Nhưng bây giờ, tất cả đã quá muộn.
Nhớ lại tất cả những vui sướng trong quá khứ, Lâm Thiển Hạc nhắm mắt lại, khe khẽ tựa đầu vào người Trương Thanh Chí.
“Không sao. Yên tâm đi, ta ở đây. Ta vẫn luôn ở đây.” Trương Thanh Chí nắm chặt tay nàng, kiên định nói.
Cho dù thời khắc này, Lâm Thiển Hạc đã không còn thuần khiết như xưa nữa.
Nhưng trong lòng hắn ta, nàng vẫn là cô nương thanh thuần, đáng yêu, tươi cười trông ngóng ấy.
“Tiểu Chí ca, huynh có ở đây không?”
Bỗng một giọng nói hơi non nớt của một nữ hài vọng vào từ bên ngoài.
“Ta mang loại thuốc mà huynh muốn điều chế đến rồi nè.” Nữ hài nói lớn.
“Đến đây, đến đây.” Trương Thanh Chí vội vàng ôm Lâm Thiển Hạc, sau đó buông nàng ra, đẩy cửa bước ra.
Ngoài cửa là một nữ hài tóc đen, cột hai bím tóc nho nhỏ.
Mặt mày của nữ hài khá xinh đẹp nhưng bên trái khuôn mặt lại có một vết bớt thâm đen rất lớn, rất là xấu xí.
Trên tay nữ hài mang theo một chiếc giỏ nhỏ, bên trong có một số loại thảo dược phơi khô được phủ lên trên bằng một lớp vải trắng.
“Là Tâm Nhi à, cảm ơn muội đã đi xa thế này để đem thuốc đến cho ta!” Trương Thanh Chí vội vàng ra đón, nhìn đám thảo dược phơi khô trong rổ, trên mặt hắn ta lộ ra một nụ cười chân thành.
Bệnh tình của Lâm Thiển Hạc có thể ổn định tất cả đều là nhờ vào sự giúp đỡ của nữ hài Tâm Nhi này thỉnh thoảng mua một số loại thuốc điếu chế từ trong thành.
Nếu không, cho dù hắn ta thu thập các loại thuốc xung quanh, cũng sẽ không thể thu thập đủ tất cả các vị thuốc.
Nữ hài tên Tâm Nhi trông chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, nghe vậy hơi ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt đảo quanh nhìn từ bên này sang bên kia, hai má hơi ửng hồng.
“Thật ra cũng không có gì đâu. Chỉ là Thanh Chí ca, huynh cần phải cứu người gấp, cho nên muội đã hỏi một vài hiệu thuốc, may mà tìm được.”
Cô bé căn bản không đề cập đến chuyện mình đã đi gần như khắp thành để tìm những loại dược thảo này.
Ngay cả bàn chân nhỏ bé cũng bị cọ sát ra nhiều vết phồng rộp rớm máu.
“Đa tạ muội, Tâm Nhi muội muội!” Trương Thanh Chí từ trong tay áo lấy tiền bạc ra, đặt vào tay đối phương, sau đó nhận lấy cái rổ cẩn thận kiểm tra các loại thảo dược.
“Đúng rồi, Thanh Chí ca, đây là một số điểm tâm mà ta làm khi ở nhà rảnh rỗi. Huynh cầm lấy ăn cùng với tẩu tử nhé.” Tâm Nhi lấy ra một túi bánh ngọt khác từ trong túi.
Đó là món bánh đậu đỏ do nữ hài tự tay làm. Đậu đỏ cũng là do tự tay cô bé trồng, thậm chí ngay cả cha mẹ cũng không nỡ cho.
Nhưng lần này cô bé lại mang theo tất cả đến.
“Vậy làm sao được?” Trương Thanh Chí từ chối: “Chúng ta đã làm phiền muội lâu như thế rồi.”
“Không phiền gì hết, Thanh Chí ca, huynh nhất định phải nhận lấy, nếu không lần sau ta sẽ không đưa thuốc cho huynh nữa đâu.” Tâm Nhi nghiêm túc nói.
“Chuyện này…”
“Nếu người ta đã có ý tốt, huynh cứ nhận đi.”
Ngay khi Trương Thanh Chí đang định từ chối, một bóng người vạm vỡ chậm rãi đi đến bên hồ nhỏ phía sau hai người cách đó không xa.
Giọng nói vừa rồi phát ra từ người này.
Giọng nói này!
Trương Thanh Chí chợt ngẩng đầu, vội vàng nhìn về phía người ấy.
Khi đối phương đến gần, nghi hoặc trên mặt hắn ta lập tức biến thành kinh hỉ.
“Là đệ! Trương Ảnh sư đệ! Sao đệ lại ở đây?”
Người đến không ai khác chính là Trương Vinh Phương đã tìm thấy tất cả các loại bảo dược, đến thăm hỏi.
Với sự giúp đỡ của Bảo Hòa lâu, hắn nhanh chóng tìm thấy khu vực gần đúng nơi Trương Thanh Chí ẩn cư.
Sau đó tự mình đến, vô tình phát hiện ra Tâm Nhi, cô bé luôn chạy vào rừng sâu núi thẳm đưa thuốc mỗi ngày.
Sau khi tìm kiếm cẩn thận, hắn nhanh chóng theo dõi và tìm thấy bên này.
Trong đó có một ít yếu tố may mắn, hắn vốn định nếu không tìm được thì sẽ trở về phủ Tình Xuyên luyện dược.
Không ngờ rằng lại tìm thấy nhanh như vậy.
“Sư huynh, đã lâu không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?” Trương Vinh Phương đi đến, trên mặt mang theo nụ cười.
“Ta vẫn khỏe. Còn Tiểu Hạc…” Nụ cười trên mặt Trương Thanh Chí cứng đờ, nhất thời lộ ra vẻ buồn rầu.
“Vậy muội đi trước, không quấy rầy các huynh nữa.” Tâm Nhi ở bên cạnh rất biết xem sắc mặt, lập tức cáo từ rời đi.
“Tâm Nhi đi thong thả, chú ý an toàn.” Trương Thanh Chí vội vàng tạm biệt.
Hắn ta là một người như vậy.
Luôn khách khí, dịu dàng lịch sự với mọi người.
Bề ngoài trông có vẻ yếu đuối vô lực, nhưng thực tế kiên quyết hơn bất kỳ ai khác.
Ừm, đặc biệt thể hiện với Lâm Thiển Hạc.
Kiên định không rời.
Trương Vinh Phương nghe thế cũng không nói gì.
Nhìn bóng lưng Tâm Nhi chậm rãi rời đi, hắn quay đầu nhìn Trương Thanh Chí.
“Tiểu cô nương ấy thích huynh.”
“Haizz, ta…” Trương Thanh Chí thở dài, rõ ràng cũng nhìn ra, nhưng vẫn là không nói lời nào.