư tưởng bảo thủ, sẽ cho rằng em chơi với bạn bè không ra gì.”

Cô vừa nói vừa phụng phịu, chắc lo rằng anh ra ngoài hút thuốc là vì không muốn ăn cùng bọn cô, nhưng lại cố gặp mặt, thế là cô rót cho Hướng Vanh một ly nước, nói: “Bạn trai chị chẳng phải lát nữa đến đón à? Em làm tai mắt cho anh ấy bao lâu nay, anh ấy cũng nên cảm ơn em rồi.”

Hướng Vanh khuấy thìa trong tách cà phê, chống cằm nói: “Bạn trai chị giống bạn gái lắm, dính người quá, nên mới muốn anh ấy học tập em, ngoan ngoãn một chút.”

Ôn Tễ nháy mắt với cô ấy, mặt đỏ bừng.

Cô phát vé du thuyền cho quá nhiều người, còn Hỉ Nhi thì vẫn chưa dậy trong khoang, Ôn Tễ để lại tin nhắn hỏi có muốn mang bữa sáng cho không.

Sau khi đưa bữa sáng xong, trên đường quay về hành lang, cô thấy Trương Sơ Việt đang dựa vào lan can hút thuốc, một tàn thuốc bị gió cuốn xuống biển.

Cô giơ đóa hồng xin được từ Hỉ Nhi lên trước mặt anh, còn tự mình lồng tiếng: “Tưng tưng tưng tưng~”

Trương Sơ Việt chau mày, con ngươi đen thẳm lướt từ đóa hoa tới khuôn mặt cô, giọng anh còn vương vị khô rát của nicotin: “Bà xã biết đùa ghê, em chê anh sống lâu quá à.”

Ôn Tễ “ây da” một tiếng: “Thế mưu kế của em không hay sao? Hỉ Nhi không học cùng trường với em, lại còn độc thân, em đâu thể lỡ làng người ta. Còn Hướng Vanh là quý nhân của em, ngày đầu tiên em đến phòng thí nghiệm, chỉ có chị ấy đứng dậy chào em.”

Trương Sơ Việt tức mà cười: “Lỡ làng?”

Ôn Tễ lí nhí: “Ban đầu em chỉ chủ động tặng mấy món quà nhỏ, mong chị ấy dẫn dắt em trong phòng thí nghiệm. Chị ấy vừa cao vừa đẹp trai, lại còn dịu dàng nữa…”

Trương Sơ Việt cắt lời: “Em nói thêm câu nào nữa là anh không nhận hoa đâu.”

Ôn Tễ nhét hoa vào túi áo anh: “Thế này nhé, chẳng phải anh nói muốn em bù đắp cho anh à? Vậy thì em sẽ tặng hoa cho anh mỗi ngày!”

Trương Sơ Việt nhìn cô, đôi mắt bị gió biển thổi đến mê ly mơ hồ: “Chẳng phải mình ly hôn rồi sao, mà ra ngoài vẫn nói là đã kết hôn?”

Ôn Tễ chớp mắt khẽ khàng, ánh xanh biếc của biển trời cũng theo vào ánh nhìn ấy: “Chứ không như anh, nói mình bị kẻ khác dụ dỗ rồi bỏ rơi.”

Chưa dứt lời, sau gáy cô đã bị anh giữ lại, một nụ hôn ập xuống, môi chạm môi khép lại cả trời biển, tim Ôn Tễ thắt lại, nghe thấy giọng anh khàn khàn: “Đủ rồi, ba năm ấy em còn coi anh là chồng, vậy là đủ để bù đắp cho anh rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Vậy thì đến lượt em tính sổ rồi.

Bình Luận (0)
Comment