Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1126 - Chương 1126 - Ngoại Lệ (1)

Chương 1126 - Ngoại lệ (1)
Chương 1126 - Ngoại lệ (1)

Nam tử ‘bịch bịch’ quỳ rạp xuống đất, sức lực toàn thân như bị rút hết đi, không lấy sức nổi.

Hắn cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào nơi ngực của mình sớm đã đổi thành một cái lỗ trống rỗng.

Trái tim sớm đã biến mất không còn.

Trương Vinh Phương vòng qua đám khí độc tràn ngập lối đi, rất nhanh phía trước rộng mở thoáng đãng, hắn bước vào một thạch sảnh hơi lớn hơn chút.

Phía trên thạch sảnh được làm thành hình nón, phía dưới là hình trụ, lúc này chung quanh đã hội tụ từng đội từng đội người áo đen ăn mặc quái dị.

Trên mặt những người áo đen này đều đội mũ giáp màu đen, nhìn qua áo choàng trên người thì là chế thành từ loại da đặc thù nào đó.

Dáng người chiều cao của bọn họ không đồng nhất, mỗi một người đều tỏa ra mùi gay mũi khó ngửi.

Mà trong hơn mười người, có một nữ tử khoác trường bào màu đen bên cạnh, mang mũ giáp to lớn màu đen có hoa văn màu bạc đang đứng đầu tiên, ngăn cản đường đi của Trương Vinh Phương.

“Đã rất lâu rồi chưa có một kẻ lợi hại như thế tới đây.” Nữ tử phát ra âm thanh nặng nề buồn bực dưới mũ giáp.

Nếu không phải dáng người nàng thực sự lồi ra đường cong, chỉ sợ nghe mỗi âm thanh này, cơ bản là không ai xem như nữ tử.

“Ta đến tìm người, người của ta. Nghe nói các ngươi bắt hắn.”

Ánh mắt Trương Vinh Phương nhìn về phía đối phương, cảm giác người có địa vị có thể nói lên trên đã đến.

Cứ như vậy, còn có thể khơi thông trước, tránh tạo nhiều sát nghiệt.

Nếu không phải cần thiết, thực ra hắn không thích giết người.

Người sống, thì có vô hạn khả năng.

Thế đạo này đã đủ hắc ám, hắn không muốn để người khác phải cảm nhận đau khổ nhiều hơn nữa.

“Người của ngươi?” Nữ tử chính là đường chủ đương nhiệm của Thiềm Đường - Thiềm Bà.

Người của Ngũ Đỉnh phái không nhiều, chủ yếu dựa vào ngũ lão chèo chống tất cả hệ thống võ lực.

Vì yêu cầu nhận người cực cao, cực kỳ bí ẩn, cho nên quy mô vẫn luôn không lớn.

Kể từ đó, người ra vào mỗi ngày không nhiều, người mới thì chỉ chừng đó, vừa nghĩ đã biết là chỉ ai.

“Quên đi, mặc kệ ngươi tới đây là vì điều gì, đã giết người của Ngũ Đỉnh chúng ta, ngươi không có cơ hội rời khỏi nơi này nữa.” Thiềm Bà lười nhác trả lời.

“Tới Địa Phủ sám hối đi!”

Nàng chợt giơ tay. Cơ quan trong tay áo phun ra trang bị, phun ra một đống dịch nhờn hôi thối màu vàng sáng.

Mùi của loại dịch nhờn này mạnh hơn tất cả độc tố trước đó rất nhiều.

Vừa bay ra đã khiến những người của Thiềm Đường còn lại chung quanh nhao nhao lui lại, không tự chủ mà rời khỏi xa hơn.

Trương Vinh Phương nhanh chóng rạch từ vách tường ra một miếng nham thạch, bóp nát ném ra phía trước.

Trong âm thanh phốc phốc.

Phần lớn dịch nhờn bị đập bay, chỉ còn một chút bắn tung tóe đến mặt đất trước người hắn, ăn mòn mặt đất đến mức toát ra khói đen gay mũi.

“Thật sự có tài.” Giọng điệu Thiềm Bà không thay đổi: “Thể phách mạnh mẽ, chẳng trách có tự tin như thế, có thể đi đến tận đây. Nhưng đáng tiếc là ngươi gặp phải ta!”

Nàng đột ngột dậm chân, vọt tới trước.

Mặt đất hơi chấn động, rồi lại rung động.

Có thể thấy sức mạnh trong một bước này của nàng mạnh bao nhiêu.

Áo quần tung bay, Thiềm Bà giơ tay để lộ ra da thịt như bạch ngọc, năm đầu ngón tay đen nhánh, đảo mắt đã vượt qua hơn mười mét, một trảo chụp vào mặt hắn.

Đây là Kỹ Năng Phá Hạn trong Vạn Phệ Tâm Kinh -- Thần Ẩn Tiêu.

Chiêu này nhìn như trảo công, thực ra đòn sát thủ là cơ quan phi tiêu đặc biệt trang bị trong tay áo.

Sau khi bắn tới gần, uy lực xuyên thấu còn cường hãn hơn kình nỏ. Cộng thêm ngâm kịch độc, thấy máu hẳn phải chết, là chiêu số đánh lén ám toán cực mạnh.

Nguyên lý của Thần Ẩn Tiêu nhìn như dựa vào cơ quan, kì thực ở giây phút vung tay ra trảo vẫn có thể cùng tăng cường uy lực cho độc tiêu.

Thiềm Bà là Nội Pháp Siêu Phẩm, chỉ dựa vào chiêu này đã ám toán không biết bao nhiêu cao thủ Tam không.

Cho dù là Bái Thần, cũng bị chiêu này tập sát ám độ trần thương* đến không thể đếm rõ số lượng.

*Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới

Đều vì cơ quan xạ kích dựa vào thuốc nổ bộc phát, trong cự ly ngắn hoàn toàn không phải sức người có thể tránh né.

Nhìn cử động Trương Vinh Phương chưa hề phòng bị, chuẩn bị ra tay nghênh tiếp, trong lòng Thiềm Bà chắc chắn, hiểu rõ thắng bại đã định.

Một chiêu này chỉ có thể dự phán né tránh vào trước khi ra chiêu, một khi nghênh đón rồi sẽ...

Phốc!

Đột nhiên cánh tay nàng đau đớn một hồi, vừa rồi cánh tay phải còn vung lên đánh ra, thế mà bỗng chốc bị đánh ngược lại, nhắm thẳng vào nàng?

“!!?”

Thiềm Bà điên cuồng giãy giụa, nhưng không làm nên chuyện gì, sức mạnh của nàng như trẻ sơ sinh bị người lớn nắm thóp, hoàn toàn không đủ khả năng so sánh!

Bình Luận (0)
Comment