“Được rồi, mau ra ngoài đi, đừng để sư phụ phát hiện.” Nàng ta nhìn trái nhìn phải một chút, hơi có tật giật mình.
Kể từ khi nàng ta nghe nói sư phụ lấy được một mặt hàng tốt, nàng ta vẫn luôn chờ đợi, đợi đến khi sư phụ chơi chán sẽ ném cho nàng ta.
Nhưng không ngờ lần này phải đợi nhiều ngày như vậy mà không chán ngấy.
Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội đi theo mặt hàng tốt này ra ngoài hóng mát, cuối cùng nàng ta cũng tìm được cơ hội cùng với nam tử này một lần.
Mùi vị quả thật rất tốt.
Chu Viện bắt đầu suy nghĩ có nên trở về uống thuốc hay không.
Nghe nói thiên phú của mặt hàng này rất tốt, biết đâu sau này sẽ sinh được một đứa con có thiên phú rất cao.
Ở nhiều nơi trong Đan tỉnh, cách duy nhất để rất nhiều người nhảy vọt đẳng cấp là xem thiên phú của những đứa trẻ sinh ra.
Vì vậy, điều này cũng đã khiến rất nhiều người bảo vệ chặt chẽ nam sủng của mình.
“Đã ổn chưa?” Chu Viện đợi một lúc, phát hiện phía sau không có ai đi ra, nhất thời sốt ruột gọi.
“Nếu không ra cẩn thận ta sẽ tát chết ngươi!” Nàng ta nóng nảy tát đánh một cái vào thân cây ở bên cạnh.
Thân cây khẽ lắc lư, những dấu tay màu tím sẫm xuất hiện ở nơi nàng ta đụng phải.
“Được rồi, được rồi.” Đinh Du thở hổn hển, chậm rãi đỡ bụi cây bước ra: “Sắp đến giờ rồi, ngươi muốn cái gì, ta sẽ ra ngoài đem về cho ngươi.” Để bồi thường, Chu Viện đã thỏa thuận trước với Đinh Du, nàng có thể vào trong thành giúp hắn ta mang về thứ gì đó hắn ta muốn.
“Ta muốn bánh đậu xanh hoa quế!” Đinh Du nhanh chóng đáp: “Viện Viện tỷ, vẫn là Viện đối xử tốt với ta!”
Trên mặt hắn mang theo vẻ cảm động.
“Đừng dùng chiêu này nữa!” Chu Viện đang định mắng, nhưng không tự chủ nghĩ đến cảm giác vừa rồi, giọng điệu liền dịu đi.
“Nếu ngươi cảm thấy ta tốt, thì đối xử tốt với sư phụ một tí, vậy thì ngươi sẽ có nhiều cơ hội ra ngoài hóng mát như vậy hơn.”
“Chắc chắn rồi, sau nhiều ngày như vậy, nhiều người như vậy, người đối xử tốt nhất với ta chính là Viện Viện tỷ ngươi. Ta thực sự…” Lúc này Đinh Du mắt hổ rơi lệ, quả thật nhớ lại những trải nghiệm bi thảm những ngày qua, trong một lúc trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác đau buồn.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Chu Viện mở miệng, nhưng vẫn không mắng người.
Đi tới, vươn tay vỗ vỗ phía sau lưng Đinh Du, nhẹ giọng an ủi. “Đi thôi, trở về thôi.”
“Ừm.”
Hai người tựa vào nhau chậm rãi trở về tổng bộ.
Chỉ là Chu Viện không để ý là những bức thư với dày đặc chữ được vo thành một quả bóng, lặng lẽ để lại trên bãi cỏ phía xa.
Nếu ai đó nhặt được tờ giấy viết thư, mở chúng ra, liền có thể nhìn thấy có một dòng nhỏ ở đầu. Nếu ngươi có thể chuyển bức thư này đến một trong những địa chỉ này, ngươi sẽ được thù lao 10 lượng bạc!
*
Tầng cao nhất của Bảo Hòa lâu, thành Hắc Long.
Trương Vinh Phương đứng trên ban công, nhìn ra hơn phân nửa thành trì.
Tiếng người huyên náo trước mặt, thỉnh thoảng có người từ các xe ngựa qua lại khẽ vén màn xe lên, cất tiếng ca hát.
Một sân khấu kịch lớn được dựng lên ở phía xa, mọi người không ngừng thi đấu ca khúc với nhau ở bên cạnh.
Một số người trong số họ hát rất hay.
Có người chỉ có một trận tiếng la ó.
Những người bị la ó đều chật vật xuống sân khấu. Mà những người hát hay thì tiếp tục ở lại sân khấu.
Người ở lại sân khấu cuối cùng có thể nhận được tiền thưởng và hoa từ không ít nam tử tuấn lãng. Đúng vậy, người thi đấu ca hát ở đây đều là nữ tử, người tặng hoa đa phần là nam tử.
Trương Vinh Phương thu hồi tầm mắt lại, khẽ lắc đầu trong vô thức.
Vẫn chưa tìm được tin tức về Đinh Du và Ngũ Đỉnh phái, nhưng ngoài dự liệu của hắn là hắn đã tìm ra một ít manh mối về quá trình hình thành của huyết liên.
Mấy ngày gần đây, hắn có tổng cộng ba điểm thuộc tính, được hắn lần lượt thêm một chút vào trị số sinh mệnh của mình.
Sau đó cẩn thận lĩnh hội và quan sát quá trình ngưng tụ của huyết liên.
Hắn phát hiện sự ngưng tụ của huyết liên chủ yếu nằm ở sự thay đổi tập trung của toàn bộ mạng lưới huyết mạch ở sau lưng.
Huyết liên không phải là huyết mạch huyết quản nguyên bản của hắn. Mà là một sự sáng tạo bổ sung, một mạng lưới mạch máu mới! Tại sao lại tự nhiên xuất hiện mạng lưới huyết quản này?”
Hắn đang suy nghĩ vấn đề này. Nhắm mắt lại.
Hắn dường như có thể tái hiện lại quá trình hình thành của huyết liên trước đây.
Mạng lưới mạch máu ở phần lưng giống như một nhánh phân ra từ cánh cây, lớn dần, kéo dài và tiếp tục phân nhánh.
Tại sao các mạch máu huyết sắc lại phát triển thành một hình dạng cố định như đã được định sẵn? Thứ gì đang hướng dẫn chúng?
Trương Vinh Phương nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại, hết lần này đến lần khác không ngừng nhớ lại.