Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1142 - Chương 1142 - Tìm Tòi Nghiên Cứu (5)

Chương 1142 - Tìm tòi nghiên cứu (5)
Chương 1142 - Tìm tòi nghiên cứu (5)

Nhạc Đức Văn nhìn đối phương, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó từ khí thế, ánh mắt lập tức sáng rực.

“Đã nhiều năm như vậy, không phải chỉ có một mình ngươi đột phá. Chuyện năm đó, bọn ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.” Thái Nguyên mạch chủ trầm giọng nói.

“Nói hay lắm!” Nhạc Đức Văn vỗ tay một cái: “Còn có người nào muốn khảo nghiệm lão nữ tửa, cùng nhau ra cả đi.”

Khuôn mặt Nhạc Đức Văn mỉm cười, không tức giận vì sự không khách khí của đối phương.

Vừa dứt lời, nhất thời mấy bóng người từ trong rừng đá dưới chân núi nhảy lên, sau khi đáp xuống, mũi chân đạp nhẹ, thân pháp như hư ảnh lướt qua, trong nháy mắt đã vượt qua hơn trăm mét, đáp xuống bậc thang phía sau Nhạc Đức Văn.

“Bổn tọa cũng muốn xem thử, chưởng giáo Đại Đạo Giáo được xưng là đệ nhất thiên hạ này rốt cuộc có uy thế gì. Nếu có thể khiến cho bọn ta tâm phục khẩu phục, dựa theo quy củ, công nhận ngươi là Nguyệt Vương thì có là gì?”

Có năm người mới đến, người đầu tiên rõ ràng là một nữ tử.

Người nói chuyện có dáng vẻ thướt tha, nửa thân trên mặc một bộ giáp bó sát màu bạc, lộ ra đường cong, thân dưới mặc quần đen và giày bó. Mái tóc đen dài đến thắt lưng, khuôn mặt rõ ràng đang đeo mặt nạ da người, vẻ mặt cứng đờ tê liệt.

“Tứ Quý sứ mới nhậm chức?” Nhạc Đức Văn nhận ra cách ăn mặc của đối phương. Trang phục này là trang bị tiêu chuẩn của Tứ Quý sứ năm đó.

Đằng sau Tứ Quý sứ là thuộc hạ tứ đại Tông Sư vốn đã bị phân tán.

Lý Phồn Xuân Phong môn, Hạ Phổ Liên Đại Giang bang, Chưởng Hoàng Ly Lạc Hoa, Chung Tuyết Bạch Mai sơn trang.

Bốn người có khí chất khác nhau, hoặc lạnh lùng, hoặc thong dong, hoặc nghiêm túc, hoặc dịu dàng.

“Quả nhiên, hơn phân nửa mười Đại Tông Sư của bản môn ở bên ngoài đã đến.”

Tứ Quý sứ quét mắt liền nhìn thấy mọi người có mặt.

Không chỉ có Tông Sư, mà còn có ba vị Đại Tông Sư như nàng ta và Thái Nguyên mạch chủ đến.

Dưới chân núi, vẫn có mạch Thái Thanh, mạch Thái Tinh và rất nhiều cao thủ khác đang yên lặng quan sát biến hóa.

Trong âm thầm không biết có bao nhiêu cao thủ khác tề tụ ở đây để xem rốt cuộc Nhạc Đức Văn có phải là Nguyệt Vương thật hay không.

Tất cả mọi người đang chờ đợi.

Đợi cho đến khi Nhạc Đức Văn đưa một câu trả lời để cho người ta có thể phân biệt thật giả.

“Hiện nay Đại Linh đã có hơn phân nửa lực lượng của bản môn, hiện tại đã tập trung ở chỗ này.” Tứ Quý sứ bình tĩnh nói.

“Hôm nay, nếu ngươi là Nguyệt Vương, bọn ta sẽ tôn ngươi làm tân chủ. Nhưng nếu ngươi không phải là Nguyệt Vương, ngươi nên biết hậu quả là gì.”

“Hậu quả là gì?” Nhạc Đức Văn mỉm cười, nói.

“Ngay cả khi ngươi là Linh Tướng mạnh nhất, nhưng nếu trêu đùa bọn ta, ngươi chỉ có một thân một mình, tất nhiên sẽ không thể sống sót rời khỏi Hiệp Nhật phong.” Tứ Quý sứ vẫn bình tĩnh, như thể chỉ nói ra một sự thật cơ bản nhất.

“Ha ha ha ha.” Nhạc Đức Văn nhất thời cười rộ lên. Lão quả thật rất mạnh, nhưng đối mặt với nhiều tuyệt đỉnh cao thủ ở đây như vậy, những đại cao thủ này cũng không sao, nhưng Tông Sư này thì thôi, nhưng Đại Tông Sư Bái Thần ai nấy đều có lá bài tẩy, nếu có mấy người liên tục Hàng Thần.

Đúng như những lời Tứ Quý sứ nói, lão không thể sống sót rời khỏi nơi này.

Nhưng sự khởi đầu này là kết quả không thể tránh khỏi.

Lão đã đồng ý sẽ đến đây một mình để thực hiện ước hẹn, nên lão chắc chắn sẽ phải đối mặt với tình huống này.

Mà nếu Nhạc Đức Văn không đến một mình, Cảm Ứng môn sẽ không dám tụ tập nhiều người như vậy đến đây.

“Nếu ta dám một mình đến đây, thì có nắm chắc tuyệt đối!” Nhạc Đức Văn tiếp tục nói.

“Còn có người nào đến không? Nếu không thì tìm một người chủ trì, bắt đầu xông qua cửa ải đi.”

Xung quanh im lặng không tiếng động, rõ ràng có rất nhiều cao thủ đang đứng, nhưng không ai trong số họ phát ra một âm thanh gì.

“Để ta chủ trì cho.”

Bỗng nhiên một bóng người thuần trắng bay tới, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng vàng ròng, không có khe hở nào, trên đầu đội một vòng hoa dệt bằng chỉ bạc đặc biệt.

Làn váy phấp phới, làn da nõn nà, dáng người nhẹ nhàng.

“Nguyệt Hậu!”

Mọi người khẽ kêu lên.

Nụ cười trên mặt Nhạc Đức Văn hơi đông lại, ngưng thần chăm chú nhìn người đến.

“Quả nhiên ngươi chưa chết.”

“Ngươi cũng chưa chết, sao ta có thể chết được?” Nguyệt Hậu thản nhiên nói.

Mặc dù Nguyệt Vương và Nguyệt Hậu trên danh nghĩa là một cặp nhưng thực tế họ không phải là một đồng minh mà là hai nhánh chính trong Cảm Ứng môn. Tương đương với Thiên Bảo cung và Ngọc Hư cung của Đại Đạo Giáo.

*

*

*

“Nhắc mới nhớ, lúc đó ta đang tụng kinh buổi sáng, bỗng nhiên sư phụ dẫn người xông vào cửa, bảo ta thu dọn lương khô và tiền bạc, lập tức rời đi.

Ngay cả ngân phiếu kim phiếu cũng không được mang theo, chỉ được mang theo một số vàng bạc cơ bản.”

Bình Luận (0)
Comment