Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1119 - Chương 1119 - Ngũ Đỉnh (18)

Chương 1119 - Ngũ đỉnh (18)
Chương 1119 - Ngũ đỉnh (18)

Lưu động từ trị số sinh mệnh, hội tụ thành huyết liên. Toàn bộ quá trình này được lặp đi lặp lại nhiều lần.

Trí nhớ não bộ của hắn lúc này mạnh hơn trước rất nhiều.

Khi suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Quá trình hình thành huyết liên giống như được ghi hình, được phát đi phát lại nhiều lần. Hành động như vậy đã được thực hiện nhiều lần trong mấy ngày qua.

Nhưng lần này, nghe tiếng hát bên ngoài, Trương Vinh Phương đột nhiên chấn động mạnh một cái, phát hiện ra một chỗ khác biệt.

Nhịp điệu!

Sau khi trị số sinh mệnh được cộng thêm điểm, sinh mệnh lực sẽ được chia thành hai phần, một phần sẽ cường hóa thân thể của mình, một phần còn lại sẽ dung hợp vào trong huyết liên.

Trong quá trình lưu động, hai luồng sinh mệnh lực này đã bị ảnh hưởng về cơ bản là giống nhau.

Và sự khác biệt nhỏ bé duy nhất trong đó chính là nhịp điệu của văn công!

Trương Vinh Phương đột nhiên mở mắt ra.

Hắn đã thấy sinh mệnh lực hình thành huyết liên đang lưu động, tự nhiên chịu ảnh hưởng của nhịp điệu tuần hoàn bên trong văn công.

“Văn công.”

Trương Vinh Phương ngay lập tức nhớ lại rất nhiều nội dung của tất cả đạo điển văn công. Hắn đã từng vì học tập văn công mà đặc biệt tham khảo ý kiến ​​của Nhạc sư phụ và đại lão văn công khác.

Lúc này, hắn đã đạt tới cảnh giới Luyện Thần Viên Mãn trước nay chưa từng có. Nhìn chung qua lại trước sau, rất nhiều thứ một liền rõ ràng.

Văn công tăng lên sinh mệnh được dùng để kéo dài tuổi thọ, nhưng nếu chuyển đổi lượng sinh mệnh này làm cho bản thân thành lớn mạnh hơn thì sao?”

Khi ta tự mình luyện văn công là có ý định hướng dẫn tu hành. Mà việc hình thành huyết liên thì ta hoàn toàn không có hướng dẫn gì cả, đó là một hướng đi mới l được hình thành do ảnh hưởng tự nhiên của sinh mệnh đến văn công.

Theo phương hướng này, Trương Vinh Phương cẩn thận nhớ lại từng chút một.

Xoạch!

Đột nhiên, sắc mặt của hắn hơi thay đổi, như thể hắn đã phát hiện ra một việc gì đó vô cùng chấn động.

Chân cũng lùi lại mấy bước, va chạm hất đổ mấy bình thuốc độc đặt dưới đất, nhưng không hề phát giác.

“Đây là?”

Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, bàn tay không tự chủ được siết chặt.

“Rốt cuộc đây là cái quái gì?”

*

Ở trong rừng.

Hai người hái thuốc cõng một chiếc giỏ tre trên lưng, tay cầm cuốc thuốc, cẩn thận tìm kiếm thứ gì đó trong bụi cỏ.

Trong rừng này có rất nhiều côn trùng độc, cho dù bọn họ đeo túi thơm đuổi côn trùng độc, nếu không cẩn thận vẫn sẽ dễ gặp chuyện.

Cũng may, tuy có nhiều côn trùng độc nhưng ít người đến hái thuốc hơn, trong năm có nhiều loại dược liệu hoang dã hơn.

Mặc dù hơi mạo hiểm, nhưng chắc chắn đây là con đường tắt cho những ai đang cần tiền gấp.

Đột nhiên một người đang cúi xuống để gạt bụi cỏ sang một bên, bỗng nhìn thấy một quả cầu giấy vo tròn trắng xám trong đó.

“Đây là?”

Hắn ta cẩn thận dùng cuốc thuốc gảy quả cầu giấy ra.

Sau đó, dùng bàn tay đeo găng tay da kẹp nó lên, nhặt lên, nhẹ nhàng mở ra.

“Ca, ngươi đến xem cái này một chút đi, trên đó viết cái gì vậy?” Người hái thuốc không biết chữ xoay người đi gọi một người khác.

Người kia nghe vậy, đứng dậy tiến lại gần, cầm lấy quả cầu giấy, xem xét.

“Cái này…”

Sắc mặt của hắn ta thay đổi, bỗng nghĩ đến rất nhiều thứ.

So với đệ đệ của mình, trước đây hắn ta đã từng lăn lộn trong bang phái, biết sự phiền phức và nguy hiểm của những thứ này.

“Đừng đụng vào! Loại phiền phức này, một khi dính vào, có thể hoàn toàn không thể thoát khỏi!”

Động một tí là nguy hiểm cửa nát nhà tan!”

Hắn ta lập tức muốn ném quả cầu giấy đi.

Nhưng mẹ già bệnh nặng nằm liệt giường không có tiền đi xem bệnh, nhớ lại cảnh mẫu thân mình ho ra máu dữ dội.

Động tác tay của người ca ca dừng lại.

“Ca? Ca ca?”

“Không có việc gì. Chuyện này cứ để ta lo, ngươi đừng quan tâm. Chúng ta về trước đi.” Ca ca khẽ cắn răng, nếu là thật thì sao?

Chuyện như vậy nếu thực hiện cẩn thận chưa chắc không thể làm được.

Bên trong Bảo Hòa lâu.

Tai Trương Vinh Phương thì nghe các bài hát đối ca, ca dao nhưng trong lòng thì không ngừng dậy sóng.

Trước kia hắn cho rằng có lẽ mình đã nắm giữ thấu triệt hết tình huống của huyết liên.

Nhưng bây giờ...

Lần đầu tiên, hắn phát hiện hình như mình đã đánh giá thấp một số thứ mà hắn cho là an toàn.

Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy mép bệ cửa sổ ở một bên, xúc cảm lạnh lẽo khiến tâm trạng đang nhấp nhô của hắn dần dần bình tĩnh lại.

Chờ cho đến khi tinh thần hoàn toàn bình tĩnh. Trương Vinh Phương mới hít vào một hơi thật dài.

“Đúng rồi, lẽ ra mình nên sớm nghĩ đến điều đó… lẽ ra mình phải sớm có dự liệu.”

Một lần nữa tập trung sự chú ý vào bướu thịt ở trên lưng.

Lần này, bởi vì đã nhận ra, cảm giác của Trương Vinh Phương càng rõ ràng hơn.

Bình Luận (0)
Comment