Đột nhiên bước chân của Trương Vinh Phương dừng lại. Hắn chợt nghĩ đến một điểm.
'Đúng rồi, ta không thể đột phá tầng cuối cùng Thôn Thiên, có thể liên quan đến thể chất cơ thể quá mức cường hãn của ta bây giờ hay không?'
Chỉ sợ trên thế giới này, sẽ không có ai có sức mạnh tự lành giống như hắn.
Tất nhiên không tính Bái Thần.
‘Rất có thể là khả năng này, dù sao, Nguyệt Vương đời thứ hai tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, có sức mạnh tự lành và cường độ thể chất cơ thể người nào có thể đến cấp độ hiện giờ của ta.
Cho nên, hẳn là con đường mà hắn ta thiết kế đang dùng võ giả bình thường làm án lệ (sự tình đã xảy ra)!'
Nghĩ đến đây, rất nhiều sương mù trong lòng Trương Vinh Phương đã được sáng tỏ thông suốt.
“Nếu như là như vậy…”
Hắn quay phắt sang nhìn các loại bình thuốc trong tay. Sau đó nhanh chóng ngồi tại chỗ, điều chỉnh trạng thái lại lần nữa.
Rất nhanh, cả quá trình được lặp lại một lần nữa, hắn lại cầm lấy dược thủy dẫn dắt một lần nữa, uống hết một hơi số lượng gấp năm lần trước đó.
Sau đó, mỗi một loại thuốc tiếp theo, hắn đều thêm liều lượng gấp năm lần ban đầu.
Theo thời gian trôi đi.
Cuối cùng, đến loại cuối cùng, cũng là thuốc viên chủ dược mà lần này hắn ra ngoài tìm kiếm.
Trương Vinh Phương không chút do dự, nhét một ngụm tất cả số thuốc viên còn lại vào trong miệng
Đau.
Khói đen toát ra từ miệng mũi hắn, tràn ngập cả tĩnh thất.
Lần này, đau đớn còn khủng bố hơn xa lúc mới vừa rồi, quét sạch trên dưới khắp toàn thân hắn. Khoang miệng mục nát, thực quản mục nát, dạ dày cũng giống như bị phá thành một cái hố, thủng lỗ chỗ hoàn toàn.
Một lượng lớn dịch tiêu hóa bị dược dịch trung hoà, thế mà mất đi phần lớn tính ăn mòn.
Đó cũng là may mắn trong bất hạnh.
Lúc này duy chỉ còn ruột già miễn cưỡng còn có thể duy trì vận hành, nhưng cũng thủng trăm ngàn lỗ.
Dược lực kinh khủng lập tức đánh thủng cả hệ tiêu hoá của Trương Vinh Phương.
Nếu đổi thành những người khác phải chịu đựng điều này, sợ là bây giờ đã bị ăn mòn thành một đám mủ thối.
Nhưng hắn chỉ có hệ tiêu hoá bị cưỡng ép hòa tan.
'Nguy rồi, hình như liều lượng quá lớn!' Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng Trương Vinh Phương.
Nhưng rất nhanh, vô số huyết nhục trong cơ thể hắn bắt đầu tự nhúc nhích hội tụ lại.
Sinh trưởng liên tục từ chỗ vết thương tổn hại, lan tràn, giống như chồi non đẩy gạch đá trong phế tích ra.
Lần này tái sinh, sau khi dược dịch và dịch tiêu hóa mơ hồ phản ứng ra chất lỏng đặc biệt, nó đã sản sinh biến hoá khác.
Thời gian đi qua từng phút từng giây.
Rất nhanh, một hệ tiêu hoá hoàn toàn mới, lại được tạo dựng hoàn thành ở trong cơ thể Trương Vinh Phương lần nữa, đồng thời kỳ dị mà hấp thu tất cả chất lỏng còn lại chung quanh sạch sẽ, hóa thành chất dinh dưỡng.
Đến lúc này, trong thanh thuộc tính, hạng mục thuộc về Kim Thiềm công mới xảy ra sự thay đổi.
[Kim Thiềm công - Thôn Thiên (tầng thứ nhất Nhập Môn)]
“Thì ra là thế. Thì ra là thế!” Lúc này Trương Vinh Phương mới hiểu.
Thì ra quá trình Thôn Thiên chính là phải phá hư mục nát triệt để hệ tiêu hoá, sau đó dược lực và dịch vị hỗn hợp lại, dựng lại, hình thành một môi trường mới.
‘Có lẽ cái này chính là phá rồi lại lập trong truyền thuyết!’
Đến đây, hắn nhanh chóng cộng điểm thuộc tính còn thừa lên, sau đó là ký ức tu hành sau Nắm Giữ Đột Phá, lại lần nữa tràn vào trong đầu.
Hắn nhắm mắt cảm nhận được rất nhiều hình ảnh tràn vào, nhưng trong lòng thì chỉ có may mắn. Lần đột phá Thôn Thiên này, hung hiểm cực lớn.
Cũng do hắn dám ỷ vào sức mạnh tự lành rất nhanh, cứng rắn đột phá nó.
Đổi lại là một người khác, tuyệt đối không thể đùa được.
Quả thực cái này chính là dùng mạng đánh cược.
Hơi không cẩn thận sẽ là kết quả thân tử đạo tiêu.
“Chẳng qua. Cuối cùng vẫn thuận lợi thông qua được.”
*
*
*
Đại Đô, Thiên Thành Cung.
Thể xác và tinh thần Nhạc Đức Văn thư sướng đặt mông ngồi vào bảo tọa chưởng giáo.
“Cuối cùng cũng đã thành!”
“Thật sự đã thành chứ?” Trong đại điện trống rỗng bỗng có thêm một bóng người thướt tha.
Rõ ràng là Kim Ngọc Ngôn áo trắng kim quan.
Trong tay nàng theo xách một hộp gỗ, đi ra từ chỗ tối.
“Ngươi thật sự đã trở thành Nguyệt Vương Cảm Ứng môn?”
“Chuyện này còn có thể là giả sao?” Nhạc Đức Văn nhếch miệng cười nói.
“Vậy ngươi thông qua lần kiểm tra thần cuối cùng thế nào vậy?” Kim Ngọc Ngôn kinh ngạc nói.
“Ta tự có cách, cái này thì không thể nói với ngươi. Đúng rồi sư thúc...” Nhạc Đức Văn đứng dậy, cười tủm tỉm đến gần.
“Bây giờ Đại Đạo Giáo ta đã quay về huy hoàng, có phải cũng nên mở kế sách tạm thời năm đó ra rồi không?”
“Kế sách tạm thời? Mở ra? Nghĩa là gì?” Kim Ngọc Ngôn ném cái hộp trong tay lên mặt đất.
Nắp hộp rơi xuống mở ra, lăn ra một đầu người đã chảy hết máu.