“Xem ra huynh biết rồi, vậy thì tự mình xử lý cho tốt, đừng tổn thương trái tim của người ta.” Trương Vinh Phương nhẹ giọng nói: “Lần này ta tới đây, một là xem sư huynh sống như thế nào, hai là… Muốn hỏi sư huynh một chút về chuyện của Nhạc sư phụ.”
“Ta sống thế nào đệ cũng thấy rồi đấy. Không thiếu cái gì cả, nhưng không biết Tiểu Hạc bị bệnh gì, chữa trị thế nào cũng không khỏi.” Trương Thanh Chí thở dài, nói.
“Ta đang hỏi huynh, huynh thế nào rồi? Có vẻ huynh mệt mỏi lắm phải không?” Trương Vinh Phương nói.
“Ta vẫn ổn, thân thể khỏe mạnh, chỉ là Tiểu Hạc.”
“Khỏe mạnh là tốt rồi, nếu cần giúp đỡ gì, có thể tìm Bảo Hòa lâu ở thành trì phụ cận, huynh cứ nói tên của ta, bên kia sẽ nể mặt mũi của ta.
Tiếp theo, điều ta chủ yếu muốn hỏi là Nhạc sư phụ, lúc Nhạc sư phụ đưa huynh ra khỏi Đại Đô, trông ngài như thế nào?
Sư huynh, huynh có thể kể từ đầu chí cuối, rõ ràng mười mươi toàn bộ quá trình lại một lần được không?” Trương Vinh Phương nghiêm túc nói.
“Sao thế? Chẳng lẽ Nhạc sư phụ xảy ra chuyện gì à?” Trương Thanh Chí cả kinh, lập tức hỏi ngược lại.
“Không, không xảy ra chuyện gì hết, chỉ là ta có một số nghi hoặc, muốn hỏi cho rõ ràng.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Vậy thì tốt. Lúc đó ta còn đang tụng kinh buổi sáng* ở Thiên Bảo cung.” Trương Thanh Chí không chần chờ, lập tức nhớ lại tình huống lúc đó.
*Nguyên văn Tảo khóa (早课): Là hoạt động của các nhà sư hoặc đạo sĩ tập trung tại sảnh chính vào mỗi buổi sáng (từ 3 giờ sáng đến 6 giờ sáng) để cầu nguyện, tụng kinh và thờ cúng.
*
*
*
Cửu Nguyệt sơn, Phục tỉnh.
Vào lúc hoàng hôn, ánh tà dương trong trẻo lành lạnh, nhuộm vàng cả dãy núi.
Trong Cửu Nguyệt sơn, có một nơi gọi là Hiệp Nhật phong, địa hình dốc đứng khô héo và vàng úa, hoàn toàn được tạo thành từ những tảng đá lớn cứng rắn, đầy lỗ phong hóa.
Trên đỉnh núi có một đống đổ nát và cháy trụi của cửa chùa, những gian nhà bằng đá không hoàn chỉnh đổ sụp thấp thoáng ở lưng chừng.
Từ chân núi lên đến đỉnh là một con đường núi quanh co, tất cả đều là những bậc đá chạy xuyên qua.
Hầu hết các bậc thang đều bám đầy rêu vàng khô héo.
Lúc này gió núi gào thét như oán như kể.
Trên bậc thang, có một người mặc đạo bào màu tím, thong dong bước đi, men theo bậc thang nhanh chóng đi lên núi.
Bước chân người này có tần suất không cao, nhưng tốc độ cực nhanh, nhìn từ xa giống như một đám mây tím nhẹ lướt qua, không giống như người phàm.
Không lâu sau, đạo sĩ áo bào tím đi đến sườn núi, dừng lại trước một sơn đình đổ nát.
“Đã lâu không đến, không ngờ nơi này lại đổ nát như vậy.”
“Nhạc Đức Văn, nếu ngươi đã lấy Nguyệt Vương lệnh để triệu tập bọn ta thì phải cho bọn ta một lời giải thích, đúng không?”
Từ vách núi phía sau đình đá, hai người vóc dáng vạm vỡ với nước da nhợt nhạt chậm rãi bước ra.
Khuôn mặt của người nam tử đeo mặt nạ hình mặt trăng đại diện cho Cảm Ứng môn.
Mi tâm mặt nạ có hình trăng lưỡi liềm, toàn bộ màu đen.
Đạo sĩ áo tím ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt tròn trịa, trẻ trung hơn nhiều của Nhạc Đức Văn.
“Sao ngươi lại gọi thẳng tên ta? Nếu ta nắm giữ Nguyệt Vương lệnh, coi như Nguyệt Vương tự mình đến! Ta chính là Nguyệt Vương!”
Ánh mắt lão lướt qua hai người.
“Sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn làm trái quy định của tông môn à?”
“Nhạc Đức Văn, ngươi nghĩ rằng lấy được Nguyệt Vương lệnh là có thể giả làm Nguyệt Vương à? Bây giờ hơn phân nửa người của ngũ địa thập tam phái ta đều ở đây!
Bây giờ không giống trước đây, chỉ một khối lệnh bài mà muốn bọn ta thần phục à? Đừng quá mơ mộng hão huyền.”
Ở vách núi bên kia, thấp thoáng mấy bóng người mặc áo choàng vàng nhạt.
“Bằng hữu mạch Thái Tinh nói không sai. Chúng ta thừa nhận Nguyệt Vương lệnh, nhưng nếu muốn trở thành Nguyệt Vương, e rằng Nhạc chưởng giáo ngài còn chưa đủ tư cách.”
Trên bậc thang đá phía trên đỉnh núi, một nhóm người cũng đi xuống.
Một lão giả trong số đó cầm một cây trượng sắt, khuôn mặt nghiêm nghị, rõ ràng là Yến vương Yến Hi - Tông Sư của Cảm Ứng môn đã nương tựa vào Tây tông trước đó.
Mà mấy người sóng vai cùng lão ta, tất cả đều khí thế trầm ngưng, lúc đi không rơi xuống hạ phong chút nào, thậm chí có người còn có khí thế hơi hơi áp đảo Yến Hi, hơn nữa còn hơn một bậc.
“Mạch Thái Nguyên đến theo lệnh của Nguyệt Vương. Nhạc Đức Văn, nếu ngươi đã triệu tập chúng ta, chắc là muốn dùng cái này để xác định vị trí Nguyệt Vương của ngươi là chính thống, vậy ngươi đã sẵn sàng chấp nhận khảo nghiệm chưa?”
Trong đội ngũ này, có một lão giả cao lớn với mái tóc màu vàng, nửa người trên để trần, hai cánh tay đeo một bộ giáp đen đặc biệt, ánh mắt xuyên qua mặt nạ rơi thẳng vào Nhạc Đức Văn, không chút sợ hãi.
“Thái Nguyên mạch chủ? Thú vị ghê. Không ngờ bản môn còn có nhiều lực lượng lưu lại như vậy!”