Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1139 - Chương 1139 - Tìm Tòi Nghiên Cứu (2)

Chương 1139 - Tìm tòi nghiên cứu (2)
Chương 1139 - Tìm tòi nghiên cứu (2)

“Dùng độc làm dẫn, thú vị ghê.” Trương Vinh Phương bỗng nhiên nghĩ đến cách tiếp cận của Huyết Thần lúc trước cũng là như vậy.

Oành!

Hắn bất ngờ đánh một quyền ra, mạnh mẽ đánh vách núi trước mặt vỡ nát thành một mảnh đá vụn, rơi lả tả xuống đất.

Nhưng bức phù điêu kia vẫn còn đó!

Đoán được thứ này giống như là một hiện tượng tất nhiên được kết hợp hình thành từ ánh sáng và khí độc ở đây.

Trương Vinh Phương nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt, không thèm để ý tới nơi này nữa, dùng hộp ngọc đã chuẩn bị sẵn, hái Tam Tông Mê Hồn hương, bỏ vào cùng một ít đất.

Sau khi dạo quanh thung lũng một vòng, chẳng mấy chốc hắn đã tìm thấy hai loại khác, Mễ Tê Giác và Huyết Ngưng thảo.

Đến lúc này, tất cả các loại thuốc còn thiếu đã được tìm thấy.

Trương Vinh Phương không phá hủy số dược liệu còn lại, xoay người nhanh chóng rời đi.

Mà ngay khi hắn rời đi.

Trên vách núi, bức phù điêu hình người đầu rồng đặc biệt kia từ từ tiêu tán.

*

*

*

Sâu trong một khu rừng khác ở Đan tỉnh.

Một thác nước trắng xóa từ trên cao đổ thẳng xuống, bắn tung tóe những hơi nước nhỏ bé, tạo nên những tiếng va chạm rào rào.

Phía dưới thác nước là một hồ nước rộng, bên hồ có một gian nhà gỗ, toàn thân màu xanh thẫm, mặt ngoài phủ đầy các loại cành dây leo khác nhau.

Nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể nhận ra đây là một ngôi nhà nhỏ.

Bên trong ngôi nhà nhỏ, một đạo nhân trẻ mặt mày sáng sủa đang cầm chày thuốc cẩn thận đập dập một số loại thảo dược vừa hái, vẻ mặt cực kỳ tập trung và nghiêm túc.

Vóc người đạo nhân gầy gò, có vẻ không giỏi võ công lắm. Quầng mắt hơi thâm, rõ ràng gần đây không ngủ ngon.

“Tiểu Chí ca. Thuốc… thuốc đã xong chưa?” Một giọng nữ yếu ớt phát ra từ trong màn trên chiếc giường gỗ trong ngôi nhà nhỏ.

“Đến đây, sắp xong, sắp xong rồi đây.” Trương Thanh Chí nhanh chóng xoay người đáp lại.

Chẳng bao lâu sau, hắn ta xử lý xong dược thảo, đổ nước ép ra, cho vào một cái bát nhỏ.

Sau đó dùng nước nóng đã chuẩn bị sẵn, đổ ra từ trong bình nước, rót vào trong bát.

Sau khi kiểm tra nhiệt độ nước, Trương Thanh Chí mới bưng lên, cẩn thận bước đến bên cạnh giường.

“Tiểu Hạc, đến rồi, thuốc đến rồi đây.”

Hắn ta cầm thuốc bằng một tay, tay kia nâng nữ tử trên giường dậy.

Sắt mặt của nữ tử đỏ ửng, làn da trên bàn tay vốn trắng nõn của nàng lại có chút tái nhợt.

Gương mặt xinh đẹp không còn trong sáng như xưa nữa.

“Tiểu Chí ca... Có phải... Có phải ta sắp chết rồi không?” Nữ tử đó là Lâm Thiển Hạc, lúc trước được đưa đến ẩn cư ở Đan tỉnh với Trương Thanh Chí.

Nàng mới đến đây, nhưng vì không thích nghi được với hoàn cảnh khắc nghiệt ở nơi này nên bệnh đến mức không thể dậy nổi.

Trương Thanh Chí kinh hãi, lập tức chăm sóc nàng tỉ mỉ.

Sau đó, hắn ta ngạc nhiên khi phát hiện Lâm Thiển Hạc đã... mang thai!

Hơn nữa nghe mạch đập, rất có thể đó là một thai song sinh!

Lần này, Trương Thanh Chí chấn động đến mức như bị sét đánh.

Bởi vì dựa theo cách tính thời gian, khoảng thời gian trước hắn ta chưa từng có thời gian vui vẻ với Tiểu Hạc, làm sao nàng lại có thể bỗng nhiên mang thai được?

Không phải là của hắn ta, vậy thì câu trả lời duy nhất là chỉ có thể hỏi Lâm Thiển Hạc.

Nhưng điều khiến hắn ta suy sụp hơn cả là Lâm Thiển Hạc thậm chí không biết đứa trẻ là của ai.

Bởi vì trước khi có sự thay đổi mạnh mẽ ở Thiên Bảo Cung, nàng thường tham dự nhiều bữa yến hội tiệc rượu khác nhau ở Đại Đô.

Những người có mối quan hệ với nàng có khi đến bảy, tám người cùng một lúc, tính tổng cộng thì thực sự là nhiều vô số kể.

Lúc ấy, cuối cùng Trương Thanh Chí cũng đã sụp đổ.

“Tiểu Chí ca...” Sau khi uống thuốc, Lâm Thiển Hạc đáng thương nhìn Trương Thanh Chí với đôi mắt to tròn long lanh nước.

“Ta đã thế này rồi. Huynh... huynh còn yêu ta không?”

“Ta...” Một tia đau khổ chợt hiện lên trong mắt Trương Thanh Chí. “Ta yêu trái tim của muội! Không phải là thân thể của muội!” Hắn ta hít một hơi thật sâu.

“Cho dù trước đây muội có như thế nào. Ở đây, mọi thứ đều đã trôi qua. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Nước mắt Lâm Thiển Hạc rốt cuộc không kìm được nữa, chảy ra từ khóe mắt giống như những hạt châu đứt dây.

“Xin lỗi Tiểu Chí ca. Xin lỗi. Nhưng... đứa bé, đứa bé phải làm sao bây giờ?”

“Muội yên tâm, đứa bé là vô tội! Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi nấng!” Trương Thanh Chí nói như đinh đóng cột.

Cảm tạ huynh. Tiểu Chí ca. Huynh thật sự...” Cả người Lâm Thiển Hạc run rẩy, cuối cùng cũng nhận ra trên đời này ai là người đối xử tốt nhất với mình.

Ngay cả phụ thân...

Cũng vì bê bối trước đó lộ ra ánh sáng mà hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nàng.

Chỉ có Tiểu Chí ca.

Trong lòng Lâm Thiển Hạc lúc này cực kỳ hối hận.

Nàng biết rằng trước đây nàng đã quá mức buông thả bản thân. Thế cho nên mới rơi vào kết cục như bây giờ.

Bình Luận (0)
Comment