Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1131 - Chương 1131 - Ngoại Lệ (6)

Chương 1131 - Ngoại lệ (6)
Chương 1131 - Ngoại lệ (6)

Chỉ cần bảo đảm đối phương chết chắc là được.

Không có linh tuyến, chỉ là thân thể bằng xương bằng thịt, sau đó toàn bộ xương cốt máu huyết nội tạng toàn thân vỡ vụn bị nén lại thành một cục.

Thương thế như vậy, thần tiên cũng không thể cứu sống nổi.

Về phần hô hấp, trước đó vì phòng hờ bị kịch độc ăn mòn vào trong nội tạng, hắn vẫn luôn ngừng thở để chiến đấu.

Lúc này mới thả ra tiếp tục hô hấp, trong mũi hắn lập tức có một luồng hương thơm nồng đậm, sảng khoái tim gan chui vào.

Theo hương thơm, hắn bước qua thi thể của Từ Mộng Yên, đi đến thạch thất mà Đinh Du nằm.

Trong phòng bình yên vô sự.

Vừa rồi lúc hai người giao thủ, đều cố ý tránh không gian bên này đi.

“Đại nhân!” Hai mắt Đinh Du đẫm lệ.

Trương Vinh Phương giơ tay lên, ra hiệu hắn ta yên tĩnh lại, mình thì dạo qua một vòng ở chung quanh, rất nhanh dừng lại trước một ngăn tủ trong góc tường.

Hắn bóp nát khóa cửa tủ, mở cửa, bên trong đặt từng hàng ống nghiệm thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ sền sệt.

Trương Vinh Phương ngồi xổm người xuống, ôm tất cả các hàng ống nghiệm ra khỏi tủ.

Mùi thơm càng nồng nặc hơn.

Hắn cầm lấy từng cái ống nghiệm một, mở ra, ngửi thử.

Sau khi đã thử mười mấy ống, cuối cùng, một ống nghiệm màu đỏ sậm bị hắn cầm ở trong tay.

Hắn cầm lấy ống thủy tinh, chỉ thấy thành ống có viết một hàng chữ nhỏ.

“Sùng Lâm Hương, Tô Chấn.”

Răng rắc, hắn bóp nát ống thủy tinh, chất lỏng đỏ sậm trong đó bị bàn tay Trương Vinh Phương nhanh chóng hút vào, dung nhập vào trong máu.

Một cảm giác kỳ dị, giống như cơ thể được bồi bổ hết hoàn toàn, trở nên càng toàn vẹn hơn chậm rãi xông lên đầu.

Trương Vinh Phương nhịn không được mà hơi nhắm mắt, cảm nhận được vô số biến hóa phun trào trong cơ thể.

Lỗ tai của hắn đang trở nên nhạy bén hơn, hai mắt trở nên có thể nhìn thấy xa hơn nữa, khứu giác, vị giác, xúc giác, cũng có cảm giác rực rỡ hẳn lên.

Giống như mặt bàn tràn đầy tro bụi, bị chiếc khăn ẩm lau qua một lần.

Từ đục ngầu đến thanh tịnh.

Chênh lệch cực lớn khiến Trương Vinh Phương đột ngột cảm thấy tất cả mọi thứ chung quanh trở nên mới mẻ hơn.

Cạch.

Đúng lúc này, đột nhiên mặt đất dưới thạch sảnh ở phía ngoài truyền đến một hồi âm thanh nham thạch bị đứt gãy.

“Không tốt! Đại nhân, ở đây sắp sụp rồi!!” Đinh Du vội vàng lớn tiếng nói.

Âm thanh kéo Trương Vinh Phương về hiện thực, lúc này hắn đứng dậy, đến gần nhấc sau gáy Đinh Du lên, bước nhanh đi xuống đất.

Không bao lâu sau, hai người đã biến mất trong lối đi đang dần dần sụp đổ.

Từng tảng đá, từ nhỏ đến lớn, không ngừng bắt đầu rơi xuống chồng chất ở trong thạch sảnh.

Đúng lúc này, từ chỗ sâu trong viên thi thể bị vặn vẹo của Từ Mộng Yên, có một sợi ngân tuyến nhỏ bé chợt lóe lên.

Bạch.

Nàng ta chợt mở hai mắt ra, cơ thể răng rắc răng rắc chậm rãi vặn vẹo, chữa trị uốn nắn lại.

Theo từng viên nham thạch rơi xuống, thế mà cơ thể của Từ Mộng Yên đang chậm rãi khôi phục về hình dáng ban đầu.

Rõ ràng cả thân thể của nàng ta gần như được tạo thành từ máu thịt, nhưng lại có thể nhanh chóng khôi phục tất cả như vậy.

Nàng ta vừa sống dậy trần truồng đứng tại chỗ, nhìn về phía vị trí vừa rồi Trương Vinh Phương đánh bại mình.

Vừa mới nhớ lại giây phút đó, một mảnh huyết liên đỏ sậm đánh tới nàng ta.

Chấn động trong lòng Từ Mộng Yên lại càng trở nên dày đặc hơn.

“Thế mà Chung Thức của ta chỉ trong nháy mắt đã..!?” Từ trước đến giờ nàng ta chưa từng ngờ được, thế mà mình lại bị đánh bại nhanh như vậy, thảm như vậy.

“Ngay cả là linh tuyến Bái Thần, cũng không cách nào cải tạo Thái Âm Sí thể của ta hoàn toàn! Thế mà người đó!?”

Từ Mộng Yên nắm chặt hai tay. Nhanh chóng quay về thạch thất cầm một bộ váy áo mặc vào.

Sau đó lần theo một mật đạo, đi đến một lối ra khác dẫn lên mặt đất.

Về phần những người còn lại, một đám rác rưởi mà thôi, chết thì chết rồi. Chết hết sạch rồi thì dễ dàng đi tìm người mới hơn.

“Không đúng.” Từ Mộng Yên sống dậy đặt chân lên mặt đất, đạp một cước đá văng song sắt của cửa ra vào, đi ra đứng trên đồng cỏ bên ngoài.

“Người đó không hề Bái Thần! Không có Bái Thần, mà còn có thể có sức mạnh tốc độ, thể chất khủng bố như vậy.”

Từ Mộng Yên đứng dưới ánh mặt trời, ánh mắt lại trở nên kiên định cay nghiệt lần nữa.

“Xem ra là do ta quá mức cuồng vọng. Trước đó vẫn chưa hiểu rõ chênh lệch về cơ sở sức mạnh và phương diện tốc độ giữa mình và Tông Sư Đại Tông Sư.”

“Không sao, ta còn có thể tiến bộ. Còn có thể mạnh lên!”

“Phái, phái chủ!?” Đột nhiên trong rừng cây bên cạnh, mấy bóng người sợ hãi rụt rè chậm rãi đi ra ngoài.

Đương nhiên người dẫn đầu là Lam Tư Di và xà nữ, còn có mấy tên đệ tử Ngũ Đỉnh phái còn lại.

Bình Luận (0)
Comment