Không có gì khác biệt với trước đây hết.
Trương Vinh Phương im lặng, lắng nghe từng trận tiếng kêu rên của Đinh Du truyền đến từ cách vách.
Hắn đứng dậy, mở cửa, quay trở lại phòng bệnh của Đinh Du.
“Cứ thử xem, nếu như mình thật sự có năng lực của cương thi huyết tộc, vậy thì chuyện của Đinh Du có lẽ không là vấn đề lớn gì.”
Trương Vinh Phương bình tĩnh nhìn Đinh Du khiến hắn ta cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Ánh mắt đó khiến Đinh Du nhớ lại cảm giác bị Từ Mộng Yên, chủ của Ngũ Đỉnh phái nhìn chằm chằm.
“Đừng sợ, ta nghĩ ra một cách, cứ thử xem đã.” Trương Vinh Phương an ủi.
“Đại nhân làm luôn đi, dù sao ta cũng thành ra vậy rồi, làm cái gì cũng được hết!” Đinh Du quả quyết nói.
Từng đợt ngứa ngáy, đau nhức xâm chiếm toàn thân thể Đinh Du lúc nào không hay.
Hắn ta nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, chính mình sẽ không thể chịu đựng được qua ngày mai, có thể sẽ muốn tự tử.
“Được.” Trương Vinh Phương gật đầu, tiến lên, vươn tay đè động mạch bên cổ của Đinh Du.
Đây là lần đầu tiên hắn hút máu người của mình.
Cũng là lần đầu tiên hút máu không phải vì giết người, mà vì cứu người.
Kiểm soát chính xác tốc độ hút máu.
Trương Vinh Phương nhanh chóng cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp từ từ chảy vào đầu ngón tay.
Nhưng chất lỏng ấm áp rõ ràng khác với máu trước đó, chúng chứa đầy các loại sinh vật sống!
Đó là một loại trùng!
Trương Vinh Phương hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng hắn cũng biết Thế Dương Dịch này là gì.
Đây là trồng ký sinh trùng trong cơ thể con người! Để nó sinh sôi trong máu toàn thân, sau đó chảy qua tất cả các cơ quan của bệnh nhân dọc theo máu.
Đây căn bản là một loại độc dược sinh học không thể giải được!
Những con trùng sống này sẽ ăn dần tất cả các cơ quan và mô của cơ thể con người theo thời gian.
May mắn là những con trùng trong máu của Đinh Du hình như vừa mới thức tỉnh và nở ra, di chuyển còn chậm, số lượng cũng không nhiều.
Những con trùng máu này, vừa mới bị hút vào ngón tay của Trương Vinh Phương, đang muốn chậm rãi bơi và ở lại theo huyết mạch mới.
Ngay lập tức giống như nước lạnh rơi vào chảo dầu, nhận được sự chào đón nồng nhiệt vô song.
Máu của Trương Vinh Phương điên cuồng lao lên, bao bọc chúng lại, tạo thành những bọt máu lớn nhỏ khác nhau.
Sau vài giây, bọt máu tiêu tan, bên trong chỉ còn lại máu tươi thuần khiết.
Trương Vinh Phương cảm thấy trong người nóng hơn.
Hắn muốn thả máu nhiều hơn nữa.
“Chẳng lẽ những con trùng này lại là một thứ đại bổ đối với mình?”
Một ý nghĩ im lặng lóe lên trong đầu hắn.
Sau khi xác định chất độc của Thế Dương Dịch đối với mình không có tác dụng, hắn lập tức ngừng hút máu trên người Đinh Du, mà dùng đầu ngón tay đâm thủng mạch máu của Đinh Du, bắt đầu chặn lại, thả máu chảy vào bên trong.
“Nếu mình thực sự có năng lực của cương thi huyết tộc, vậy thì sẽ có thể biến đổi người khác thông qua máu!”
Trương Vinh Phương đang thử.
Hắn biết rằng nếu nhóm máu khác nhau, việc truyền máu tùy tiện sẽ dẫn đến phản ứng đào thải nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ Đinh Du đã hết cách rồi.
Và tình hình của hắn ta lúc này cũng rất đặc biệt.
Hắn có thể mơ hồ cảm thấy rằng mình có thể kiểm soát máu được thả ra.
Cứ thử cách này xem đã, còn nước còn tát*, còn tốt hơn là chờ chết.
*Nguyên văn Tử mã đương hoạt mã y (死马当作活马医): Ý là cố gắng hết sức làm một việc gì đó, rõ ràng đã biết trước kết quả đạt được có thể sẽ không như mong muốn nhưng vẫn muốn thử lần cuối.
Những giọt máu được thả vào cơ thể của Đinh Du.
Máu được thả ra gần như chủ động dung nhập vào mạch máu trong cơ thể Đinh Du.
Kèm theo máu tươi được thả ra rồi dung nhập, Đinh Du rõ ràng cảm giác được một tia mát lạnh truyền vào cổ.
Những tia mát lạnh này ban đầu rất ít ỏi, nhưng chúng giống như cháy rừng, đốt cháy đồng cỏ khô.
Chẳng mấy chốc, từ cổ, đến đầu, đến thân, toàn thân.
Đinh Du chỉ cảm thấy tất cả máu trong cơ thể giống như đều muốn bốc cháy.
Nhưng trái ngược với sự bốc cháy này, hắn ta cảm thấy như mình đang rơi xuống một vực thẳm vô tận, chìm mãi, chìm mãi, chìm mãi.
Mà ngứa ngáy và đau đớn trên cơ thể cũng dần dần lặng lẽ biến mất theo sự chìm xuống này.
Trương Vinh Phương đứng bên giường, lúc này có thể thấy rõ ràng những thay đổi của Đinh Du.
Hắn ngạc nhiên phát hiện mình chỉ truyền vào một lượng nhỏ máu, nhưng số máu này giống như mực rơi vào nước trong, nhanh chóng nuốt chửng máu của Đinh Du, sau đó bắt đầu tự sinh sôi và phân chia.
Chúng dùng máu của Đinh Du làm thức ăn, nuốt chửng nó, sau đó tự phân chia, lớn lên, rồi lại tiếp tục nuốt chửng, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, Trương Vinh Phương cảm giác mình có thể khống chế tất cả máu trong cơ thể Đinh Du!