"Hử?" Ánh mắt của Từ Mộng Yên lập tức rơi lên người Đinh Du nằm trên giường đá.
"Hắn là ai?" Nàng ta lạnh giọng hỏi.
"Trương Vinh Phương… Trương Vinh Phương… là Đạo Tử!! Nhất định là Đạo Tử!! Các ngươi chết chắc rồi! Ha ha ha ha!!" Trong nháy mắt khi Đinh Du nghe được cái tên này, cả người chấn động, hai mắt mắt hổ rơi lệ, làm ướt cả gương mặt.
Giọng hắn ta run run, mang theo sự vui sướng không có gì sánh kịp.
"Đạo Tử tới cứu ta!! Các ngươi hoàn toàn không biết lực lượng của hắn. Chết chắc rồi!! Toàn bộ các ngươi đều chết chắc rồi!!"
"Hiện tại phương pháp xử lý duy nhất để có thể sống chính là thả ta ra, toàn bộ đi ra ngoài quỳ xuống cầu xin tha thứ! Như vậy có lẽ còn có thể có một chút hi vọng sống! Bằng không…"
Đinh Du vừa rơi lệ, vừa vui cực đến mức nói năng lộn xộn.
"Bọn nữ nhân ti tiện các ngươi!! Lập tức! Lập tức Đạo Tử đã tới rồi! Ta biết ngay hắn nhất định sẽ tới! Các ngươi chết chắc rồi! Chết chắc rồi! Ha ha ha ha!!" Đinh Du vừa khóc vừa cười.
Tự tôn bị nô dịch trong khoảng thời gian dài, tại thời khắc này triệt để bắn ngược bạo phát.
Khiến hắn ta gần như không kiềm chế được nỗi lòng.
Răng rắc, cửa đá mở ra, Lam Tư Di, Xà lão, Ngô Công, Thù lão, toàn bộ đều nối đuôi nhau tiến vào.
Thấy Đinh Du hầu như rơi vào điên cuồng, mấy người đều cau mày thật chặt.
"Phái chủ, không bằng mang tên này đi uy hiếp cường địch kia đi? Nếu đối phương nguyện ý đến đây vì tên Đinh Du, thì hắn ta hẳn là người có trọng lượng trong lòng đối phương." Lúc này, Xà lão cũng chính là Xà nữ nhìn Đinh Du với sắc mặt không vui, lạnh lùng nói.
"Uy hiếp!?" Từ Mộng Yên tức khắc chuyển mắt, nhìn thẳng Xà nữ: "Thế nào? Ngươi đang nghĩ ta không bằng kẻ kia!?"
"Thuộc hạ không dám!" Thân thể Xà nữ run lên, vội vã cúi đầu.
"Từ Mộng Yên ta trời sinh thể Độc Hoàng, không một ai bằng! Sớm muộn gì cũng sẽ đặt chân lên đỉnh chí cường của Đại Linh! Ngươi bảo ta dùng con tin đi uy hiếp một con sâu con kiến mà ta bóp một cái là giết chết được!?" Giọng điệu của Từ Mộng Yên đầy cuồng ngạo nói.
"Thuộc hạ… thuộc hạ biết sai!" Sắc mặt Xà nữ dần dần hơi trắng bệch, cảm thấy không lành.
"Đi giết kẻ bên ngoài." Từ Mộng Yên trầm giọng nói: "Các ngươi, toàn bộ cùng nhau!"
"Vâng!"
Đám Lam Tư Di đồng thời lên tiếng trả lời. Không có ai sợ hãi, không có ai lùi bước.
So với chết, các nàng sợ sự phản phệ của nước Thiên Hà hơn.
"Hoặc là hắn chết, hoặc là các ngươi chết! Ngũ Đỉnh phái ta không cần phế vật!"
Từ Mộng Yên phất tay lạnh lùng nói.
"Vâng!!"
Lúc này bốn người đều cúi đầu khom lưng, xoay người nhanh chóng rời khỏi thạch thất.
Từ Mộng Yên quay đầu nhìn Đinh Du đang trợn mắt há mồm.
"Xem ra tinh thần của ngươi cũng không tệ lắm. Kế tiếp, nếu như tên Đạo Tử gì kia có thể còn sống đi đến nơi đây, là có tư cách trở thành kẻ tài đầu tiên giúp ta xây dựng lại Ngũ Đỉnh phái."
"... Ngươi quả là… điên rồi!?" Đinh Du chưa bao giờ thấy ai cuồng vọng đến mức độ này.
"Điên?" Từ Mộng Yên nheo cặp mắt lại: "Không, ta chỉ là quá mạnh mẽ mà thôi."
Năm tuổi nàng ta luyện độc, mười tuổi Nhập Phẩm, mười lăm tuổi bước vào Cửu Phẩm.
Hai mươi tuổi Siêu Phẩm Tam không, hai mươi sáu tuổi bước vào Tông Sư, thiên phú có một không hai!
Chính là thể Quyết Âm Độc Hoàng ghi chép trong điển tịch, là thiên phú cao cấp mà độc công thiên hạ tha thiết ước mơ nhất!
Huống hồ hiện giờ nàng ta đã tu hành tiến hóa thể Quyết Âm Độc Hoàng thành Thái Âm Sí thể mạnh hơn!
Lại còn luyện chế được kịch độc kinh khủng mà Bái Thần Linh Tướng cũng không có cách nào chống đỡ được -- Tam Thần Khí.
Đến tận đây, thiên hạ to lớn, đã không còn ai địch nổi.
"Đến đây đi, chúng ta tiếp tục kiểm tra." Từ Mộng Yên lại đi hướng Đinh Du: "Ta ghét sự đình trệ, mỗi một phút mỗi một giây đều tiến về phía trước, mới là trạng thái bình thường mà Từ Mộng Yên ta có!"
"..." Đinh Du nghẹn họng nhìn trân trối.
Ầm ầm!!!
Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh kịch liệt đinh tai nhức óc truyền đến từ bên ngoài thạch thất.
Cửa đá rung động, đá bụi rơi lả tả xuống từ phía trên.
Thật nhiều tiếng kêu thảm thiết, tiếng la khóc, loáng thoáng xuyên thấu qua vách tường tiến vào từ đằng xa.
Tay Từ Mộng Yên không hề run rẩy, cầm một ống chất lỏng màu xanh lam chứa trứng côn trùng đen nhỏ li ti, cong tay nhẹ nhàng gõ gõ, đi hướng Đinh Du.
Bịch.
Bịch.
Bịch.
Bỗng bên ngoài thạch thất, một hồi tiếng bước chân rất nhỏ từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng.
"Này, ngươi có nghe thấy không, bên ngoài có thanh âm!?" Đinh Du nhìn chất lỏng trứng côn trùng từ từ tới gần, nuốt một ngụm nước bọt, tê cả da đầu.
Ánh mắt Từ Mộng Yên không đổi, đưa tay bắt đầu tìm mạch trên cánh tay hắn ta, giống như âm thanh bên ngoài không tồn tại.