Theo thời gian trôi đi.
Hiệu quả của loại dược hiệu thứ nhất bắt đầu phát tác.
Trương Vinh Phương khoanh chân ngay tại chỗ, không nhúc nhích, nhưng làn da trên cơ thể bắt đầu chậm rãi toát ra mồ hôi.
Dược vật ảnh hưởng từ trong ra ngoài phải mạnh hơn so với độc tố ăn mòn ngoại giới ở Ngũ Đỉnh phái.
Bất kể là ai, cường độ bên trong cơ thể tuyệt đối kém bên ngoài xa tít tắp.
Đây cũng là duyên cớ tại sao trước khi Trương Vinh Phương đi xuống từ Ngũ Đỉnh phái, lại muốn bế tức động thủ (nín thở).
Sau đó, là loại thuốc thứ hai...
Loại thuốc thứ ba …
Như thế suy ra.
Mãi cho đến hơn một canh giờ sau, cuối cùng đến phiên loại thuốc thứ mười hai.
Cũng là chủ dược đặc biệt vừa rồi hắn đã luyện chế thành.
Hắn mở viên thuốc ra, há miệng bỏ vào trong cắn nhẹ nó ra.
Thuốc viên lớn chừng quả đấm, giống như trứng chocolate, đảo mắt đã bị hàm răng bén nhọn của Trương Vinh Phương cắn một miếng, lập tức bắt đầu từ khoang miệng phát ra tiếng xèo xèo ăn mòn nhỏ bé.
Đau nhức!
Từng đợt đau đớn mãnh liệt không ngừng truyền từ khoang miệng ra khắp toàn thân.
Trương Vinh Phương không ngờ ăn chủ dược này lại đau như vậy.
Hắn cảm giác tất cả huyết nhục trong khoang miệng mình, cứ như đang đang hòa tan, phân giải. Răng cũng truyền tới đau đớn tận tim.
Sau khi chủ dược tan đi, hỗn hợp nước bọt chảy vào cổ họng và yết hầu, cảm giác như vậy cũng cực kỳ khó chịu.
Thuốc này giống như một ngọn lửa, độc tính, tính ăn mòn trong nó đang cải tạo triệt để khoang miệng và thực quản hắn lại lần nữa.
Kiểu cải tạo này mãnh liệt như thế, đến mức nếu không có cơ sở ban đầu, người bình thường ăn một chút xíu của thuốc này, cũng sẽ tương đương với ăn kịch độc như axit hay bazơ mạnh.
Khoang miệng, răng, thực quản, dạ dày cho đến tận ruột già.
Cả hệ tiêu hoá như chạc cây bị nhen lửa, từ đau đớn, chuyển hóa thành đau nhức kịch liệt cho đến tê liệt.
Hô.
Từng giọt từng giọt máu đỏ tươi, không ngừng tràn ra từ khóe miệng Trương Vinh Phương.
Cho dù với sức mạnh tự lành hiện tại của hắn, cũng hoàn toàn không theo kịp tốc độ ăn mòn của thuốc này.
Thời gian đi qua từng giây từng phút.
Không biết đã qua bao lâu, ý thức của Trương Vinh Phương đã sắp mơ hồ trong đau nhức kịch liệt.
Cuối cùng, đau đớn dần dần bị hao mòn hầu như không còn gì, trở nên yếu dần đi.
Hắn uể oải ngồi trên bồ đoàn, đột nhiên há miệng, phun ra một ngụm máu đen bẩn ra phía trước.
Màu sắc của ngụm máu kia từ đỏ sậm biến thành màu đen, rơi xuống mặt đất, lại còn ăn mòn đến mức trên mặt đất bốc lên làn khói đen, hiển hiện một vết lõm.
Chờ đợi đau đớn hoàn toàn biến mất.
Trương Vinh Phương vội vàng mở thanh thuộc tính ra, nhìn vào dòng chữ Kim Thiềm công.
[Kim Thiềm công -- Trục Nhật (tầng thứ ba viên mãn)]
“...” Thất bại.
Giai đoạn sau Trục Nhật, hắn đã dùng điểm thuộc tính tăng nó lên tới viên mãn từ sớm. Mà bây giờ, vẫn là nguyên dạng như cũ.
Điều này đại biểu, đột phá vừa nãy của hắn, đã thất bại.
Rầm!
Trương Vinh Phương hung hăng đánh một chưởng vào mặt đất.
Mặc dù trong lòng sớm có dự đoán từ trước, nhưng khi thật sự đối mặt với việc này, hắn vẫn vô cùng thất vọng.
Chuyện này có ý nghĩa từ nay về sau, ý nghĩ nhanh chóng góp nhặt để tăng điểm thuộc tính lên của hắn, đã tan vỡ.
“Uổng phí bảo dược mà ta tìm lâu như vậy!”
Hắn thở dài.
Thực chất, nếu không phải vì tìm thuốc, ban đầu ở phủ Vu Sơn, hắn đã dẹp đường hồi phủ, không thèm ở lại nữa.
Nhưng bây giờ...
Trương Vinh Phương đứng dậy, mắt nhìn nguyện chung và Tượng Huyết Thần trong góc.
'Xem ra, hay là sau này cứ thành thật an phận chờ đợi một thời gian, chờ tích lũy được điểm thuộc tính càng nhiều hơn nữa, rồi lại tính tiếp.'
Sau khi Tả Hàn mang cao thủ Thiên Thạch môn rời khỏi, kế hoạch bên phủ Tình Xuyên rơi vào tạm dừng.
Chỉ dựa vào một vài cường giả của Nghịch giáo, mãi mãi không đủ để chế tạo tổng bộ an toàn tuyệt đối mà Trương Vinh Phương đã tưởng tượng.
'Nguyệt Vương triệu tập tất cả người trong Cảm Ứng môn, lúc trước có thể bởi vì cho rằng ta là Nguyệt Vương thế tử mà Thiên Thạch môn ủng hộ ta, tất nhiên cũng sẽ vì Nguyệt Vương chân chính đã hiện thân, mà chuyển hướng rời đi. Xem ra, điều gì cũng không thể sánh với sức mạnh hoàn toàn thuộc về của mình.'
Trong lòng hắn thở dài.
Nghĩ đến phát hiện vừa rồi của mình, năng lực phát triển hậu duệ tương tự với cương thi huyết tộc. Có lẽ có thể...
Suy nghĩ trong lòng dâng lên, Trương Vinh Phương hơi không nhịn được mà mở rộng cách nghĩ.
Năng lực lây nhiễm máu tươi kiểu này, thực chất còn ưu tú hơn Bái Thần, nó không kìm giữ việc tăng thực lực lên, còn có thể tăng cường tố chất tổng hợp của cơ thể. Ngoài ra thì, tạm thời không phát hiện các khuyết điểm khác.
Hắn cất bình thuốc, đứng dậy, muốn rời khỏi tĩnh thất.