Trương Vinh Phương nhìn khu rừng xung quanh với vẻ mặt bình tĩnh.
Bề ngoài hắn chỉ thản nhiên đi lại, bước đi chậm rãi.
Nhưng trên thực tế, Ám Quang Thị Giác của hắn đã được mở ra, không ngừng quét qua những vết tích trên mặt đất.
Đột nhiên, mũi hắn khẽ nhúc nhích.
"Đây là, mùi gì?"
Trong lòng Trương Vinh Phương chấn động.
Hoài nghi chính mình ngửi nhầm.
Hắn nhanh chóng nhắm mắt lại và cảm nhận nó một cách cẩn thận.
Cảm nhận hương thơm thoang thoảng trong gió thổi tới như ẩn như hiện.
Đúng
Đó chính là mùi thơm của Huyết Nhục Bổ Toàn mà bấy lâu nay hắn tìm kiếm!
Hít hít.
Trương Vinh Phương hít một hơi thật sâu, như muốn hít trọn mùi hương vào cơ thể mình.
Hắn quay lại, từ từ theo hương thơm đi về phía trước.
Một cái cây lớn chắn đường hắn.
Răng rắc!
Thân cây bị gãy ở giữa và văng sang một bên, từ gốc cây gãy, Trương Vinh Phương bước thẳng tới và tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, không có khúc cua, tất cả những thứ chắn đường, bụi rậm, đất đá, cây to, đều bị hắn đập vỡ, xé nát.
Trần Chiêu Dung và Đàm thúc ở phía sau nhìn thấy cả người đều đổ mồ hôi.
"Lão hủ sống nhiều năm như vậy rồi… đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy như vậy, như thế..."
Da mặt Đàm thúc tê ra, cố gắng tìm một từ thích hợp để diễn tả, nhưng vốn từ vựng kém, căn bản không thể miêu tả chính xác biểu hiện của Trương Vinh Phương vào lúc này.
Trắng trợn không kiêng dè!
Càn rỡ!
Như thể không có người trước mặt đáng để hắn lưu tâm, đối mặt với kẻ địch giống như đi dạo trong rừng cây, muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản!
Cảm giác như vậy…
Giống như…
Trần Chiêu Dung nhàn nhạt nhìn bóng lưng của Trương Vinh Phương, như nhìn thấy trên người mình có một ngọn lửa nóng trong suốt thiêu đốt!
Ngọn lửa trắng trợn không kiêng dè, điên cuồng quét sạch mọi thứ có thể chạm tới xung quanh họ, thỉnh thoảng một khuôn mặt tươi cười hưng phấn xuất hiện trong tia lửa bay.
Nhưng trong nháy mắt, nàng nhận ra rằng đó chỉ là ảo giác của mình.
Trương Vinh Phương cuối cùng cũng dừng lại.
Ngẩng đầu lên, thứ mà hắn đối diện trước mặt là một cánh cổng cao hình bầu dục được cấu tạo bởi hai phiến đá dày nặng nề.
Cổng cao ba mét, rộng bốn mét, toàn thân được khắc rất nhiều hình côn trùng khác nhau.
Trên cùng, đây là hình vị thần cầm hoa sen và chiếc chày bằng ngọc, có đầu rồng và thân người.
“Đó chính là Đại Linh Dục Thiên, là vị thần được Ngũ Đỉnh tôn sùng.”
Trần Chiêu Dung ở sau lưng giải thích.
"Người ta đồn Đại Linh Dục Thiên từng là con trai của Nguyệt Thần, phụ trách việc bảo vệ tâm linh và ham muốn bản năng. Cánh cổng đá trước mặt hẳn là cổng đá hộ mệnh đại diện cho tổng bộ của Ngũ Đỉnh Phái. Xem ra chúng ta đã tìm đúng nơi. "Trần Chiêu Dung tiếp tục nói.
"Tiền bối, cánh cửa này không lớn như vẻ bề ngoài, hơn nữa độ dày của nó còn đáng kinh ngạc hơn. Cách duy nhất để đi vào là tìm..."
Ầm!
Giọng nói còn chưa dứt.
Có một tiếng động lớn đột ngột vang lên.
Cánh tay của Trương Vinh Phương đã đâm sâu vào cửa đá, xuyên thẳng qua.
"Không cần phiền phức như vậy."
Hắn nhẹ nhàng ngửi mùi thơm thoang thoảng từ khe cửa, cảm thấy cơ thể đang nhanh chóng hưng phấn!
Nước bọt đang tiết ra.
Dịch dạ dày đang cồn cào!
Các lỗ chân lông trên khắp cơ thể của hắn đang cổ vũ!
Cổ vũ cho máu thịt đầy đủ sắp tới!
"Ta bắt đầu ưa thích nơi này rồi đây"
Rắc!
Toàn bộ cửa đá đột nhiên nứt ra, những vết nứt lớn lan rộng, sụp đổ và vỡ thành nhiều mảnh.
Ở thông đạo bên trong cánh cổng, hai tên đệ tử Ngũ Đỉnh trông coi mặc áo xám kinh ngạc nhìn bọn họ.
Loan đao trên tay hai nữ tử tuy còn nắm nhưng đang run rẩy.
“Địch. . . Địch tấn công!”
Một đệ tử cuối cùng cũng phản ứng kịp, đột nhiên kêu thét thành tiếng rồi vỗ mạnh vào nơi nhô ra trên tường.
"Tiếng kêu rên của kẻ yếu."
Trương Vinh Phương giơ tay ra hiệu cho hai người phía sau dừng lại.
"Các ngươi ở bên ngoài chờ ta."
“Vâng.”
Trần Chiêu Dung nắm chặt tay, dòng máu khắp người sôi trào.
Không thể giải thích được, rõ ràng vấn đề này không liên quan gì đến nàng, và nếu nó tiếp tục, nó có thể khiến nàng gặp nguy hiểm tột độ.
Làm đến bước này là đã đủ rồi.
Nhưng nàng không biết tại sao, toàn thân nàng nhiệt huyết phun trào. Bất giác, bước chân không tự chủ cũng theo hắn đi về phía trước!
Nàng muốn đi theo cùng! Đi theo hình bóng đó và cùng nhau tiến về phía trước!
Oành!
Mặt đất dưới chân Trương Vinh Phương nổ tung, người hắn đã lao vào giữa hai nữ thủ vệ.
Bóng mờ lóe lên, loan đao trong tay hai nữ tử gãy vỡ bay lên, người giống như bị một con tê giác đụng phải, ầm ầm đập vào tường đá ngã lăn xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, đã không còn khí tức.
*
*
*
Ngũ Đỉnh Tông, sâu dưới lòng đất.
Keng keng keng.
Những tiếng chuông tinh xảo cứ vang lên trong căn phòng đá.