Bọn họ ngồi trên lưng ngựa, nhìn từ xa giống như từng ngọn núi thịt di động.
Rầm!!
Một người dẫn đầu đám kỵ binh, cầm lang nha bổng to lớn dài bốn mét trong tay, quét ngang về phía trước.
Hất đổ ba hắc kỵ binh mặc trọng trang phía trước ngay tại chỗ.
Vù vù vù!
Tên nỏ dày đặc bay vụt tới, đánh về phía người này.
Nhưng mũi tên xuyên qua áo giáp, đã bị thân thể bên trong ngăn cản, không thể xâm nhập vào trong.
Người này cười điên cuồng dùng một gậy quật ngã hai kỵ binh, chiến mã hắn ta đang ngồi lại không chống đỡ nổi, hí dài một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Hắn dứt khoát xách lang nha bổng xuống đất, đi bộ.
Người này cao bốn mét, xách lang nha bổng bốn mét màu đen, chính diện quét sạch tất cả hắc kỵ binh cản đường. Không ai cản nổi!
Ong!!
Đột nhiên ba cây đoản mâu bén nhọn mang theo tiếng rít chói tai, ầm vang vòng qua khe hở của quân trận, phóng tới hắn ta.
“Ngu xuẩn!!” Người này quét ngang về phía trước, hai tay nhanh chóng bành trướng to lên một vòng.
Keng keng keng!
Sau ba tiếng vang.
Ba cây đoản mâu do cao thủ Siêu Phẩm dùng toàn lực ném mạnh bị cứng rắn đập thẳng vào.
“Mạc Cổ Đỗ Á.” Sắc mặt Thánh Thiên Nhất trên lầu các đông cứng lại, nhận ra thân phận đối phương.
“Thiên Tỏa Giáo cũng có ý đồ muốn tham dự vào trong đó sao?” Hắn trầm giọng nói.
“Thánh Thiên Nhất, ta khuyên ngươi bớt trộn lẫn vào trong này đi. Với hiểu biết của ta về ngươi, ngươi không nên không biết tự hiểu bản thân như thế.”
Đột nhiên sau lưng Nghiêm Thuận Vương, truyền đến một tiếng nói chuyện khiến người ta rùng mình.
Toàn thân Thánh Thiên Nhất và Nghiêm Thuận Vương chấn động, vội vàng lui về sau, kéo dài khoảng cách.
Lại nhìn về phía bên ấy, thế mà thấy bên cạnh rào chắn trên lầu các, chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một nữ tử uyển chuyển mặc áo dài màu xanh nhạt.
Tóc dài nữ tử bay trong gió, đầu đội tơ bạc bện vòng hoa. Tư thái ưu mỹ thong dong, giống như một phu nhân nhà giàu nhàn hạ ra ngoài giải sầu.
Khuôn mặt nàng đeo mặt nạ thuần kim. Càng quỷ dị hơn là, mặt nạ nữ tử đeo trên mặt này lại không có bất kỳ khe hở gì cả.
Không có lỗ trống cho hai mắt, không có khe hở cho miệng mũi để lấy hơi, mà là một chiếc mặt nạ hoàng kim vừa khít hoàn toàn vào khuôn mặt.
Nghiêm Thuận Vương nhìn thấy người này, vẫn chỉ là thay đổi sắc mặt, nghi ngờ không thôi.
Nhưng Thánh Thiên Nhất lại nhận ra tấm mặt nạ này.
“Ngươi là Nguyệt Hậu!? Không phải là ngươi đã chết rồi hay sao!?”
“Nguyệt Vương không chết, thì sao ta lại có thể chết được?” Nữ tử bình tĩnh trả lời. “Ẩn cư nhiều năm, bây giờ bản thân không thể ngồi nhìn kẻ khác leo lên vị trí chí cao.”
“Vậy ngươi, càng không nên ngăn cản ta!” Thánh Thiên Nhất đè tâm trạng xuống, trịnh trọng nói.
“Ta không ngăn cản ngươi.” Nữ tử khẽ lắc đầu. “Ta tới để cứu ngươi.”
“Cứu ta? Nhạc Đức Văn kia đơn giản chỉ là Linh Tướng mạnh một xíu, cho dù có thể thắng ta, cũng chỉ vì dựa vào nhiều người thôi. Chỉ cần chúng ta liên thủ lại…” Thánh Thiên Nhất híp mắt phản bác.
Lúc này mấy người hoàn toàn không hề quan tâm đến mấy kỵ binh bộ binh còn đang chém giết xung quanh.
Ngược lại dồn tất cả sự chú ý tập trung trên người nữ tử thần bí này.
“Hắn mạnh hơn ta. Bây giờ lại càng mạnh hơn ta không chỉ một bậc.” Nữ tử lên tiếng nói. “Mà ta…”
Nàng tạm ngừng.
“Để giết ngươi, chỉ cần mười chiêu thôi.”
“Cuồng vọng!” Sắc mặt Thánh Thiên Nhất cực kỳ khó coi, dậm chân bay về phía trước, đi đến chỗ đối phương.
Làn da toàn thân hắn bắt đầu chảy ra vô số sợi tơ màu bạc theo nhịp chân đi tới.
Tất cả sợi tơ bện thành bộ áo giáp sát người hoàn toàn mới, ngay cả khuôn mặt và tóc cũng được bao trùm toàn bộ.
Càng quỷ dị hơn là, ngân tuyến còn ngưng tụ mọc ra hai cánh tay mới màu bạc sau lưng hắn.
“Nào, cho ta xem thử, ngươi muốn giết ta trong mười chiêu như thế nào đây!?”
Vèo!
Một vòng không khí vô hình, dùng Thánh Thiên Nhất làm trung tâm, tự nhiên khuếch tán thổi ra xung quanh.
*
*
*
Đan Tỉnh.
Trong thành Hắc Long, Bảo Hòa lâu.
“Tình huống này của ngươi không ổn!”
Trương Vinh Phương nhìn Đinh Du nằm ở trên giường trước mặt hắn, cau mày.
“Đại, đại nhân, ta tìm thấy đầu mối của bảo dược rồi. Ngay ở Ngũ Đỉnh phái. Ta không muốn chết, cứu ta!” Lúc này Đinh Du nói chuyện lắp bắp, toàn thân mọc vô số cục thịt u màu đỏ.
Những cục u này vô cùng ngứa ngáy, ngay cả trên mặt cũng có chúng.
“Bảo dược, ta đã bắt người của Ngũ Đỉnh phái, để bọn họ dẫn đường đi tìm.” Trương Vinh Phương không lo lắng về điều này, lâu chủ Bảo Hòa lâu Trần Chiêu Dung kia làm việc khá là đầy đủ.
Bây giờ đã dẫn người đi vào vườn thực vật của Ngũ Đỉnh phái.
Phiền phức thật sự vẫn là bên phía Đinh Du.
“Trên người ngươi, dựa theo lời ngươi nói, bị hạ Thế Dương Dịch Ngũ Đỉnh phái, đây là nọc độc có tính khống chế bá đạo hơn cả nước Thiên Hà.”