“Chờ chút, tha cho ta, ta...?” Nàng chợt kêu to, làn da trên cơ thể cấp tốc đổi thành màu tím, bành trướng, mùi hôi thối khó ngửi nhanh chóng trở nên nồng hơn.
Đây là trạng thái cực hạn, một trong trạng thái cực hạn của Vạn Phệ Tâm Kinh -- Thiên Giác!
Nhưng cho dù nàng đã mở ra trạng thái cực hạn, nàng vẫn không thể tránh thoát khỏi kiềm chế.
Tất cả đã không kịp nữa.
Xùy!
Phía dưới cánh tay của nàng, một mảnh gai nhọn màu đen nổ bắn ra, trong âm thanh phốc phốc, bắn thủng mũ giáp trên đầu nàng, xuyên thẳng qua đầu lâu, ghim thẳng vào vách tường từ phía sau, biến mất không thấy nữa.
Chỉ để lại một loạt lỗ hổng nhỏ tinh mịn.
“Uy lực không tệ.” Trương Vinh Phương vỗ vỗ bả vai nàng, mặc cho nàng ngã xuống đất bỏ mình, tiếp tục đi tới phía trước.
Cuối cùng kẻ có sức mạnh hơn cũng đến rồi.
Là cao thủ Siêu Phẩm, mặc dù chưa Bái Thần, nhưng còn không tệ.
Đáng tiếc đối phương không thể khơi thông, tính tình bạo liệt quá mức, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Hắn không muốn để nàng cảm nhận đau khổ, cho nên dùng một chiêu mất mạng, sạch sẽ.
“Giết!” Người Thiềm Đường còn lại dồn dập run rẩy, từng kẻ mở tấm chắn miệng trên mũ giáp ra, phun thẳng đến Trương Vinh Phương.
Bên trong âm thanh xèo xèo, từng bãi nước hôi thối vàng vàng bắn ra, hình thành hình lưới, xen lẫn bắn về phía Trương Vinh Phương.
Nhưng mỗi một bãi nước vàng hôi thối đều bị hắn thoải mái né tránh.
Tương phản, mỗi một lần hắn đi tới, trong tay nhất định sẽ có một đám đá vụn bắn lung tung ra.
Mười mấy tên mặc áo choàng đen, không tới mười giây đã chỉ còn lại một tên cuối cùng, ngơ ngác đứng tại chỗ.
“A!” Hắn hoảng sợ nổi giận gầm lên một tiếng, bổ nhào đến phía Trương Vinh Phương.
Bộp!
Trong chốc lát, cả người hắn nổ tung hoàn toàn như một quả bom.
Vô số mảnh máu thịt hôi thối bắn lên người Trương Vinh Phương.
Trương Vinh Phương điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi tới phía trước, dứt khoát kéo áo bỏ qua, mặc cho máu thịt bám lêm người chậm rãi trượt xuống.
Quỷ dị là, chỗ từng dính máu thịt trên người hắn không để lại chút dấu vết nào, vẫn sạch sẽ trơn bóng như cũ.
Thiềm Đường, toàn diệt.
*
*
*
Đinh Du mơ mơ màng màng tỉnh lại từ cơn mê man, vừa mở mắt đã nhìn thấy một nữ tử cao gầy mang mặt nạ màu bạc thô ráp đang đứng bên cạnh giường, nhìn xuống hắn chăm chú từ trên cao.
Trên mặt nạ của đối phương có hai viên bảo thạch màu đỏ, thay thế vị trí con mắt.
Nhìn xuyên qua bảo thạch, có thể thấy ánh mắt kẻ săn mồi lạnh băng giống như rắn nhìn ếch xanh của nữ tử.
“Ta đang?” Đinh Du há miệng muốn nói chuyện, nhưng cổ họng cực kỳ khô rát, há miệng ra đã giống như bị dao cắt.
“Thiếu chút nữa ngươi đã bị Xà nữ hạ nước Thiên Hà.” Giọng nữ tử mặt nạ lạnh lùng nói.
“!?!” Đinh Du chấn động, hồi tưởng lại tình cảnh trước đó. Toàn thân lập tức điên cuồng bốc lên cả lớp da gà.
Hắn ta biết nước Thiên Hà, là dược thủy đặc biệt Ngũ Đỉnh phái dùng để khống chế người, khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong.
Nếu hắn ta trúng chiêu, chỉ sợ...
“Chẳng qua ngươi không cần lo lắng, ta đuổi tới kịp thời, nàng ta chưa hạ thành.” Nữ tử bình tĩnh nói.
“Đa tạ... Tiền bối.” Mặt Đinh Du lộ vẻ cảm kích.
“Ta hạ Thế Dương Dịch hiệu quả tốt hơn cho ngươi.” Nữ tử tiếp tục nói.
“Dù sao ngươi có thiên phú tốt như vậy, lỡ loại độc dược thấp kém như nước Thiên Hà ảnh hưởng tới thể chất trời sinh của ngươi, sẽ không tốt.”
“!!??” Toàn thân Đinh Du tê rần, cảm kích vui sướng vừa rồi lập tức không còn sót lại chút gì.
“Ngươi?”
"Lam Hạt Tử đúng là nói không sai, ngươi là tài liệu rất tốt. Có thể giúp ta càng thêm hoàn thiện Tam Thần Khí của mình!" Nữ tử khẽ gật đầu, tay không ngừng rà qua rà lại trên lồng ngực của hắn ta.
Như là kiểm tra miếng thịt heo mới được tẩy rửa xong. Ngón tay soi mói mà lạnh lẽo.
Cộc cộc cộc.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một hồi tiếng đập cửa gấp gáp.
"Phái chủ, phái chủ không xong rồi!"
"Chuyện gì thế!? Ta đã bảo đừng quấy rầy ta rồi!" Nữ tử mặt nạ bạc nổi giận quay đầu quát lớn.
"Thiềm Đường… là Thiềm Đường!! Diệt sạch rồi!!!" Đệ tử bên ngoài kêu to, trong giọng mang theo tiếng khóc nức nở.
"Diệt sạch!?" Vẻ mặt Từ Mộng Yên sửng sốt.
Mặc dù Thiềm Đường là một chi yếu nhất, Thiềm Bà chỉ có tu vi Nội Pháp, nhưng toàn thân độc thể, trong số năm mạch chi nàng gần với Ngô Công nhất.
Lại có thể…
"Phế vật!!" Lửa giận trong lòng Từ Mộng Yên bốc lên: "Nuôi lâu như vậy rồi mà chút chuyện nhỏ cũng không xử lý được! Còn cần nàng ta làm gì!!"
"Kẻ đến là ai!?" Nàng ta giơ tay lên từ trên người Đinh Du, đi tới bên tường gỡ trường bào viền vàng màu tím xuống, khoác lên người.
"Tên đó tự xưng là Trương Vinh Phương, tới để tìm một thuộc hạ mất tích của hắn, tên là Đinh Du!"