Cảm giác này quá đã.
Giống như một phần thân thể của mình đặt ở trên người khác cách một khoảng không xa.
Mà tứ chi rõ ràng tách rời khỏi cơ thể nên tri giác không thể khống chế được.
Nhưng Trương Vinh Phương vẫn có thể khống chế máu và cảm nhận được.
Một lượng lớn máu mới nuốt chửng tất cả trùng sống trong cơ thể Đinh Du, biến chúng thành chất dinh dưỡng.
Những vết mụn nhọt, lở loét trên da hắn ta cũng bắt đầu phai dần, mờ đi, khô quắt lại.
“Được rồi!” Trương Vinh Phương thở phào nhẹ nhõm. Còn di chứng gì nữa không thì phải đợi Đinh Du tỉnh lại rồi kiểm tra tiếp mới biết được.
Không có phản ứng bài trừ, mọi thứ cứ thế nước chảy thành sông*
*Nước chảy thành sông (水到渠成): Khi tới thời điểm chín muồi, nỗ lực bỏ ra sẽ được đền đáp xứng đáng.
Điều này khiến Trương Vinh Phương càng cảm thấy mình giống với cương thi trong truyền thuyết, huyết tộc được nhắc đến ở phương Tây.
Ngoại trừ việc không sợ ánh nắng mặt trời và không thể kiểm soát ham muốn hút máu, phần còn lại của hắn rất giống huyết tộc!
Chẳng hạn như thể lực siêu phàm, tốc độ hồi phục siêu nhanh.
Còn cả phát triển hậu duệ nữa.
Trương Vinh Phương đã từng nghĩ mình sẽ biến thành như thế nào sau khi Huyết Nhục Bổ Toàn.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Huyết Nhục Bổ Toàn lại có năng lực như vậy.
Ngoài ra, ngoại trừ tăng cường ngũ quan, cải thiện thể chất, vậy mà lại không có tác dụng phụ nào.
Vì tò mò về tình hình hiện tại của Đinh Du, Trương Vinh Phương không đi đâu khác mà ở lại trong phòng, chờ Đinh Du tỉnh lại.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Khoảng một giờ sau.
Ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng ghé vào cửa sổ.
Đinh Du từ trên giường chậm rãi mở mắt tỉnh lại.
“Ta khỏe rồi à? Thân thể không sao nữa rồi hả?”
Hắn ta cảm thấy trong người thoải mái hơn bao giờ hết, không có chút ngứa ngáy nào, thân thể giống như được nước suối tinh khiết gột rửa, thông suốt, sạch sẽ, trong veo.
“Tạm thời không sao.” Trương Vinh Phương hồi đáp.
“Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
“Sảng khoái lắm thưa đại nhân! Cảm giác giống như trong nháy mắt sau khi khổ luyện vất vả mà ngâm mình vào suối nước nóng vậy!” Đinh Du ngồi dậy từ trên giường. Không thể tin được sờ vào ngực mình.
Trước đây trên người hắn ta có một loạt các loại mụn nhọt lở loét, hiện tại những mụn nhọt này đều đã kết vảy, hóa thành một lớp da trắng xám, hắn ta dùng tay xé ra, ném sang một bên.
“Với lại tại sao ta cảm thấy hình như mình khỏe rồi ấy.”
Hắn ta nắm chặt tay, cảm thấy một sự thay đổi khác trong cơ thể mình.
Sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Vinh Phương.
Không hiểu sao, ánh mắt hắn ta nhìn Trương Vinh Phương kèm theo một chút ngưỡng mộ.
Ví như người xa quê đi lao động lâu ngày, khi trở về gặp lại người cha hiền lành.
“Có thể đứng dậy không?” Trương Vinh Phương nhìn ánh mắt của hắn ta, đã cảm thấy có chút dự cảm.
“Được!” Đinh Du xoay người xuống giường, mặc quần đùi, áo ngắn tay, tự nhiên đi lại vài vòng.
“Đại nhân, ta cảm thấy hình như cơ thể mình trở nên lợi hại hơn ấy, ngài cho ta uống thuốc gì vậy? Lợi hại vậy?” Đinh Du có chút chấn động.
Hắn ta cố gắng đấm về phía trước.
Xoẹt!
Bóng nắm đấm lóe lên.
Tốc độ của cú đấm này nhanh hơn nhiều so với trước đây.
“Bây giờ ngươi muốn ăn cái gì?” Trương Vinh Phương không trả lời, mà tiếp tục hỏi.
“Tiết lợn cay?” Đinh Du suy nghĩ một chút mới trả lời.
Trương Vinh Phương không nói nên lời. Có vẻ như Đinh Du đã ổn rồi. Tiếp theo chỉ có thể chờ thời gian để đánh giá liệu cách cứu người này có hại gì không.
“Nếu có thể hoạt động thì đi ra ngoài thử thân thủ một chút xem sao.”
Hắn quay người mở cửa, bước ra ngoài.
Đinh Du theo sát phía sau, bước chân nhẹ nhàng, cảm thấy cơ thể thoải mái và tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết.
Hai người rời Bảo Hòa lâu, dừng lại ở một võ trường gần Trần Chiêu Dung.
Võ trường có kích thước bằng một sân bóng đá, mặt đất đầy đất đen được nén chặt, xung quanh được xây một bức tường cao ba mét để chống nhìn trộm.
Hai người đứng đối diện nhau.
“Đến, ra tay với ta đi.” Trương Vinh Phương lên tiếng.
Hắn có thể cảm thấy một số loại thay đổi đã diễn ra trong cơ thể Đinh Du, nhưng cụ thể thay đổi những gì thì phải quan sát đã.
“Đại nhân, xin cẩn thận.” Đinh Du lập tức ôm quyền, dậm mạnh trên mặt đất.
Oành!
Thân thể hắn ta bắn lên như một mũi tên rời khỏi dây.
Oành một tiếng.
Trong chớp mắt.
Đinh Du bay qua bên cạnh Trương Vinh Phương, chân trái chân phải lẫn lộn, lăn xuống đất, đầu đập mạnh xuống đất, lăn ra một đoạn dài.
“Ối ối ối, tốc độ của ta sao lại trở nên nhanh như vậy?” Hắn ta chật vật bò dậy từ mặt đất, trên mặt bị ma sát ra vài vết máu.
Nhưng vết máu đang mờ dần và lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thấy vậy, Trương Vinh Phương cuối cùng cũng hiểu ra.
Tốc độ của Đinh Du vừa rồi còn hơn xa trình độ mà Siêu Phẩm Ngoại Dược có thể đạt được.