Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1133 - Chương 1133 - Biến Số (1)

Chương 1133 - Biến số (1)
Chương 1133 - Biến số (1)

Khuôn mặt nam tử tuấn mỹ hoàn mỹ, đồng tử xanh biếc, mũi cao thẳng, rõ ràng là người Hồ Tây hoặc là người Tây Dương.

Chỉ là thoạt nhìn bề ngoài người này trẻ tuổi, trong ánh mắt lại lộ ra nét tang thương không tên.

“Ta còn nhớ, thời gian lần trước tới đây, là tám mươi năm trước, lúc đó Thiên Bảo cung chưa trồng Tình Hoa, khắp núi đều là dấu vết bị lửa lớn thiêu đốt.”

“Niên kỷ của Thánh Thiên Nhất tiền bối càng tăng lên, lại càng trở nên hoài niệm chuyện trong quá khứ hơn.”

Trên bình đài phía sau lầu các, một nam tử trung niên mặc áo mãng bào, khuôn mặt mỉm cười đến gần.

“Sẽ đến Đại Đô ngay thôi, hay là nghĩ phải ứng đối với bốn phía còn lại thế nào đi. Lần này thế cục thay đổi quá nhanh, chúng ta vội vàng không kịp chuẩn bị, chuẩn bị không đầy đủ, chắc hẳn mấy người còn lại cũng như thế.

Mọi người lại đứng chung trên một đường đua phóng ngựa lần nữa, giờ chỉ xem ai có thể kéo được nhiều sức mạnh hơn thôi.”

Nam tử trung niên chính là Nghiêm Thuận Vương, một trong ngũ vương, bây giờ vội vàng tập hợp thuộc hạ cao thủ, dẫn đầu nhóm tinh nhuệ, tiến về Đại Đô. Chính là vì đến trước sẽ không đánh mất quá nhiều tiên cơ.

Tranh đoạt hoàng vị, không thể nào dùng thẳng thắn chia tách để làm kết quả, đây không phải kết cục tất cả mọi người muốn nhìn thấy.

Cũng không phải ý chí của Tuyết Hồng các và tam đại Thần Tướng.

Cho nên tất cả mọi người ngầm thừa nhận một vòng tròn phạm vi mặc định.

Đó chính là dẫn dắt nhóm tinh nhuệ đến trong phạm vi Đại Đô để đấu sức.

“Bây giờ Đại Đạo Giáo như mặt trời ban trưa không tỏ rõ thái độ, Tuyết Hồng các trung lập. Chắc là mấy người huynh đệ còn lại không chênh lệch so với ta nhiều lắm.” Lời Nghiêm Thuận Vương nói chưa dứt, đột nhiên hơi thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn tới phía trước xa xa.

Người phát giác sớm hơn hắn ta là Thánh Thiên Nhất ở bên cạnh.

“Xem ra có người không chào đón chúng ta bước vào Đại Đô.” Thánh Thiên Nhất nhẹ giọng thở dài, nâng tay lên, nắm lại.

Lập tức lệnh kỳ của cả đội ngũ không ngừng huy động, truyền đi, truyền xuống từng lớp từng lớp.

Kỵ binh hạng nặng hơn nghìn người nhao nhao dừng lại, yên tĩnh ghìm ngựa dừng bước.

“Gặp!”

Quan truyền lệnh hét lớn, đánh trống trận.

Tất cả kỵ binh kéo mặt nạ mũ giáp xuống, che kín miệng mũi, chỉ để lại một khe hở của con mắt.

Bọc thép của chiến mã dưới người trượt xuống âm thanh kêu loảng xoảng, bao trùm đầu và thân thể ngựa.

Từng kỵ thương bắn vọt được nâng lên ở phía trước đội ngũ, trên mũi thương màu đen bạc bén nhọn, thỉnh thoảng có mấy hạt tuyết màu trắng bay xuống.

“Giết!!!”

Bỗng nhiên, hai bên quan đạo có nhóm bộ binh hạng nặng cầm thương có câu liêm và hắc giáp trọng thuẫn trong tay xông ra từng tốp từng tốp.

Toàn thân bọn họ mặc ngoại bào trùm tuyết trắng ngụy trang, cởi ngoại bào đã lập tức ngăn nắp gầm thét phóng tới phía đội kỵ binh.

Khác với hắc kỵ binh là mặc dù bộ binh hạng nặng cũng cùng là hắc giáp, nhưng trên cánh tay đều được bôi một miếng màu trắng lên.

Lúc này binh mã hai bên va chạm vào nhau, màu trắng màu đen pha lẫn hỗn tạp, áo giáp vũ khí va chạm, phát ra tiếng nổ vang như mưa rơi.

Tiếng kêu thảm, gầm thét, quân lệnh, hình thành tiếng thét nặng nề, một chút như bọt khí nổ tung, khuếch tán đến cả vài dặm quan đạo gần đó.

“Nghiêm Thuận Vương, hôm nay ngươi trở về, thì có thể để lại cho ngươi một con đường sống!”

Đúng lúc này, xa xa có bóng dáng một người đang nhanh chóng tới gần.

Đó là một người cao lớn mặc giáp kim loại toàn thân màu tím, cầm song đao trong tay.

Đầu hắn được nón trụ che chắn, không thể phân rõ giới tính, khuôn mặt hay thân phận.

Chỉ có thể nhìn thấy, một chân của người này vừa đạp lên, trên mặt đất đã trở thành một mảnh rạn nứt nổ tung.

Hạt tuyết vẩy ra, nơi người nọ đi qua, khắp nơi là từng cái hố rộng lớn như hoa sen nở rộ.

“Đường sống?” Bên trên lầu các, Nghiêm Thuận Vương nhếch miệng hiện lên vẻ châm chọc. “Thiên hạ này, ngoại trừ phụ hoàng, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với ta như thế.”

“Vương gia bớt giận, để ta xử lý.” Thánh Thiên Nhất lại giơ tay lần nữa, nắm tay, tiếp tục mở ra ba ngón tay.

Vút vút vút!

Ba bóng đen nổ tung bắn ra từ hai bên lầu các, dùng tốc độ không hề chậm hơn đối phương, nghênh tiếp chính diện.

“Thánh Thiên Nhất, tổng bộ Hắc Thập Giáo bị dẹp đi luôn rồi, mà ngươi vẫn còn ở mãi bên ngoài không trở về, là vì đặt hy vọng ở trên người Nghiêm Thuận Vương, mưu toan muốn trùng kiến giáo khu đúng không?”

Đúng vào lúc này, hắc kỵ binh phía sau truyền đến một hồi rối loạn.

Từng đội từng đội kỵ binh hạng nặng bôi ký hiệu màu trắng toàn thân, cũng đang lao nhanh bắn vọt lên, phi nhanh vọt tới từ phía sau.

Một đội kỵ binh này không nhiều người, nhưng mỗi một người đều có khí thế hung hãn, chiều cao hình thể kỵ sĩ đủ gấp hai hắc kỵ binh.

Bình Luận (0)
Comment