Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1122 - Chương 1122 - Lỗ Thông Gió (3)

Chương 1122 - Lỗ thông gió (3)
Chương 1122 - Lỗ thông gió (3)

“Hả?” Đây là phương thức mật văn của Tùng Hạc quan!

Tìm được rồi!

Hai mắt Trương Vinh Phương trở nên nghiêm nghị, nhanh chóng đọc hết toàn bộ nội dung.

Mật văn đã được tự động tiết lộ giải mã trong đầu hắn, chuyển thành Linh văn.

“Đây là một bức thư cầu cứu... Đinh Du đã tìm thấy vị trí cụ thể của ba loại chính, tất cả đều được gieo trồng trong vườn của Ngũ Đỉnh phái! Hơn nữa còn chỉ ra các đặc điểm về vị trí mặt đất của Ngũ Đỉnh phái nơi hắn ta ở.”

“Bên trái là cây hòe già nằm song song, bên phải là hai cây thông đỏ, phía trước là một bụi cây lá kim màu vàng xanh, phía sau là một con dốc.

Trên mặt đất tất cả đều là bùn đất vàng nâu và đá vụn đen, có rất nhiều cỏ dại.

Xa xa, có thể nhìn thấy một ngọn núi xanh mướt giống như chiếc nắp nồi. Có thể nghe thấy âm thanh của dòng suối.”

Trương Vinh Phương cẩn thận nói ra phiên dịch nội dung bức thư.

“Bụi cây lá kim màu xanh vàng có lẽ là Hoàng Chân thảo... Chung quanh đây chỉ có ở Bình Vũ sơn cách ngoại thành hơn ba mươi mấy dặm mới có.” Trần Chiêu Dung nắm rõ địa hình xung quanh như lòng bàn tay. Vừa nghe qua liền đã xác định được sơ sơ phương hướng.

“Núi xanh hình nắp nồi, cái này thì khó nói. Nhìn ở góc độ khác nhau, dáng núi cũng khác nhau. Nhưng có vị trí cây tùng đỏ, đồng thời có cả Hoàng Chân thảo. Chỗ đó… Có lẽ là phía bắc của Bình Vũ sơn!

Trần Chiêu Dung nhanh chóng xác định.

“Tìm người dẫn đường.” Trương Vinh Phương trầm giọng nói.

Bây giờ sinh mệnh lực của hắn đã không còn cần phải che giấu khắp nơi như trước nữa.

Đối mặt với kẻ thù, bất kể là ba, bảy hay hai mốt, đánh trước rồi hẵng nói! Đánh không lại thì bỏ chạy, chờ đến khi mạnh hơn lại tiếp tục trở về đánh!

Dù sao thì hắn cũng không phải là một Tông Sư, không cần lo lắng mở ra Chung Thức thua thì sẽ bị rớt cảnh giới.

“Tiền bối, ta sẽ lập tức sắp xếp nhân thủ...” Từ khi Trần Chiêu Dung quyết định đặt cược vào người trước mặt này, liền rất hào phóng.

“Không cần, dù có bao nhiêu người bình thường thì cũng chỉ là con sâu cái kiến. Ngũ Đỉnh phái giỏi dùng độc, cho dù ngươi triệu tập đến bao nhiêu người, chẳng qua chỉ làm cho bọn họ tăng thêm liều lượng hạ độc thôi.”

“Vãn bối hiểu rồi. Vậy thì, chúc tiền bối thắng ngay từ trận đầu!” Trần Chiêu Dung không biết đối phương có lai lịch gì, nhưng dám một thân một mình đi gây sự với Ngũ Đỉnh phái. Nàng lớn như vậy rồi mà mới lần đầu tiên nhìn thấy.

Về phần sau đó nếu vị tiền bối trước mặt thất bại, thực ra nàng cũng không sao cả.

Tất cả mọi người đều biết nàng bị ép buộc, cho nên cho dù Ngũ Đỉnh phái thắng, khả năng cao là sẽ không làm gì nàng.

Đây là đối ngoại bị ép, đối nội chủ động, hai bên đều ăn sạch!

Trương Vinh Phương cũng nhìn ra điểm này cho nên mới tán thưởng nàng.

Mặc dù sách lược này vẫn cần bản thân phải có đủ thực lực để đảm bảo sau đó không bị một bên trút giận.

Nhưng trong trường hợp gặp thời ứng biến, đó đã là phương pháp bất đắc dĩ tốt nhất rồi.

Đinh Du nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai ở gần. Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn về phía lỗ thông gió.

Mấy ngày nay, hắn mượn cớ thân thể suy yếu, hắn ta đã nhận được một số thuốc bổ từ người đồ đệ của Lam Tư Di là Chu Viện. Nó bổ sung lượng máu bị thiếu hụt trong cơ thể.

Hai ngày nay, Lam Tư Di dần dần thả lỏng cảnh giác đối với hắn ta. Cuối cùng thì hắn ta cũng lấy lại được một chút thể lực.

Thành công hay thất bại là ở đây! Trước đây Đinh Du chưa bao giờ đặt hy vọng chỉ vào một cục giấy đã ném ra. Khi hắn ta đang hóng gió bên ngoài, đã cẩn thận quan sát cấu trúc thông gió của giáo phái ngầm này. Phát hiện thấy rằng mặc dù lỗ thông gió hơi nhỏ, nhưng cẩn thận chen chút thì thân thể cũng có thể lọt qua được.

Đây rõ ràng là con đường thoát thân mà những người thuộc Ngũ Đỉnh phái đã để lại cho mình. Với suy nghĩ đó, hắn ta bắt đầu tìm kiếm cơ hội.

Thói quen của Lam Tư Di là sáng nào cũng ra ngoài chơi và tối quay lại chơi trò chơi với hắn.

Rồi sáng hôm sau, khoảng bảy giờ sáng, nàng ta lại đi ra ngoài.

Vì vậy, hắn ta có rất nhiều thời gian rảnh mỗi ngày.

Sau khi xác định không có ai xung quanh, Đinh Du thu hết sức lực, dùng sức từ trái qua phải rồi nhảy lên.

Dùng tay chạm vào bức vách đá thông gió.

Chỉ với một tích tắc, bức tường đá thực sự lùi vào trong. Nó hoàn toàn không phải là một bức tường đá, mà là một phiến đá.

Sau khi tiếp đất, Đinh Du vui mừng khôn xiết và lại nhảy lên, nắm lấy mép lỗ hổng màu đen lộ ra sau khi phiến đá được đẩy ra.

Mượn lực kéo hướng lên trên, nhất thời tiến vào trong đường hầm.

“Xong rồi!”

Đinh Du khom lưng nhìn trái nhìn phải đánh giá, lối đi dốc ngược lên bên phải, hình như là dẫn xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment