"Sao sớm? Cuồng vọng!!" Nàng ta thậm chí đã liên tiếp ngã xuống ba lần.
Không thể tha thứ!!
Không thể tha thứ!!!
Lửa giận trong lòng Từ Mộng Yên giống như núi lửa phun trào, điên cuồng đọng lại.
"Ta là người mạnh nhất muốn quét ngang Đại Linh, leo lên ngôi vị chí cao!!! Không ai có thể đánh bại ta! Không một ai!!!"
Nàng ta điên cuồng hét lên một tiếng.
"Chung Thức! Thái Âm Sí thể!!"
Trong tiếng đống máu thịt nhúc nhích, bên cạnh Từ Mộng Yên đều phóng ra khói độc màu tím nhạt.
Hình thể của nàng ta cao lên, kéo dài.
Cả người nhanh chóng hết sưng, trong chớp mắt đã từ tên mập tím đen hình cầu biến thành nữ quái nhân tóc dài tới eo, vóc người có lồi có lõm, đầy vết rạn màu tím đen giống như vết thương.
Bộ phận hai bên miệng dài ra thêm hai hàng lỗ thủng mảnh nhỏ rậm rạp chằng chịt, giống như vô số con mắt nhỏ, còn đang theo hô hấp mà không ngừng khép mở.
"Giết!!"
Lại một lần nữa, Từ Mộng Yên giậm chận vọt tới trước.
Tốc độ giống như trước đó, lực lượng giống như trước đó.
Nhưng.
Thình thịch.
Trương Vinh Phương đưa ra một chưởng ngăn trở bàn tay của nàng ta, không ngờ cảm giác nơi lòng bàn tay truyền đến cơn đau như bị thiêu cháy.
Không chờ Trương Vinh Phương lấy lại tinh thần, một bàn tay nhanh như thiểm điện vòng qua tư thế phòng ngự của hắn, đâm thẳng vào giữa lồng ngực hắn.
Bàn tay kia giống như như rắn, uốn lượn vặn vẹo, lại giãy dụa tiến vào theo khe hở, một chưởng trúng vào chính giữa mục tiêu.
Không có sức mạnh?
Trương Vinh Phương khẽ giật mình, lập tức cảm thấy lồng ngực truyền đến cảm giác thiêu đốt đau đớn.
Rõ ràng thế này là do Phá Hạn kỹ trong võ học độc môn của đối phương.
“Tiếp đi! Mộng độ!”
Từ Mộng Yên rít lên một tiếng, quay người mang theo từng đạo tàn ảnh, hai tay giãn ra, giống như thiên nữ tán hoa, lại như vô số sợi roi, điên cuồng đập về phía Trương Vinh Phương.
Phù.
Phần hai bên má nàng ta, vô số lỗ thủng đồng thời dồn nén, phun ra mảng lớn sương mù nhiều màu về phía trước.
“Đây là hào quang năm màu! Đi chết đi! Ha ha ha ha!!” Nàng ta cười lớn, lại vừa phun một lượng lớn sương độc nhiều màu ra.
Tất cả chậm rãi trở nên yên tĩnh lại.
Sương độc tỏa khắp bốn phía, ăn mòn đến mức nham thạch xung quanh phát ra âm thanh xì xèo nhàn nhạt.
Sau khi dừng đập điên cuồng lại, Trương Vinh Phương bị đánh đụng vào vách đá, bị một đống đá vụn lớn vùi lấp.
Tiếng cười của Từ Mộng Yên chậm rãi nhẹ đi, đi về phía trước.
“Chính là Thái Âm Sí thể này. Chỉ cần tiếp xúc là đã tương đương với việc tiếp xúc kịch độc liên tục không ngừng nghỉ. Mỗi một tấc da thịt của ta, mỗi một phần máu thịt, mỗi một hơi thở, đều là độc vật mãnh liệt nhất! Vạn độc bất xâm, ta tức là vạn độc!!”
Sương độc dần dần tiêu tán. Lộ ra trạng thái hiện tại của Trương Vinh Phương.
Toàn thân hắn máu thịt be bét, cả làn da cũng bị ăn mòn đến mức lộ ra lớp cơ dưới da.
Hai tay ngăn cản ở trước người, nhưng cứ như là đang nỗ lực phí công.
“Vừa nãy, đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn chậm rãi thả tay xuống.
“Ngươi sắp chết rồi. Còn hỏi câu hỏi kiểu này.” Đột nhiên vẻ cuồng tiếu trên mặt Từ Mộng Yên dừng lại.
Ở trước mặt nàng ta, cùng lúc khi Trương Vinh Phương buông hai tay xuống, chỗ thối rữa đầy máu thịt be bét trên người, tất cả chúng giống như được gia tốc thời gian, nhanh chóng nhúc nhích, khép lại.
Ba giây!
Một lỗ máu cuối cùng trên mặt Trương Vinh Phương hoàn toàn khép lại, không để lại chút dấu vết gì.
“Thật lợi hại. Đã rất lâu rồi không phải chịu vết thường nghiêm trọng như vậy.” Hắn bình tĩnh nói.
“Tiếp theo, là hiệp của ta.”
Vèo.
Tóc dài phía sau hắn nhanh chóng nổi lên một tia đỏ sậm. Vô số lớp cơ bắp kéo dài từ da đầu, lan tràn, bao trùm cả chân tóc.
Một mảnh cơ bắp màu máu mở rộng từ phía sau lưng hắn, nhúc nhích, lan tràn, nhuộm đỏ toàn thân.
Ong!!!
Huyết ảnh lóe lên.
Hình ảnh cuối cùng khắc sâu vào tầm mắt Từ Mộng Yên là một mảnh hoa sen màu máu cấp tốc mở rộng.
Hoa sen kia bao trùm nàng ta, bọc lại, sau đó nghiền nát xương cốt máu thịt toàn thân.
Ầm ầm!!
Tiếng thuốc nổ nổ tung, điên cuồng khuấy động, chấn động ở trong thạch sảnh.
Trong thạch sảnh tại địa cung.
Hai mắt Trương Vinh Phương đã bước vào trạng thái huyết liên, lẳng lặng nhìn Từ Mộng Yên bị hai tay của hắn nắm chặt, bóp nát huyết nhục xương cốt toàn thân.
Lạch cạch.
Hắn buông tay ra.
Mặc cho thi thể rớt xuống đất.
Lúc này tay hắn rộng bằng với vòng eo của đối phương, còn đang vì bị lây dính máu độc mà không ngừng bị ăn mòn vào lớp cơ thịt.
Trạng thái huyết liên, chỉ dùng trong một nháy mắt là đã kết thúc trận chiến đấu.
“Như vậy, tiếp theo.”
Trương Vinh Phương nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi tiếp tục hô hấp đã ngừng lại. Hình thể thu nhỏ, khôi phục lại bình thường.
Hắn cũng không chuẩn bị hấp thu máu của Từ Mộng Yên, toàn thân đối phương là kịch độc, hấp thu vào chỉ có hại, vô ích đối với mình.