Ít nhất đã đạt đến giai đoạn Nội Pháp, thậm chí có thể còn nhanh hơn.
Có vẻ chính xác như những gì hắn đã đoán.
Vấn đề của Đinh Du về cơ bản đã được xác định, giống như hiện tượng máu thừa kế huyết mạch của cương thi huyết tộc.
Điều đầu tiên mà Trương Vinh Phương nghĩ đến là thiên phú đặc chất chịu ảnh hưởng của Huyết Thần.
Nếu xác định là ảnh hưởng của Huyết Thần, thì thiên phú đặc chất thứ hai rất có thể liên quan đến Nguyện Nữ.
Những vị thần phật này có thể coi hắn là ký thác tồn vong cuối cùng, biến tướng để hình thành một mối quan hệ cộng sinh.
Sau khi xác nhận tình huống của Đinh Du, Trương Vinh Phương cũng coi như đã xử lý xong một nửa công việc ở Đan tỉnh.
Một nửa còn lại là đi tìm vườn thuốc của Ngũ Đỉnh phái.
Cũng may, không phải lần nào tìm dược đều xảy ra chuyện, lần này mọi chuyện khá suôn sẻ.
Những người từ Ngũ Đỉnh phái hình như hoàn toàn không quan tâm đến vườn gieo trồng lắm, những người từ Bảo Hòa lâu đến đó kiểm tra, nhưng căn bản không có ai trông coi hết.
Mấy chục người bị đầu độc chết một cách rất dễ dàng.
Sáng sớm mùng 1 tháng 1, trong một sơn cốc bí ẩn nào đó ở Đan tỉnh.
Oành!
Tảng đá chắn đường trong sơn cốc đã bị phá tan một lỗ hổng từ giữa trung tâm.
Ngay lập tức, toàn bộ tảng đá xuất hiện những vết nứt, rào rào vỡ vụn rơi xuống đất.
Sau tảng đá, một hình người vạm vỡ cao 2,5 mét chậm rãi bước vào.
Mới vừa bước vào, một làn sương mù nhàn nhạt màu xám phun ra trước mặt.
Sương mù đó có mùi gay mũi khó ngửi, nhưng khi hít sâu vào lại có một cảm giác đậm đà đặc biệt.
Bóng người bước vào nơi tia sáng rọi xuống, khuôn mặt được chiếu sáng.
Rõ ràng là Trương Vinh Phương vừa mới chạy tới từ Bảo Hòa lâu.
“Thảo nào không có người trông coi. Khí độc ở nơi này là người bảo vệ tự nhiên nhất, người bình thường hoàn toàn không dám tới gần.”
Hắn nhẹ nhàng thở ra, khí ở đây vô cùng độc khiến hắn hơi hơi chóng mặt.
Nhưng chừng này thôi đã lợi hại lắm rồi.
Phải biết chất độc cực độc có thể giết người bình thường, ở chỗ của hắn căn bản chỉ là một hạt tiêu nhỏ bình thường.
Bên trong sơn cốc có rất nhiều loại dược thảo đủ màu sắc, chúng nở đầy rất nhiều loại hoa quả khác nhau.
Khắp nơi đều là côn trùng độc, có thể nhìn thấy những con nhện cỡ lòng bàn tay, hay những con rết dài bằng cẳng tay ở khắp mọi nơi.
Một con rết nhanh chóng bò qua mặt đất, bỗng nhiên giống như ngửi thấy khí tức của Trương Vinh Phương, nó quay lại, bò lên trên giày của Trương Vinh Phương, sau đó mạnh mẽ cắn vào da thịt của hắn qua lớp quần.
Crắc. Sau một tiếng vang cực nhỏ.
Thân thể con rết cứng đờ, rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt đã chui vào bụi cỏ biến mất. Chỉ còn lại một vài mảnh vụn của xúc tu bị đứt rời tại chỗ.
Trương Vinh Phương không để ý đến điều nhỏ nhặt này.
Giơ tay ra hiệu cho những người phía sau đừng đi theo, còn mình thì bước tới phía trước, nhanh chóng đi vào sơn cốc.
Sau khi đi qua từng bụi từng bụi cỏ, chẳng mấy chốc hắn đã nhìn thấy một khu vườn thuốc nhỏ với hàng rào nhân tạo.
Đất ở mỗi khu vực khác nhau, thực vật cũng khác nhau.
Tam Tông Mê Hồn hương!
Trong nháy mắt, Trương Vinh Phương đã nhìn thấy nó trong khu vườn bảo dược.
Hắn bước nhanh đến gần, đang định mở hàng rào để đi vào.
Bỗng nhiên, khóe mắt liếc qua bắt gặp một thứ gì đó.
Bước chân Trương Vinh Phương dừng lại, Ám Quang Thị Giác nhìn lướt qua.
Bên ngoài làn sương mù, một bức phù điêu bỗng nhiên được chạm khắc trên vách đá của sơn cốc.
Mơ mơ hồ hồ, bức phù điêu hình như là một hình người.
Trong đầu Trương Vinh Phương chợt nảy ra một ý nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới Ngũ Đỉnh phái cũng là một nhánh của Cảm Ứng môn, có lẽ cũng có Bái Thần của chính mình.
Thần linh của Cảm Ứng môn chủ yếu là Nguyệt Thần đứng đầu rất nhiều vị thần thần hệ.
Và nơi này… Có lẽ…
Hắn hơi dừng lại, bước vài bước về phía đó.
Sương mù tản ra, bức phù điêu trên vách núi dần dần hiện rõ.
Đó là một người đầu rồng, một tay cầm hoa sen, tay kia cầm một cái chày ngọc.
Bức phù điêu này được chạm khắc khá tinh xảo, đầu rồng trên thân người được bao trùm bằng rất nhiều vảy rồng, sừng rồng trên đầu, râu rồng trên mặt, hơn nữa màu xanh ngọc bích đều được khắc họa khá chân thực.
Cách xa một chút có thể cảm thấy bức phù điêu này giống như một sinh vật sống thực sự.
“Hửm?” Bỗng Trương Vinh Phương nhíu mày lại.
Hắn nhắm mắt, bước tới phía trước, đưa tay chạm vào bức phù điêu.
Nhưng một chuyện quái dị đã xảy ra.
Bức phù điêu trông có vẻ gồ ghề, nhưng khi thực sự chạm vào thì lại là một mảnh bằng phẳng.
Một số nơi rõ ràng phải là chỗ dốc nhưng không hề nhấp nhô khi chạm vào.
Hắn lại lần nữa mở mắt ra, thần linh với thân người đầu rồng vẫn ở đó.
Nhưng nhìn gần mang lại cho người ta một loại cảm giác không chân thật khó hiểu.