Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1123 - Chương 1123 - Lỗ Thông Gió (4)

Chương 1123 - Lỗ thông gió (4)
Chương 1123 - Lỗ thông gió (4)

Hắn ta không có thời gian để nghĩ nhiều, dùng cả tay và chân để leo lên phía trước trong đường hầm.

Mục đích của lỗ thông hơi là để trao đổi không khí nên ở đây khó có thể bị ai đó thả độc, khả năng nuôi nhốt những độc vật để phòng bị cũng không lớn.

Đinh Du leo ​​lên hết con đường, toàn bộ lối đi trống rỗng, ẩm thấp và trơn nhẵn. Sau khoảng mười phút, cuối cùng hắn ta cũng nhìn thấy ánh sáng trắng trước mặt!

Oành.

Hắn ta dùng sức đá đi tảng đá chặn và bò ra khỏi lỗ thông gió.

“Cuối cùng, đi được rồi!” Đinh Du chỉ cảm thấy toàn thân mềm yếu không còn hơi sức, tuy rằng tác dụng của thuốc đã bị suy yếu do bổ khí, bổ huyết nhưng vẫn còn.

May mắn thay, bây giờ đã ra ngoài, quay trở lại liền có thể...

Trong phút chốc, hy vọng và nụ cười trên mặt Đinh Du nhanh chóng chuyển sang tuyệt vọng... Bên ngoài lỗ thông hơi, là một vách đá sơn động treo cao trên vách núi.

Tại cửa động nhợt nhạt, lúc này xuất hiện một con cự mãng màu trắng có chiều dày ngang thắt lưng người, chiều dài cơ thể hơn mười mét. Cự mãng dường như bị hắn ta đánh thức, chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua đây.

Xì xì…

Thấy vậy, làm sao hắn ta còn không rõ.

Cái lỗ thông gió mà hắn ta vừa mới bò vào... rất có thể không phải là cái lỗ thông hơi! Mà là xà đạo!

Đúng lúc này, một nữ tử trung niên đeo bông tai vàng hình con rắn chậm rãi bước ra từ bên cạnh con cự mãng. Nữ tử đeo trang sức vàng trên tay và chân, vẻ mặt kiêu ngạo, đôi mắt xanh lục, dường như không phải huyết mạch Đại Linh thuần khiết.

“Ngươi là sủng vật mới của sửu nữ Lam Tư Di kia sao?”

“Ta?” Đinh Du nhanh chóng mở miệng.

“Vừa hay nàng nói muốn tặng dược liệu mới cho phái chủ, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì, hôm nay ta sẽ giúp mang nó tới đó.” Trên mặt nữ tử nở một nụ cười lạnh.

“Đây không phải là ta chủ động bắt được, là do ngươi tự mình muốn chạy trốn, liền chạy tới nơi này!”

“Ngươi đừng đến đây! Lão đại ta hiện là Đạo Tử Đại Đạo Giáo! Nếu như ngươi làm hại ta! Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho người!” Sắc mặt Đinh Du trắng bệch, cắn răng nói,

Hắn ta không muốn chết!

Không thể chết được!

Hắn ta còn muốn sống sót để tìm Hải Long báo thù! Làm sao mà có thể chết ở một nơi hoàn toàn không có ai biết đến này!

“Hừ!”

“Bây giờ phái chủ thần công đại thành, đột phá cảnh giới mà từ trước tới nay chưa từng có, Đại Đạo Giáo!

Hừ, đừng nói Đạo Tử, cho dù Kim Ngọc Ngôn có ở đây, ngươi làm cho nàng ta điên thử xem, cũng sẽ chết là điều không thể nghi ngờ!”

Trên mặt nữ tử mang theo vẻ khinh thường nói.

“Các người chỉ là những con ếch ngồi đáy giếng, căn bản bản phái Vạn Phệ Tâm Kinh là nơi mạnh mẽ!”

Đinh Du sững sờ.

Hắn ta đã từng thấy những người điên, nhưng người điên như vậy, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải.

Hắn ta không biết Kim Ngọc Ngôn là ai, nhưng nhìn vào lời nói của đối phương, rõ ràng là một cao thủ hàng đầu trong Đại Đạo Giáo.

“Quên đi, đã sớm để Lam Tư Di cho ngươi một phần nước Thiên Hà pha loãng, uống vào thì nơi nào cũng không thể chạy thoát được, nhưng nàng không nghe. Nếu nàng không nỡ, vậy tốt nhất là để ta.”

Nữ tử bước về phía trước, lấy ra một chai thủy tinh nhỏ màu xanh da trời trên tay, tiến lại gần Đinh Du.

Răng rắc.

Những chiếc lá rụng dày đặc bị giày giẫm nát, phát ra âm thanh. Gió thổi cành cây, rung rinh cũng phát ra âm thanh.

Trương Vinh Phương ngẩng đầu nhìn xung quanh, so sánh từng nội dung vị trí trên mật thư.

“Chính là chỗ này.” Hắn nhìn xuống mặt đất giữa những chiếc lá rơi dưới chân và xác nhận.

"Tiền bối dự định tiếp xúc với Ngũ Đỉnh phái như thế nào? Ngũ Đỉnh phái sử dụng độc dược cực kỳ giỏi, tung tích của bọn họ đều là bí mật nên mọi người đều bị một loại thuốc tên là nước Thiên Hà khống chế, nếu như có chút không thuận theo, chính là muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong.”

“Vì vậy, ngay cả Thiên Tỏa Giáo lúc đầu cũng phải đau đầu vì nó.” Trần Chiêu Dung mang theo Đàm thúc, người đã bị Trương Vinh Phương bắt gặp trước đó, hai người cùng dẫn đường và đích thân dẫn mình lại đây.

Lúc này, nàng đương nhiên hoàn toàn thay thế vào góc độ Trương Vinh Phương mà xem xét.

"Nước Thiên Hà? Trên đời này còn có loại thuốc như vậy?" Đây là lần đầu tiên Trương Vinh Phương nghe nói ở thời đại này có thứ như vậy.

“Đúng vậy, sự tồn tại của nước Thiên Hà khiến cho tất cả những người thuộc Ngũ Đỉnh phái không dám tiết lộ bí mật và phản bội lại họ.

Một khi bị bắt, hầu hết họ sẽ chọn cách tự sát. Vì vậy, Thiên Tỏa Giáo chỉ đơn giản là trấn áp, khống chế bọn họ trên bề ngoài. Chỉ cần không phải làm loạn quá lớn, liền không để ý tới.”

Mấy ngày nay Trần Chiêu Dung rõ ràng đã làm đủ công khóa rồi.

"Không vội, nếu chúng ta đã tới nơi rồi. Vậy thì đi dạo một vòng."

Bình Luận (0)
Comment