Phái chủ Từ Mộng Yên nhíu chặt lông mày, bị quấy nhiễu khi đang điều chế thuốc.
"Lại có thể có người phá vỡ được Long Môn Thạch?"
Nàng đặt lọ thuốc pha lê trên tay xuống, quay người nhìn ra cửa.
“Người đâu!"
Một nữ tử nhanh chóng bước vào, đeo khăn đen thật dày trên mặt, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
"Phái chủ có gì phân phó?"
“Long Môn Thạch bị phá, có côn trùng tiến vào, để người của Thiềm Đường đi xử lý.” Từ Mộng Yên thuận miệng ra lệnh.
“Vâng!” Nữ tử vội khom người
"Để bọn họ không có việc gì đừng đến làm phiền ta! Nếu có lần sau, các người tự biết hậu quả!" Giọng điệu Từ Mộng Yên lạnh lẽo.
“Vâng!” Cả người nữ tử run lên, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng lùi lại.
"Một lũ rác rưởi! Bổn tọa có mệnh thống trị thiên hạ và vượt qua cường giả Nguyệt Vương! Xem ra những thứ rác rưởi này không còn xứng với vị trí thực lực hiện tại của ta."
Từ Mộng Yên hừ lạnh thiếu kiên nhẫn.
Ban đầu, nàng định tiêu diệt Thiên Tỏa Giáo trước, sau đó tiến vào phúc địa Đại Linh, thống nhất Cảm Ứng Môn.
Thật không may, Thiên Tỏa Giáo đã bị Đại Đạo Giáo đánh đến mai danh ẩn tích, làm gián đoạn kế hoạch của nàng.
Bây giờ một tên tiểu tử nào đột nhiên xuất hiện, làm phiền nàng tinh luyện tân dược, điều này khiến tâm tình nàng càng khó chịu.
Rầm!
Trương Vinh Phương dùng một quyền đập nát cửa đá chắn đường trước mặt.
Lực tay to lớn hình thành uy lực bạo phá kinh khủng, lấy một điểm phá diện rộng, ầm vang đập nát một cánh cửa đá to lớn cao hơn ba mét rộng bốn thước.
Bụi mù bay ra tung tóe, đá vụn đổ sập văng ra trên mặt đất, chậm rãi yên ắng lại.
Trương Vinh Phương giẫm lên hòn đá, tiếp tục đi tới phía trước.
“Hắn, hắn là quái vật à!”
Trong thông đạo, bụi mù vừa tiêu tán, đệ tử Ngũ Đỉnh phái đến đây trợ giúp phòng thủ trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt. Từng người không tự chủ mà lui lại phía sau.
“Dùng độc! Giết hắn!”
Đột nhiên có một tiếng quát kêu to khiến tất cả mọi người kinh hoàng.
Một nam tử mặc áo trắng, mắt ưng mũi cao tóc dài đứng ra, trong tay xách một thanh trường đao được ngâm độc hiện ra màu xanh lam.
“Sợ cái gì! Có mạnh đến đâu đi nữa, sức mạnh có lớn hơn nữa, cũng chỉ là người! Chỉ cần là người, thì không ai mà không sợ độc!”
“Giết!”
Vút vút vút!
Trong chốc lát, tên độc như mưa rơi, nước độc, cát độc, lít nha lít nhít đánh tới. Trương Vinh Phương cúi đầu.
Keng keng keng keng!
Sau một chuỗi tiếng kim loại va chạm.
Trương Vinh Phương đưa tay bảo vệ con mắt, dáng đi bình tĩnh, tiếp tục đi lên phía trước.
Hắn không dừng bước, thậm chí ngay cả tốc độ nhịp chân cũng giống như trước đó. Chỉ là mặt đất bên cạnh hắn rơi rớt đầy đất các loại vũ khí bị tẩm độc.
Phần lớn chúng đều vô dụng, bị đẩy lùi, chỉ có nước độc bám vào người hắn, ăn mòn da toát ra từng trận khói trắng.
Rất nhanh sau khi một lớp cách ly trên làn da đã bị ăn mòn, thì ngay cả nước độc cũng vô ích.
Khói trắng trở nên nhạt đi, biến mất. Dịch độc cũng biến thành các vết bẩn trên quần áo.
“Hoàn toàn không đánh nổi!”
Sắc mặt người Ngũ Đỉnh phái vặn vẹo, cuối cùng có người đã bắt đầu len lén chạy trốn.
Trên mặt nam tử tóc dài mắt ưng hiện lên vẻ bối rối.
“Tiếp tục! Nhanh tiếp tục đi! Không được ngừng! Hắn chính là miệng cọp gan thỏ, sắp không được nữa rồi!”
Một đám người vội vàng lại lấy tên độc nước độc các loại nữa, điên cuồng đập tới Trương Vinh Phương.
“Có hơi phiền.”
Trương Vinh Phương cau mày, cúi đầu nhìn trang phục của mình.
Phốc!
Cánh tay phải của hắn đâm mạnh vào vách tường bên phải, một trảo hất lên.
Đá vụn lít nha lít nhít bắn ra như đạn nổ.
Giữa không trung, rất nhiều độc vật bị đá vụn chặn lại, nện ngược lại.
Trong chốc lát máu bắn tung tóe, đám người nhao nhao ngã xuống đất, có người bị đập trúng đầu tử vong tại chỗ. Có người bị đập nát lồng ngực, mắt thấy đã không còn hơi thở.
Nhiều hơn nữa chính là cánh tay bả vai mọi người bị đập nát bét, máu thịt be bét ngã trên mặt đất, lại bị các loại độc vật mình vẩy ra rơi trên mặt đất xâm nhiễm, lập tức thống khổ gào lên.
Nam tử mắt ưng hét lớn một tiếng, vọt tới Trương Vinh Phương, rõ ràng hắn mang theo sợ hãi trên mặt, nhưng vẫn nghĩa vô phản cố* mà xông lên, nắm trong tay hai thanh gai nhọn tẩm độc.
*Làm việc nghĩa không chùn bước
Thân pháp bình thường, đơn thuần là tốc độ nhanh, đi thẳng về thẳng, không có gì đổi mới.
Tay chậm chạp vung hai gai nhọn ra, sức mạnh mang theo kình phong cũng cực kỳ yếu đuối.
Ngay khi hắn vọt tới gần, vung vũ khí lên đâm ra phía trước.
“Can đảm lắm.” Mặt Trương Vinh Phương không biểu cảm.
Vụt.
Hai tay nam tử lập tức không còn.
Trong giây phút hắn vung gai độc, trước mặt hắn xẹt qua một bóng mờ, bên tai nổ tung như ưng minh rít lên.
Trương Vinh Phương vừa rồi còn đứng ở trước mặt hắn, bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn.
“Có chuyện gì vậy?”