Trương Thanh Chí nhớ lại tình huống khi đó, và bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Sau đó, ta mới rời đi không bao lâu liền nghe được tin tức sư phụ qua đời. Lúc đó...” Hắn ta hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên một chút nặng nề.
“Khi đó ta khóc rống quỳ xuống đất, thề sẽ tìm ra hung thủ, báo thù cho sư phụ, sau đó lập tức chạy về hướng Ngọc Hư cung, muốn tìm sư thúc Kim Ngọc Ngôn mượn sức.
Không ngờ, còn chưa đi được bao xa đã bị Nhạc sư phụ đuổi theo.”
“Bị sư phụ đuổi theo hả?” Trương Vinh Phương sửng sốt: “Lúc đó không phải Nhạc sư phụ vừa mới chết sao? Huynh bị đuổi theo khi nào? Ai đuổi theo huynh?”
“Đúng là bị Nhạc sư phụ đuổi theo. Ngài không sao hết, còn mập hơn nữa.” Trương Thanh Chí bất đắc dĩ nói: “Ngày thứ ba sau khi truyền ra tin sư phụ ra đi, ngài liền xuất hiện.”
“Ờm, tha thứ cho ta dùng từ hiện ra, bởi vì thật sự không biết lão nhân gia nhảy ra từ đâu. Nói với ta rằng ta đừng lo lắng, nhanh chóng trốn đến Đan tỉnh đi. Sau này sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.” Trương Thanh Chí bất đắc dĩ nói.
“Không thể ngờ được hóa ra lão nhân gia đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi.” Trương Vinh Phương cũng bó tay.
“Đúng vậy. Không biết lão nhân gia suy nghĩ cái gì, dù sao thì cuối cùng ta cũng đàng hoàng đưa Tiểu Hạc đến đây.” Trương Thanh Chí gật đầu. “Ngài ấy còn bảo ta viết phong thư mật cho đệ, ta suy nghĩ rất lâu, mới nghĩ ra phương pháp kia để báo tin cho đệ.”
“Vậy lúc huynh ở Thiên Bảo cung, thường ngày ở chung với sư phụ, có phát hiện có chỗ nào không đúng hay không?” Trương Vinh Phương tiếp tục hỏi.
“Chỗ không thích hợp? Đệ muốn nói đến cái gì?” Trương Thanh Chí nghi ngờ nói.
“Chính là cái đó. Có đột ngột trở nên không còn giống như ngài ấy ban đầu hay không?” Nhất thời Trương Vinh Phương cũng không biết nên hình dung như thế nào.
“Không có đâu nhỉ, sư phụ luôn luôn đối xử rất tốt với ta. Trước kia lúc còn đang nói chuyện với ta, cảm xúc bộc lộ ra đối với chuyện bệ hạ băng hà là tiếc hận và khổ sở. Ngài ấy và bệ hạ đã từng là bạn bè rất tốt của nhau.”
“Thật sao?” Trương Vinh Phương nghĩ lại tình huống lúc trước mình diện kiến Linh Đế, cảm giác tình huống không giống như Trương Thanh Chí nói cho lắm.
“Đúng rồi, ngược lại có một chuyện.” Đột nhiên Trương Thanh Chí nghĩ tới điều gì đó.
“Gì?”
“Đúng rồi. Đó là…” Trương Thanh Chí dừng một chút: “Có một hôm, đột nhiên sư phụ vào lầu nhỏ đó trong đêm, sau đó lại bắt đầu vẽ chân dung sư nương thần bí, lúc đó tâm trạng ta đang suy sụp, ngược lại uống rượu trong góc, nên không chú ý. Chỉ cảm thấy hình như tâm trạng ngài ấy rất tệ.”
“Sư nương thần bí.” Trương Vinh Phương không tự chủ mà hồi tưởng lại, chân dung nữ tử treo khắp nơi trong lầu nhỏ đó.
“Chuyện sau đó thì không còn gì nữa. Chỉ là mấy chuyện vừa nãy ta đã nói thôi.” Trương Thanh Chí tiếp tục nói.
Hắn ta cười khổ: “Thực ra, vừa rồi nghe thấy thông tin, nói là sư phụ trở nên vô cùng cường thế gì đó, danh xưng đệ nhất thiên hạ cái gì, ta còn không tin, kết quả...”
“Đúng rồi.” Bỗng nhiên hắn ta lại nhớ ra điều gì: “Lúc đó sư phụ còn nói với ta thế này, bảo ta và Tiểu Hạc cắt đứt đi, nếu không thể cắt đứt được, thì cứ an tâm ẩn cư ở chỗ này. Mà vị trí chưởng giáo Đại Đạo Giáo, ngài ấy dự định sau này sẽ giao cho sư đệ là đệ đó.”
“Sư phụ thật sự nói như vậy?” Trương Vinh Phương kinh ngạc.
“Thật, với lại vì sư đệ cứ luôn gây sự, lão nhân gia ngài ấy thường xuyên âm thầm than thở, không có chuyện gì thì thích mắng đệ không hiểu chuyện. Nhưng gặp người ngoài lại vẫn khen đệ giỏi đệ tốt, trong số mấy thánh tử Đạo Tử đại giáo, đệ là người lợi hại nhất đó.”
Mấy câu của Trương Thanh Chí khiến trong lòng Trương Vinh Phương nhanh chóng phác hoạ ra hình dáng lão Nhạc khẩu thị tâm phi thường ngày.
So sánh với nhau, Tiết Đồng thần bí khó lường, ngược lại lúc này trong lòng hắn dần hơi không thể dự đoán được nữa.
Rốt cuộc bên nào là thật?
Hắn không biết được.
Chẳng qua, hiện tại xem ra, có thể tình cảm Nhạc sư phụ đối xử tốt với hắn hẳn là chân thực.
Tất nhiên, hắn cũng không thể chỉ xem lời nói một bên của Trương Thanh Chí.
Sau này còn phải tìm cơ hội thật sự, xem xét thăm dò trước mặt.
Nhưng bây giờ. Còn chưa vội.
*
*
*
Hiệp Nhật phong.
“Kim Thiềm công?”
Giữa sườn núi, khóe miệng rất nhiều Tông Sư Cảm Ứng môn đều có máu, chấn động tan đi, hình thành nửa vòng tròn, ba vị Đại Tông Sư dẫn đầu lại giằng co với Nhạc Đức Văn lần nữa.
Nguyệt Hậu một mình đứng một bên, ánh mắt nghiêm nghị cũng đang nhìn chằm chằm vào Nhạc Đức Văn.
“Tam đại khảo nghiệm: văn, võ, thành, ngươi đã qua hai cửa. Văn công của ngươi không thể bắt bẻ, lại có thể đặt chân vào Phản Hư, quả nhiên là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (trước nay chưa từng có).