“Phái chủ, ngài không sao chứ!?” Xà nữ nhanh chóng đi lên quan tâm nói.
“Mấy người, vì sao mấy người còn sống?” Ánh mắt Từ Mộng Yên âm trầm.
Ngay cả nàng ta mà còn thiếu chút nữa là đã bị người kia đánh chết, nhưng các nàng ta thế mà thoạt nhìn lại không bị sao cả?
“Phái chủ! Chỉ cần người còn ở đây, mặc kệ người kia có mạnh hơn nữa, nhưng nếu chúng ta âm thầm hạ độc, bắt người quan trọng xung quanh hắn lại để uy hiếp, thì sớm muộn gì cũng có thể giết chết hắn, báo thù cho mọi người!” Xà nữ nhanh chóng đề nghị.
“Không sai, thấy người kia coi trọng thuộc hạ của mình như vậy, nếu bắt được người quan trọng hơn nữa, nói không chừng có thể thành công! Dám phạm vào Ngũ Đỉnh phái ta, tất phải khiến hắn ta hiểu được…” Lam Tư Di đứng bên cạnh nàng ta cũng lên tiếng theo.
“Câm miệng!” Từ Mộng Yên chợt nổi giận gầm lên.
“Mấy người, là đang sỉ nhục ta hay sao!?”
Nàng ta bước một bước tiến lên trước, bàn tay như thiểm điện chạm vào trên người Xà nữ.
Người kia kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, làn da toàn thân vặn vẹo hiển hiện vô số mạch máu giống như con giun.
Một lượng lớn chấm đỏ hiện lên trên mặt nàng, đó là do xuất huyết dưới da quá nhiều!
“Một đám rác rưởi! Chỉ biết giở thủ đoạn ngầm xấu xa để có thể đánh bại đối thủ, nhưng có thể khiến cho ta trở nên mạnh hơn nữa hay sao!?
Các ngươi có thể ám toán một lần, nhưng có thể ám toán cả đời sao!? Quả thực là ngu xuẩn!”
“Ta thừa nhận cuồng vọng trước đó của ta.” Từ Mộng Yên hít sâu một hơi. “Ta nên cảm ơn hắn. Là hắn đã đánh thức ta.”
Nàng ta nhìn cũng không thèm nhìn Xà nữ trên đất.
“Ta quá coi thường cường giả trong thiên hạ, nhưng không sao, thiên phú của ta có thể so với thánh nhân trong thiên cổ! Ý chí của ta rèn luyện trong giày vò vạn độc, không hề thua kém bất cứ cường giả nào cả!”
“Chúng ta tìm chỗ tu chỉnh lại một chút. Rồi bắt đầu lại từ đầu.”
“Ta sẽ trở nên mạnh hơn nữa! Sau đó sẽ đường đường chính chính đánh bại người kia!!”
Trong mắt nàng ta lóe ra ánh sáng sắc bén sáng ngời.
“Chỉ có không ngừng đánh bại người mạnh hơn mới có thể khiến cho ta thật sự đạp vào vị trí chí cường!!”
Mọi người ở bên cạnh hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Cả Ngũ Đỉnh phái có hơn hai trăm người, nhưng chỉ còn lại một nhóm trước mặt thế này.
Nhưng hình như phái chủ hoàn toàn không quan tâm…
“Phái chủ. Nhưng không phải ngài, ngài đã Bái Thần rồi sao?” Lam Tư Di cẩn thận từng ly từng tí hỏi.
Sau khi đã Bái Thần không thể tiếp tục tăng cường thể chất lên được nữa. Chỉ có thể điều chỉnh một vài chỗ ở chiêu số cảnh giới.
Đây là chuyện mọi người đều biết.
“Nếu như không thể trở thành mạnh nhất, vậy ta Bái Thần thì có ích lợi gì đây!?” Từ Mộng Yên nghiêm nghị nói.
Ngón tay nàng ta chợt đâm vào ấn đường trên trán mình.
Bỗng nhiên một lỗ máu bị đâm thủng.
Hai ngón tay nàng ta hung hăng nắm vào thứ gì đó, dùng toàn lực kéo thứ đó ra bên ngoài.
Ọc!
Một sợi ngân tuyến lại bị nàng ta cứng rắn rút ra vứt ra xa.
Ngân tuyến vùng vẫy mấy lần, giống như một loại côn trùng, chậm rãi nhúc nhích, hóa đen, rồi vỡ nát.
Cuối cùng hóa thành tro đen tan theo làn gió.
Từ Mộng Yên lắc lư phần dưới cơ thể, nỗ lực đứng vững.
“Không có cũng không sao, tuỷ não cũng là một trong các loại máu tủy, Thái Âm Sí thể có thể, có thể tái sinh!”
Người chung quanh thấy vậy thì nghẹn họng nhìn trân trối, không hề dám ho he một tiếng nào.
“Ta chính là Thái Âm Sí thể, cơ thể vạn độc! Cho dù có là linh tuyến cũng không thể đồng hóa ta được! Cùng lắm là tổn thương một chút nho nhỏ!”
Cách Từ Mộng Yên nói chuyện dần dần lưu loát hơn.
Ngoại trừ ánh mắt có hơi dại ra, còn lại không có vấn đề gì cả.
“Đi!”
Nàng ta hít sâu một hơi, dẫn đầu đi tới một nơi nào đó.
Những người còn lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không dám ngỗ nghịch, chỉ có thể nâng Xà nữ lên, theo sát phía sau.
Lúc này chỉ nghe một tiếng nổ tung.
Không gian dưới đất vốn dĩ là chỗ của Ngũ Đỉnh phái, cuối cùng cũng đã ầm vang sụp đổ.
Mặt đất cũng sụp đổ một mảng lớn theo.
Ngày ba mươi tháng mười hai năm 1188.
Tuyết trắng bay tán loạn, như phấn, như trần, dần dần bao trùm tất cả đại lộ quan đạo tiến đến Đại Đô.
Biển cây từ màu xanh sẫm dần chuyển thành hoa râm, rồi lại thuần trắng.
Trên quan đạo uốn lượn kéo dài vài dặm, tất cả đều là kỵ binh giáp đen không ngừng chuyển động.
Giữa quân đội kỵ binh, một chiếc xe bò cao tới sáu mét đang chuyển động, như là một phòng ốc lầu các, không ngừng di chuyển theo đội quân.
Quân kỳ như rừng, phấp phới theo gió.
Trên lầu các xe bò.
Một nam tử tóc vàng mặc trường bào màu đen, ngực đeo dây chuyền màu đen chữ thập, lẳng lặng nhìn về cảnh tuyết phương xa.