"Có Thế Dương Dịch trước đó, cộng thêm ống trứng côn trùng lá Thất Tinh này, mới có thể hoàn thành điều chỉnh thể chất bước đầu tiên."
Nàng ta thấp giọng lẩm bẩm trong miệng, dường như đang suy nghĩ tính toán cái gì.
Cầm ống thuốc, rót vào ống tiêm thô to, sau đó đẩy hết không khí ra.
Từ Mộng Yên nhẹ nhàng nhắm chuẩn phần huyết quản rõ ràng của Đinh Du, và đâm vào.
Cạch.
Phía sau truyền tới tiếng mở cửa đá.
Không có thuộc hạ thông báo, bên ngoài chỉ có sự yên tĩnh hoàn toàn.
Hai mắt Từ Mộng Yên nhíu lại, dừng động tác, xoay người.
Bên ngoài cửa đá, một bóng người cường tráng hầu như chiếm hết khung cửa đang đứng ở trước cửa.
Bóng người ở trần, toàn thân dính đầy vô số bã vụn máu thịt, ngay cả tóc cũng bị máu nhuộm thành đỏ sậm.
"Xem ra, ta tới đúng lúc."
Trương Vinh Phương đưa tay vuốt máu tóc dài bết máu đỏ ngòm ra đằng sau, nhếch miệng lộ ra nụ cười trắng bóng.
Đinh Du lập tức chảy nước mắt.
Hắn ta há to mồm hét lên, mang theo tiếng khóc nấc.
"Đại…!!"
Oành!!
Ngay lập tức trong thạch thất truyền tới một tiếng vang thật lớn.
Trương Vinh Phương và Từ Mộng Yên đồng thời biến mất tại chỗ, đụng nhau, ra sức.
Hai người đụng độ tứ quyền, không có né tránh, không có giảm lực, chỉ là bạo lực đụng nhau thuần túy nhất.
Máu thịt toàn thân Từ Mộng Yên cấp tốc bành trướng, vặn vẹo, biến lớn, làn da nổi lên đường vân màu tím, hai mắt mơ hồ bị kéo dài, giống như hồ ly.
Trong khoảnh khắc. Nàng ta từ một mét tám mấy tăng vọt đến hai mét năm. Màu da toàn thân hiện ra sự sáng bóng của kim loại ở dưới ánh lửa.
Thình thịch!!!
Vài giây sau một tiếng vang thật lớn, Từ Mộng Yên bay rớt ra ngoài, nện mạnh lên trên tường đá, tường đá lõm xuống thành một cái hố sâu.
Đá vụn nổ lăn đầy đất.
Nàng ta cấp tốc đứng lên, phun mạnh ra một ngụm máu tanh.
"Lực lượng thật lớn khí lực thật mạnh!! Vật thí nghiệm như vậy. Quả thực là ta tha thiết mơ ước!!"
Vụt!
Vừa mới nói xong, trước mắt nàng ta lại xuất hiện bóng dáng của Trương Vinh Phương thuấn di tới.
Cùi trỏ thấp xuống.
Thình thịch!!
Từ Mộng Yên điên cuồng hét lên, hai tay giơ lên đón đỡ.
Oành!!
Dưới chân nàng ta chợt trầm xuống, giẫm nứt mặt đất.
Hai đầu gối gần như phát ra tiếng ken két rất nhỏ, sắp phải quỳ xuống.
"Muốn ta quỳ xuống!!?? Ngươi đang nghĩ cái gì thế!!?" Sắc mặt nàng ta đỏ bừng, bên ngoài thân cấp tốc hiện lên đám bọc mủ lớn nhỏ không đều.
Thân thể cũng giống như tức khắc lớn hơn một vòng.
Trạng thái cực hạn: Thiên Giác, Vạn Huyễn!
Hai loại tài nghệ cường hãn bên trong Vạn Phệ Tâm Kinh, đồng thời bạo phát trong cơ thể nàng ta.
Hai loại trạng thái cực hạn chồng lên nhanh, lực lượng chúng bộc phát thế mà lại cứng rắn đẩy cánh tay của Trương Vinh Phương lên.
Lần này, ngay cả Trương Vinh Phương cũng hơi kinh ngạc.
"Lực lượng của ngươi, không kém."
Ban đầu ba đại Tông Sư Bái Thần liên thủ cũng chỉ tới trình độ này thôi. Điều này đối với Cảm Ứng môn chỉ là mạch chi đã rất mạnh rồi.
Phải biết rằng Thiên Thạch môn cũng là mạch chi, nhưng bản thân Tả Hàn cùng lắm tương đương với một phẩy năm trong ba Tông Sư Bái Thần trước đây thôi.
Nhìn như vậy, sức mạnh cơ thể của nữ nhân này lại còn mạnh hơn cả lão Tả nữa!?
"Ngươi cho là có thể thắng ta à!?" Từ Mộng Yên thẳng người dậy. Mặt nạ trên mặt rốt cuộc bị vỡ nát trong chém giết kịch liệt, rơi lả tả trên đất.
Dưới mặt nạ là một khuôn mặt xinh đẹp băng lãnh sắc bén.
"Vừa nãy chẳng qua chỉ là dùng nơi yếu nhất của ta mà thôi, thử chút trước. Hiện tại, ta sẽ cho ngươi biết sự mạnh mẽ chân chính của Vạn Phệ Tâm Kinh!!"
Phốc phốc phốc!!
Trong nháy mắt bọc mủ khắp người nàng ta đồng thời nổ tung, bắn ra chất nhầy ố vàng.
Trương Vinh Phương bỗng nhiên lui về phía sau, thân hình chớp lóe liên tục, kéo một khối cửa đá xuống quăng về phía trước.
Thình thịch!
Từ Mộng Yên ngửa đầu đang muốn cười ha ha, thì bị tảng đá khổng lồ quét ngang thật mạnh.
Bị đập trúng, nàng ta bay ngang ra ngoài, lại đụng vào tường bên trái của thạch thất. Lúc này không còn tiếng động nào nữa.
Cuối cùng Trương Vinh Phương vẫn không thể tránh thoát khỏi toàn bộ nọc độc. Một phần nọc độc dính lên trên cánh tay phải của hắn, lớp da bị ăn mòn tróc ra xuất hiện khói đen gay mũi.
Mắt thấy nọc độc ăn mòn khiến máu thịt đỏ hồng của hắn sặp bị lộ ra, nhưng rất nhanh, miệng vết thương vừa bị thương giống như là vật sống, tự động nhúc nhích vá kín lại từ xung quanh.
Năm giây sau, Trương Vinh Phương thả tay xuống, tất cả khôi phục như lúc ban đầu.
"Kịch độc ghê đấy." Sắc mặt hắn nghiêm túc: "Nhưng nếu muốn đánh bại ta, còn thiếu rất nhiều."
Hắn bước từng bước đi tới vị trí của đối phương.
"Chênh lệch giữa ngươi và ta, giống như trăng sáng và sao sớm."
Rầm, bên dưới tảng đá, Từ Mộng Yên chui lên từ dưới đống đổ nát.
Toàn thân nàng ta tiếp tục bành trướng biến lớn thêm, bộ mặt sưng to, đã hoàn toàn mất đi sự xinh đẹp trước đó, khắp người nàng ta mọc đầy vỏ cứng màu tím đen giống như cá sấu.